An cảm thấy mờ mịt, lúc này quá mức thuận lợi, trách không được Tô Kính không lo lắng vấn đề an toàn.
Trong thế giới cấp thấp, luyện khí sĩ còn có lực lượng mạnh hơn thần linh nhiều.
Luyện khí sĩ và thần thuật sư cảnh giới giống nhau, sau khi tiến vào mảnh vỡ không gian thì luyện khí sĩ hoàn toàn có thể hành hạ giết thần thuật sư.
- Văn thành chủ như thế nào?
- Sống sót, đáng tiếc trên thân thể biến dị. Ta thật sự không có biện pháp giải quyết. Dùng Quang Minh thần lực trị liệu chỉ làm hắn thống khổ hơn mà thôi.
- Dùng lực lượng ác ma thì sao?
An ngẩn ngơ và nói:
- Ác ma cũng biết trị liệu?
Tô Kính lắc đầu, nói:
- Văn thành chủ, không bằng để hắn lâm vào hắc ám đi. Quang minh với hắn chính là đau đớn vĩnh viễn.
An gật đầu, hắn liếc mắt nhìn Lưu Bạch thành chủ. Lưu Bạch thành chủ nghiêm túc nói:
- Nếu có một ngày ta cũng có tao ngộ như thế, đại nhân, để ta rơi vào hắc ám đi. Ta cũng không hi vọng Hắc Ám Hệ thần linh nào tới đưa ra quyết định giúp ta.
- Hắc.
Tô Kính cảm thấy Lưu Bạch thật sự là kiến phong sử đà. Loại người này có năng lực thống trị quốc gia còn mạnh hơn mình nhiều lắm.
Văn thành chủ được cứu ra, không tới một giờ sau bọn đi ra ngoài, Tô Kính mới biết được thế giới này đã qua ba ngày.
Thời gian trong Quang minh luyện ngục trôi đi cực nhanh, loại tốc độ thời gian này làm người ta thống khổ gấp trăm lần, còn không cách nào nghịch chuyển.
Dù sao Quang Minh thần cũng là thần linh cao đẳng, hắn khống chế quy tắc cường đại, cho dù là một quang minh luyện ngục bình thường đều có thể chế tạo ra hiệu quả như thế.
Tô Kính nghiêm túc tự hỏi, khi đẳng cấp của mình đề cao, lực lượng tăng cường cũng sẽ sơ sẩy với một ít chuyện nhỏ như thế.
Cứ thế mãi sớm muộn gì sẽ có sơ suất lớn.
Một ít chuyện xuất hiện trong đầu Tô Kính, trong lúc phân phó người, đi chế định quy tắc kỹ càng, Tô Kính cần hoàn thiện cái gì đó.
Bởi vì Tô Kính biết rõ, so sánh ra đối với mình thành tiên mới là chuyện trọng yếu nhất.
Văn thành cũng đã xong, Tô Kính không có tâm tư tiếp tục tiến quân, thật sự là do quốc vương Phạm quốc đã đến, bản thân mình bày ra đủ thực lực, nếu đối phương còn do dự thì cứ san bằng đi. Dùng một Văn thành đến xò xét chính mình đúng là không có chút ý nghĩa nào.
Hảo cảm của Tô Kính với quốc vương Phạm quốc hạ thấp tới cực điểm.
Ngươi có thể hoài nghi thực lực của ta nhưng không nên hoài nghi thông minh của ta.
Trên cao nguyên thú nhân có tin tức rất tốt, tốc độ xây dựng thành thị và thanh lý thổ địa rất nhanh, số lượng đồng ruộng tăng nhiều, tất cả những chuyện này có người trên phi thuyền làm, cũng không cần sức chiến đấu gì.
Bạt Lực hoàng triều có vài khu vực thổ địa không tệ, là nơi có dãy núi vờn quanh, ánh sáng mặt trời sung túc, có nguồn nước, cấu tạo đất đai phì nhiều, so với cả cao nguyên to lớn thì khu vực này như muối bỏ biển.
Nếu cao nguyên nuôi nhân loại, có thể nuôi đại khái năm ngàn vạn. Tuyệt đối không thể vượt qua năm ngàn năm trăm vạn, vượt qua sẽ không có tích lũy lương thực, một khi năm mất mùa sẽ phải dựa vào bên ngoài vận chuyển tới.
Những thổ địa này cơ bản nằm ở miền tây, vị trí tập trung và dễ quản lý, có thể sử dụng ít binh lực bảo hộ đồng ruộng.
Không có phát hiện quặng mỏ cao cấp gì nhưng có mỏ than, số lượng còn rất nhiều, thân đá trên thế giới này không đắt. Dân nghèo Đông Tần không thích sử dụng, người Đông Tần càng thích dùng than sạch sẽ.
Than đá phải luyện than cốc mới có thể phát huy ra nhiệt lượng tốt nhất. Số lượng than đá của Đông Tần không nhiều lắm, số lượng than đá dự trữ của cao nguyên thú nhân còn cao hơn cả Đông Tần.
Tô Kính hiện tại chỉ cần đầu nhập tài lực nhất định là có thể làm than đá thiêu đốt không khói, có thể dùng làm nguồn năng lượng chủ yếu, cho sẽ mang tới ấm áp cho cao nguyên này.
Mỏ kim loại phi thường ít, mọi người còn đang tìm kiếm, cũng không sao, trên thế giới tiên cảnh, địa ngục tam đảo có rất nhiều mỏ kim loại. Tô Kính sẽ không thiếu kim loại.
Băng Tuyết vương thành bên kia, tốc độ kiến thiết Thông Thiên tháp cực nhanh, đã có thể truyền tống hàng loạt vật tư với Võ Thánh đảo Thông Thiên tháp, chỉ có giá thành phẩm hơi cao, thời gian xây dựng một năm, thành phẩm truyền tống sẽ giảm sáu lần, khi đó có thể thừa nhận được.
Vô Ưu công chúa không cần trấn thủ. Cao nguyên giao cho Lâm Tạ Hồng xử lý, đám người Vô Ưu công chúa rời khỏi Băng Tuyết vương thành, mang binh tiến công các quốc gia chung quanh.
Lần công kích này không phải tính chất tổng tiến công, chỉ tập kích quấy rối biên giới. Dựa vào năng lưc cơ động cường đại và đập nhập vào một ít. Từ đó làm bộ đội chủ lực của đối phương co đầu rút cổ trong thành thị ở hậu phương.
Cho dù thế nào đây cũng là kết quả Vô Ưu công chúa muốn.
Trên thực tế dùng hai thành thị dưới cao nguyên làm hạch tâm, Vô Ưu công chúa đã chế tạo một khu vực tác chiến rộng lớn và trải đường ray, có thể sử dụng chiến xa vận chuyển cỡ lớn chuyển binh.
Đây là bố cục lâu dài, tạm thời không muốn đánh hạ thổ địa nào, sau khi giảm thành phẩm vận chuyển xuống, cũng không cần chiến hạm phù không quấy rối, trên đường ray có chiến xa cỡ lớn nên năng lực vận chuyển của chiến hạm phù không không cao, thành phẩm chỉ bằng vài phần trăm của chiến hạm phù không, nếu như không phải thứ này dễ dàng bị đả kích, hơn nữa phải bố trí trong phòng tuyến bản thân, chỉ sợ Tô Kính cũng sớm bố trí đại quy mô rồi.
Đường ray không phải do hắn nghĩ ra, mà là thành quả của binh gia. Đạo Môn vẫn cảm thấy đường ray có thể làm được gì, Tô Kính lấy ra cũng không có kẻ khác muốn tham dự.
Một đường hát vang tiến mạnh, hiện tại bỗng nhiên dừng lại. Vô Ưu công chúa bắt đầu nghiên cứu và phát hiện đường ray là thủ đoạn vận chuyển tốt nhất trong khu vực chiếm lĩnh.
Nhất là bố phòng thành thị, có thể trải rất nhiều đường ray trên mặt đất, có thể vận chuyển vật tư lên đầu tường nhanh chóng.
Càng cực đoan một chút, những đường ray có thể bố trí trận pháp, khi đó tốc độ của chiến xa khổng lồ nhanh hơn vài lần, thao tác như thế có nguy hiểm, bởi vì chiến xa khổng lồ đụng vào cái gì cũng sẽ bị phá hủy.
Tô Kính hiện tại có hậu phương ổn định, sau khi trải ray liền ổn định cánh phải. Cánh quân bên trái là cao nguyên nên không cần phòng thủ, như vậy có thể an tâm tiến quân vào vương thành Phạm quốc.
Ba ngày sau, vương thành truyền tin tức, quốc vương bệ hạ tự mình dẫn đám đại thần tới đầu hàng.