Vấn đề duy nhất chính là vấn đề trang bị cho đạo binh địa ngục.
Tô Kính cũng biết trong lòng mọi người đang nghĩ như thế nào, hắn chỉ vào địa ngục đạo binh đang đứng yên đỡ thuẫn, nói:
- Về phần phí tổn luyện chế, trước tiên mọi người không cần phải suy nghĩ nhiều. Sẽ nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận. Một thân khôi giáp này trước mắt đều là tàn thứ phẩm, trực tiếp lấy ra từ trong trang bị thay ra ở trong kho. Sau này ta sẽ luyện chế ra một bộ đạo binh khôi giáp, có thể nguyên bộ tổ hợp cùng với lá chắn này. Như vậy cũng có thể tăng lên năng lực chiến đấu của đạo binh. Bởi vì không phải là để cho nhân loại dùng, cho nên phí tổn cũng sẽ hạ xuống không ít. Không cần phải suy nghĩ chuyện phù hợp, còn có hoàn cảnh sinh tồn. Cho nên một bộ trang bị khôi giáp này, phí tổn là khoảng một phần trăm của binh lính minh quân hiện tại a.
- Có thể ngăn cản được công kích dạng gì?
Đường Hà dùng trường đao công kích chỉ là dùng kỹ xảo mà thôi, hắn cũng không có thi triển ra lực lượng tuyệt đại của mình.
- Loại đạo binh này, năm người tạo thành một tổ hợp thì có thể ngăn cản được cường giả Kim Đan nhất trọng toàn lực công kích. Công kích dưới Kim Đan tam trọng có thể sử dụng trận pháp để hóa giải. Thứ mà đạo binh sợ không phải là công kích trên chiến trường, mà là cường giả Kim Đan lợi dụng kỹ xảo, công kích vào nhược điểm của bọn chúng. Bất quá một khi gặp phải loại địch nhân am hiểu chém giết cá nhân này thì chúng ta cũng sẽ xuất động luyện khí sĩ bên mình. Thậm chí chỉ cần dùng kỹ năng chiến trận của binh lính là đã có thể đối kháng được với cường giả đối phương rồi.
Đám người Đường Hà bắt đầu tính toán, mọi người tụ tập thêm mấy ngày. Tô Kính cũng đưa ra tất cả bố trí cụ thể, tất cả đều có liên quan với địa ngục đạo binh này.
Có chi địa ngục đạo binh này, minh quân đã có thể trú đóng ở trong thành thị lớn. Những thành trấn nhỏ sẽ giao cho loại đạo binh này canh gác, không cần phải để cho quá nhiều binh lính trú đóng.
Có những chi đạo binh này, coi như là không đánh lại được địch nhân thì cũng có thể thủ vững được trong thời gian rất lâu. Đợi tới lúc viện quân đến.
Bộ đội chiến xa của Tô Kính sẽ trở thành đòn sát thủ trong chiến đấu, có chi bộ đội chiến xa này, quân đội chi viện cũng sẽ không cần phải lo lắng tới việc gặp phải phục kích nữa.
Có những thứ này cũng là bởi vì đám người Tô Kính cùng nhau tiến vào trong Tiên Cảnh thế giới, hiện tại đã bắt đầu sản xuất ra các loại khoáng sản. Hơn nữa số lượng khoáng sản rất là phong phú, đủ để cung ứng cho quân đội tiêu hao.
Có một vị diện hoàn chỉnh làm trụ sở hậu cần, rốt cuộc minh quân cũng không cần phải giật gấu vá vai, tính toán tiêu hao của quân đội nữa.
Lúc trước Tô Kính đã chế tạo ra một lượng lớn công trình Khôi Lỗi, thậm chí còn ảnh hưởng tới quân đội xây dựng của mình. Đó là bởi vì hắn muốn mau chóng sớm khai phá toàn bộ Tiên Cảnh thế giới.
- Đại nhân, có tình báo của địch nhân!
Tô Kính trực tiếp nghe được thanh âm ở bên trong trận pháp báo động. Đó là tức truyền đến từ biên cảnh tin, cũng không phải là Đọa Lạc Thiên Sứ tấn công, mà là Hắc Mạn đế quốc đã phái ra đại khái hơn bốn vạn quân đội, đang tới gần Lưu Bạch thành.
Vốn Lưu Bạch thành đã giáp ranh với Hắc Mạn đế quốc, cho nên sau khi Tô Kính nghe được tin tức báo động đã lập tức để cho Đường Hà dẫn người đi qua giải quyết quân đội của Hắc Mạn đế quốc.
Bốn vạn người đã không phải là số lượng nhỏ nữa, bất quá nếu muốn tấn công thành thị quy mô như Lưu Bạch thành lại không đủ. Cho nên hiển nhiên đây chỉ là hành động dò xét mà thôi.
Tô Kính không có ý định để cho địch nhân có cơ hội thử dò xét, hắn muốn làm cho địch nhân phải sợ hãi.
Đường Hà nhận được mệnh lệnh của Tô Kính, trực tiếp dẫn theo bốn vạn người, ngồi trên một cái Phi Xà hạm rời đi. Trên Phi Xà hạm cũng không có đạo binh địa ngục, bởi vì hiện tại ở trên người Tô Kính cũng không có nhiều lắm, hơn nữa các binh lính còn chưa có học xong việc phối hợp cùng với các đạo binh kiểu mới này.
Chỉ là ở bên trên Phi Xà hạm này lại có chiến xa kiểu mới, đại khái có hơn sáu mươi cỗ.
Từ Phạm thành đến biên cảnh, phi xà chiến hạm cũng pahri phi hành hơn bốn giờ mới có thể tới nơi được. Quân đội trực tiếp bị ném tới bên ngoài Lưu Bạch thành, quân coi giữ Lưu Bạch thành vừa nhìn thấy Phi Xà hạm không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì Tô Kính chỉ đê lại chỗ này có hai vạn tân binh, cộng thêm một ngàn lão binh mà thôi.
Phòng thủ bên trong Lưu Bạch thành lại được thiết kế qua một lần nữa, nhưng lại chỉ dựa vào Thần Binh Khôi Lỗi phụ trợ mà thôi. Những thứ này không nắm chắc có thể bảo vệ được cho Lưu Bạch thành. Bởi vì nhân thủ quá ít, không thể phòng thủđược mỗi một tấc tường thành.
Binh sĩ của quân địch dùng thời gian nửa ngày mới tới gần được Lưu Bạch thành. Ở phía Tây Lưu Bạch thành, bình nguyên chiếm đa số, có rất ít núi. Bốn vạn quân đội của địch nhân từ bên trên bình nguyên chậm chạp đi tới đây. Hiển nhiên, đây là một chi bộ đội dã chiến không sai, thậm chí ngay cả khi hành quân cũng không cần phải đi theo đường lớn.
Thám báo của địch nhân cũng đã bị Tiễn Sư thủ hạ của Đường Hà và luyện khí sĩ phát hiện ra rồi bắn chết. Chi quân đội đến từ Hắc Mạn đế quốc này lập tức dừng bước, kết trận ngay tại chỗ.
Sau khi kết trận, bọn họ phân ra năm ngàn người đóng quân, thoạt nhìn bọn họ chỉ là quân tiền phong, chuyện này không giống như trong suy nghĩ của Tô Kính.
Đường Hà cũng đã cảm thấy có chút không ổn, hắn lập tức phái sứ giả ra, đi tới trao đổi. Hắc Mạn đế quốc hồi phục, ban đầu cũng có giao dịch với Phạm Quốc, hiện tại Phạm Quốc không có, Hắc Mạn đế quốc phải thu hồi thành thị mà từ trước cho tới nay song phương luôn tranh cãi.
Bất kể đám người Tô Kính là từ đâu tới, cũng không có cách nào ngăn cản được quyết tâm của Hắc Mạn đế quốc.
Đường Hà nghe thấy chuyện khôi phục đất đai này đã cảm thấy có chút khôi hài. Chiến tranh chính là chiến tranh, còn cần gì lý do nữa cơ chứ? Đông Tần đế quốc đi đến đây chính là vì xử lý từng quốc độ thờ phụng thần linh. Bất kể là Hắc Mạn đế quốc có lý do đường hoàng cỡ nào. Một khi bọn họ thờ phụng Võ Thần, như vậy đều phải bị diệt vong.
Lúc này Đường Hà lãnh binh, xuất quân đi tới đại doanh của địch nhân.