Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 72: Chào cảm ơn



Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

"Nghiêm tiên sinh nhanh chóng nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này, thấy Phó Tử Tiêu cứ lân la hỏi về chuyện của Đặng Quy Trang, thầy cũng đoán ra được rằng Phó Tử Tiêu đang nghi ngờ về cái chết của Hứa Dịch Sơn và Dương Vũ Thiên, hơn nữa còn nghi ngờ rằng hung thủ đứng sau chuyện này chính là Đặng Quy Trang.

Vốn dĩ bản thân cũng có ý đồ riêng, sau khi ngồi xuống, thi thoảng thầy lại nói một hai câu liên quan, khơi dậy lòng tò mò của đối phương.

Hai người nói chuyện mấy phút, vì tinh thần cảnh giác của Phó Tử Tiêu quá cao, Nghiêm tiên sinh vẫn không tìm được thời cơ thích hợp, hơn nữa thầy cũng sợ ăn trộm gà không được lại mất nắm gạo nên đành phải nghĩ cách khác.

Nào ngờ lúc này phục vụ quán mì bưng canh qua chỗ hai người, không cẩn thận làm văng ít nước canh lên tay Phó Tử Tiêu, trước giờ Phó Tử Tiêu lúc nào cũng thích tỏ vẻ hào phóng, nhã nhặn trước mặt người khác nhưng dù thế nào thì bản chất lưu manh của anh ta vẫn còn đó, chỉ là chưa có thời cơ thích hợp để phát tác thôi.

Nhân lúc Phó Tử Tiêu nổi khùng với nhân viên phục vụ, Nghiêm tiên sinh lén thả thuốc mê vào bát mì của anh ta, nhưng vì sợ anh ta ngất sớm quá lại khiến người khác nghi ngờ, thầy chỉ dám bỏ một phần.

Quả nhiên, sau khi ăn xong nửa bát mì Phó Tử Tiêu vẫn rất tỉnh táo gọi nhân viên đến thanh toán. Nghiêm tiên sinh thấy anh ta sắp rời đi, lập tức nói rằng chân đang bị đau, ngỏ ý muốn đi nhờ xe Phó Tử Tiêu đến nhà mình ở gần đây.

Vốn dĩ Phó Tử Tiêu cũng định mặc kệ Nghiêm tiên sinh nhưng nghĩ đến việc mình còn cần người thân cận với Đặng Quy Trang để giết anh ta nữa nên lại đổi ý, giả vờ nhiệt tình đồng ý chở Nghiêm tiên sinh về nhà. Nghiêm tiên sinh lên xe anh ta, không lâu sau, dược tính phát tác, Phó Tử Tiêu mơ màng ngủ thiếp đi trên ghế lái, Nghiêm tiên sinh sợ mình không đối phó được với Phó Tử Tiêu, vội dừng xe lại, dùng khăn tẩm ether bịt lên miệng anh ta, đợi anh ta ngất hẳn thầy mới chuyển anh ta sang ghế lái phụ, sau đó lái xe đến trường St. John - nơi thân quen nhất của thầy.

Việc gặp Phó Tử Tiêu đêm nay là hoàn toàn ngẫu nhiên, Nghiêm tiên sinh biết rõ, cách giải quyết chuyện này nhanh nhất đó là bóp chết Phó Tử Tiêu ngay trên xe, nhưng anh ta là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, thầy không thể giết anh ta nhẹ nhàng như thế được, thầy nhớ đến dãy nhà bỏ hoang ở phía cổng sau, chiều tối rất ít sinh viên đi qua đó, thầy liền lái xe đến cổng sau.

Nào ngờ Phó Tử Tiêu khỏe hơn thầy nghĩ, Nghiêm tiên sinh chưa kịp treo anh ta lên xà nhà thì anh ta đã có dấu hiệu sắp tỉnh lại, Nghiêm tiên sinh sợ anh ta sẽ gây ra tiếng động khiến người khác chú ý, đành phải nhét vội khăn vào miệng anh ta.

Phó Tử Tiêu nhận ra Nghiêm tiên sinh, anh ta tức tối nhìn chằm chằm vào thầy.



Nghiêm tiên sinh căm hận nói với anh ta rằng mình chính là cha của Đinh tiểu thư năm đó, thầy muốn Phó Tử Tiêu nhìn rõ thầy là ai trước khi chết. Phó Tử Tiêu vốn đã định buông xuôi mọi chuyện, nhưng sau khi nghe thầy nói vậy, anh ta lập tức trở nên kích động, không ngừng giãy giụa, nếu không nhờ cái khăn tẩm ether thì Nghiêm tiên sinh không những không khống chế nổi anh ta mà thậm chí còn có thể bị anh ta làm hại.

Nghiêm tiên sinh dùng hết sức bình sinh để khống chế Phó Tử Tiêu, vất vả lắm thì mới có thể khiến anh ta hôn mê thêm một lần nữa, lúc đang ngồi lau mồ hôi thầy lại nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.

Thầy hoảng hốt, không biết đối phương đã nghe được những gì, vội mở cửa đuổi theo, thấy đối phương cách cửa không xa, thầy liền lợi dụng bóng đêm để đánh ngất đối phương rồi quay lại phòng học, giết chết Phó Tử Tiêu và

đưa người kia lên xe ô tô.

Dưới ánh đèn thầy mới phát hiện ra người bị mình đánh thuốc mê lại chính là Hồng Đậu - sinh viên của mình.

Lòng Nghiêm tiên sinh rối như tơ vò.

Thầy cũng biết sau cái chết của Dương Vũ Thiên và Hứa Dịch Sơn, không chỉ có Peter Vương được thuê để điều tra, mà ngay cả Đặng Quy Trang cũng bắt đầu nghi ngờ, anh ta đã đến thư viện mượn sách để xem, còn cố ý đi tìm hiểu về cha mẹ Đinh Kỳ nữa.

Đặng Quy Trang sẽ sớm biết được thầy là cha của Đinh Kỳ, sau đó cũng chẳng mấy chốc mà đoán ra được chuyện năm đó.

Hôm trước Đặng Quy Trang đã cố ý cầm mấy quyển sách về nông nghiệp đến tìm thầy, lúc rời đi mất hồn mất vía nên làm rơi vài quyển sách mà cũng không hay. Thầy sợ đêm dài lắm mộng nên sáng sớm hôm sau đã dùng danh nghĩa của Đặng Quy Trang để trả lại sách cho thư viện.

Nào ngờ đến chiều Đặng Quy Trang lại đến tìm thầy, nói trong sách có kẹp một thứ rất quan trọng, là ảnh chụp chung duy nhất của anh ta và bạn gái năm đó, Nghiêm tiên sinh hoảng sợ, vội đến thư viện tìm sách, nhưng trùng hợp thay, mấy quyển sách đó lại mới bị Cố Quân mượn lúc trưa.

Vụ án này vốn do Cố Quân thuê Peter Vương về điều tra, bây giờ cô ấy lại đi mượn sách, nếu kết hợp với tấm ảnh năm đó, với năng lực của Peter Vương, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra thầy.

Nghiêm tiên sinh không sợ chết, nhưng vẫn còn hai kẻ thù mà thầy chưa tự tay giết, sao thầy có thể cam tâm bỏ dở nửa chừng được. Thầy lên phòng đọc của khoa sư phạm tìm Cố Quân, cũng may là dù mượn sách từ trưa nhưng cô ấy vẫn chưa kịp lật đến trang có kẹp ảnh, thầy đợi đến lúc phòng đọc vắng người, đánh thuốc mê Cố Quân rồi lấy tấm ảnh trong sách đi.

Ai ngờ buổi tối đang giết Phó Tử Tiêu thì lại bị Hồng Đậu nhìn thấy.



Cả hai đều là sinh viên của thầy, mà lúc điều tra chuyện năm đó, thầy cũng phát hiện ra Phan tiểu thư chính là dì út của Hồng Đậu, chính vì vậy mà thầy rất có cảm tình với Hồng Đậu, ngày thường khi phê bài của cô, thầy cũng chú ý hơn những người khác.

Hơn nữa Hồng Đậu lại cực kì thông mình, bình thường lên lớp nghe những lời phát biểu của cô, thầy có lơ đãng nghĩ, năm đó con gái mình cũng thông minh như Hồng Đậu bây giờ, nếu không bị mấy kẻ kia sát hại, chắc chắn con bé sẽ thuận lợi thi đỗ đại học, hàng ngày lên lớp cũng sẽ được các giảng viên yêu quý như Hồng Đậu vậy.

Nghiêm tiên sinh lơ đễnh lái xe suốt 10 phút đồng hồ, vì lúc đó ngoài trời đổ mưa, thầy sợ Hồng Đậu bị cảm lạnh nên đành lấy áo khoác đắp lên người cô, về sau thấy cô sắp tỉnh, nghĩ bây giờ bỏ mặc cô ở lại thì cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì nên dừng xe rồi bỏ đi.

Nghiêm tiên sinh biết Hồng Đậu rất giỏi quan sát xung quanh, nếu cô và Cố Quân trao đổi tin tức với nhau thì sẽ rất nhanh đoán ra thầy chính là hung thủ nên thầy phải tranh thủ sớm ra tay với Bạch Phượng Phi. Nhưng trước khi thầy kịp đi tìm cô ta thì Đặng Quy Trang đến gặp thầy, ngại ngùng nói anh ta biết thầy chính là cha của Đinh Kỳ, sở dĩ anh ta cố ý kẹp ảnh chụp năm đó vào sách là để thử xem phản ứng của thầy mà thôi, anh ta cũng hỏi, có phải bây giờ thầy đang điều tra cái chết của con gái mình không?

Mới đầu Nghiêm tiên sinh không để ý đến Đặng Quy Trang, mãi một lúc sau mới nói một câu: "Cái chết của con gái tôi rất mờ ám."

Đồng thời thầy có rất nhiều thắc mắc về chuyện năm đó, thầy hẹn buổi tối sẽ đến tìm Đặng Quy Trang, vì chuyện này rất quan trọng nên trong nhà không nên có người ngoài.

Từ khi Đinh Kỳ qua đời đến nay đã qua 11 năm, từng ấy năm trời Đặng Quy Trang đều sống trong cảm giác áy náy, từ khi nghe Nghiêm tiên sinh nhắc đến chuyện này, anh ta cũng bắt đầu nghi ngờ về cái chết của Đinh Kỳ, nhưng đồng thời anh ta cũng không thể tin nổi rằng mình chính là nguyên nhân của cái chết ấy.

Tối muộn hôm ấy Nghiêm tiên sinh đến gặp Đặng Quy Trang, sau khi ngồi xuống, đầu tiên thầy hỏi rõ về chuyện năm người ở phố Xuân Oanh năm đó, sau đó mới hỏi đến chuyện yêu đương của Đặng Quy Trang và Đinh Kỳ, tại sao hai người lại cãi nhau, đêm bị sát hại tại sao cô lại đi tìm Đặng Quy Trang, hai người nói tỉ mỉ về tất cả các chi tiết, không bỏ sót bất kì một vấn đề nào. Cả đêm, hai người không ngừng nói chuyện với nhau, không ngừng sửa sang lại, phỏng đoán, hồi phục sự thật từng chút từng chút một, trái tim Nghiêm tiên sinh cũng tan vỡ ra nhiều mảnh theo những manh mối ấy.

Nói chuyện đến sáng sớm hôm sau, Đặng Quy Trang khóc cạn nước mắt, quỳ thẳng trước mặt Nghiêm tiên sinh không chịu đứng lên, hóa ra Đinh Kỳ nói rất đúng, bạn bè của anh ta năm đó toàn là lũ lưu manh không ra gì, đúng là lũ đầu trâu mặt ngựa. Mà điều khiến anh ta cảm thấy càng thêm đau lòng chính là đêm đó Đinh Kỳ đến tìm anh ta, mà anh ta lại không chịu nghe hết câu đã tức giận bỏ đi. Nếu đám người Phó Tử Tiêu là thủ phạm thì bản thân anh ta chính là đồng phạm. Nỗi đau mà năm đó Đinh Kỳ từng chịu, anh ta cũng phải nhận lấy từng chút một.

Cuối cùng anh ta tự treo cổ ở thư phòng."

Nhóm người Hồng Đậu nghe đến đây đã ngồi dựa vào nhau khóc, nước mắt lệ nhòa, khóc cho một kẻ si tình, khóc cho một người cha già, khóc cho dì út và Đinh Kỳ. Sau bao nhiêu năm chịu khổ, mặc dù thầy Nghiêm đã giết người, nhưng sâu trong con người thầy vẫn còn sót lại chút lương tri...

Ngu Sùng Nghị dù là đàn ông nhưng cũng khóc không thành tiếng, anh ta nói với Hồng Đậu và Hạ Vân Khâm, "Cái chết của dì út quá thảm, đến tận bây giờ vẫn không ai biết chuyện xấu xa mà năm đó đám người ấy đã làm. Chúng ta phải công khai sự thật cho mọi người biết."