*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn không thể quá kích động lần nữa, cũng không thể tái phạm lại sai lầm.
—
Mùa thu ở đế đô rất ngắn, mới đây không lâu còn có thể tìm được vết tích cuối hè mơ hồ, vậy mà giờ lá cây đã rơi xuống hơn phân nửa, đạp lên còn phát ra tiếng vang “loạt xoạt” lanh lảnh.
Lục Nghiễn Chi tan sở về sớm không chút áy náy, dừng xe ở góc đường cách công ty không xa, sau đó tựa vào cửa xe nhàn nhã ngẩng đầu, nhìn những chiếc lá còn sót lại giãy dụa sắp chết trong gió rét như thế nào.
Khoảnh khắc lá khô lìa khỏi cành cây, một bóng người quen thuộc cũng tiến vào dư quang tầm mắt hắn. Lục Nghiễn Chi thu hồi ánh mắt, tự nhiên xoay người đưa tay ra, kéo vai người nọ tới bóp nhẹ.
“Sao lại nhiều mồ hôi như vậy, Hàn tiện nhân bắt nạt em?”
“Đâu có.” Mục Đông thở hổn hển, cọ mu bàn tay lên trán theo bản năng, “Cơ bắp hơi mờ đi, đang tập khôi phục lại.”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy liền nhướn mày, hắn mở ghế phó lái ra giúp đối phương, sau đó nghiêng người tựa vào cửa xe rũ mắt nhìn cậu ngồi vào trong.
“Em là đang chê tôi nuôi em mập ra?”
Mục Đông cúi đầu cởi khăn quàng cổ, không phản ứng lại hắn. Gần đây mặc dù cân nặng của cậu không tăng thêm là bao, thế nhưng cơ bắp trên eo mất đi không ít, cho nên thoạt nhìn eo mới mập hơn trước đây một chút. Cậu vốn không hề phát hiện mình mập ra, dù sao trời lạnh đi thì cũng mặc quần áo dày hơn, cơ bản không thấy được vóc người thay đổi gì.
Nhưng mà mấy hôm trước, Lục Nghiễn Chi đang ngủ nửa tỉnh nửa mê, trong lúc vô tình ôm lấy eo cậu còn lấy tay nặn nặn bụng nhỏ của cậu.
Mục Đông lập tức thức tỉnh, sau đó từ hôm ấy lập trường cậu không còn bất ổn để đối phương cứ lừa tới Hoàn Lang uyển qua đêm nữa.
Cậu cảm thấy sự nuông chiều của Lục Nghiễn Chi sẽ làm hao mòn ý chí của người khác, từ khi về nhà mình ở, cuối cùng cậu cũng khôi phục được thói quen tốt dậy sớm tập thể dục mỗi ngày khỏi cơn sa đọa, tiện thể cháo được ông nội nấu cho cũng làm cậu có cảm giác thật thân thiết.
Lục Nghiễn Chi hoàn toàn không phát hiện ra mình thua bởi một bát cháo nhỏ, hắn đi vòng qua tới ghế lái, ngồi vào xe rồi mới cởi nút buộc áo khoác ra.
Ngày hôm nay hẹn với Mục Đông đi xem kịch, hắn vốn chẳng có hứng thú gì với thứ này, thế nhưng xuất phát từ một loại cảm giác áy náy nào đó, hắn vẫn vui vẻ tiếp nhận lời đề nghị hẹn hò.
Hắn đã hẹn Lục Đàn Chi cùng ăn cơm tối nay rồi, phòng riêng cũng đặt xong xuôi, đương nhiên là sẽ dẫn Mục Đông theo.
Nhưng mà hắn vẫn chưa nói cho đối phương biết chuyện này.
“Mục Đông, tối nay đi ăn cơm với tôi.” Lục Nghiễn Chi mở máy lái xe về phía rạp hát, giọng điệu tùy ý đề nghị một câu, cho nên Mục Đông hoàn toàn không suy nghĩ nhiều mà chỉ hơi do dự một chút về đồ ăn.
“Em đang ăn kiêng, chỉ có thể ăn đồ thanh đạm thôi.”
“Chúng ta đi ăn đồ Nhật.”
Mục Đông nghe vậy liền gật đầu, không hề có chút chuẩn bị nào về “niềm vui bất ngờ” sắp tới.
—
Độ dài vở kịch không tính là quá lâu, nửa tiếng, vừa vặn kết thúc ngay trước khi Lục Nghiễn Chi cảm thấy buồn ngủ.
Mục Đông vẫn luôn xem rất nghiêm túc, Lục Nghiễn Chi phát chán rồi liền nắm lấy ngón tay cậu đùa bỡn qua lại, cậu cũng chẳng hề có chút ý định phản kháng nào.
Mãi đến khi bọn họ theo dòng người đi ra khỏi rạp hát, Mục Đông vẫn cứ rũ mắt mất tập trung, dường như là còn đang suy ngẫm về nội dung vở kịch và cách biểu diễn. Lục Nghiễn Chi dắt cậu đi đâu thì cậu liền rập khuôn bước theo, thoạt nhìn vô cùng nghe lời.
Nhưng mà Lục Nghiễn Chi chỉ dùng một câu nói đã lập tức chọc cho con mèo lớn yên lặng bên cạnh xù lông lên.
“Một lát nữa gặp anh tôi em đừng sốt sắng quá, ổng thoạt nhìn mặt mày nghiêm túc, thực ra tính tình rất tốt.”
Giây lát Mục Đông còn cho là đối phương đang cố ý hù dọa mình, nhưng mà thấy Lục Nghiễn Chi ngồi vào xe xong không hề trao đổi tầm mắt với mình nữa, cậu liền vui vẻ nhận ra đối phương đang nói sự thật.
“Vì sao không nói với em sớm hơn một chút!” Cậu đột nhiên cứng cả lưng, phần áo chỗ lồng ngực bị dây an toàn ghìm ra vết nhăn nheo rõ ràng.
Lục Nghiễn Chi trấn định quay đầu xe, lái xe vào đường chính rồi mới ung dung thong thả trả lời, “Sợ em căng thẳng, bây giờ nói cho em biết em mới không còn bao nhiêu thời gian mà lo lắng.”
Lời này vừa nghe qua cũng thật có đạo lý. Mục Đông lập tức bị dọa sợ, không biết từ lúc nào đã bắt đầu siết lấy dây an toàn, gương mặt vì lo lắng mà căng cứng cả ra.
“Nhưng mà em chưa thay quần áo, từ công ty đi ra cũng chẳng tắm rửa đàng hoàng.”
“Em còn muốn thay quần áo gì? Chúng ta đi ăn đồ Nhật, mặc đồ thường là đủ rồi.” Lục Nghiễn Chi thả mềm giọng động viên đối phương, về mặt thái độ thì cứ tỏ vẻ như không sao hết, “Lại nói tiếp, tắm rửa với ăn cơm có quan hệ gì, người em cũng không bẩn, chỉ đổ mồ hôi thôi mà.”
Mục Đông hoàn toàn không nhận được bao nhiêu an ủi từ đoạn đối thoại này, trong tình huống không hề chuẩn bị, quần áo tùy tiện, trên người có lẽ còn mang theo mùi mồ hôi. Bộ dạng này mà đi gặp người nhà bạn trai, chỉ cần nghĩ thôi đã khiến cậu tê hết cả da đầu.
Nhưng mà Mục Đông biết chuyện chắc chắn rồi, cũng không còn tâm trạng đâu mà tranh luận với Lục Nghiễn Chi nữa. Dọc theo đường đi cậu cứ nhắm mắt lại như đang chuẩn bị tâm lý, tốt xấu gì lúc bước xuống xe tay chân cũng không cứng ngắc tới mức tay đánh cùng phía với bước chân.
Điều này còn khiến Lục Nghiễn Chi hơi hơi cảm thấy tiếc nuối.
Đương nhiên là tâm thái xem náo nhiệt như vậy không thể biểu hiện quá rõ ràng, vì vậy hắn liền làm bộ như nghiêng đến gần giúp đối phương sửa sang lại đồ đạc, khẽ vuốt ve cổ áo vốn chẳng hề lộn xộn.
“Em… Một lát nữa em nên xưng hô với anh của anh ra sao.” Giọng nói Mục Đông hơi khô khan, nghe tỉ mỉ thì âm cuối trầm thấp còn run lên.
Lục Nghiễn Chi hơi nheo mắt lại, khắc chế một số ý đồ xấu vừa hình thành trong đầu.
“Giống như tôi thôi, gọi anh là được rồi.”
Mục Đông lập tức toát ra cảm xúc quẫn bách, dường như đang cảm thấy khó có thể mở miệng. Nhưng còn chưa chờ cậu nói ra lời kháng cự gì thì đối phương đã cứng rắn cầm lấy tay cậu, bước về phía nhà hàng.
Trước mặt mọi người Mục Đông không muốn gây chú ý, chỉ có thể mím chặt môi không lên tiếng bước theo người kia.
Lục Nghiễn Chi chính là muốn hiệu quả này, hắn đi đến quầy lễ tân, tâm trạng sung sướng báo tên với nhân viên phục vụ, trong lúc đối phương đang cúi đầu tìm kiếm phòng đặt trước thì di động hắn reo lên.
Hắn tưởng là Lục Đàn Chi gọi đến, nhưng cầm điện thoại lên lại thấy hiện tên “Lệ Vinh”.
Lục Nghiễn Chi hơi nhíu mày, vào lúc này hắn không muốn bị tên kia quấy rối một chút nào, cho nên hắn liền thẳng tay ngắt máy, sau đó chỉnh điện thoại sang tắt âm.
“Không nghe ư?” Giọng nói Mục Đông còn có chút căng thẳng, nhưng nước đã đến chân rồi cậu đành phải bắt đầu trấn tĩnh lại.
Lục Nghiễn Chi lắc lắc đầu, cũng không trốn tránh gì mà để cho đối phương nhìn thấy.
“Là Lệ Vinh, trước đến giờ anh ta tìm tôi chẳng có chuyện gì đứng đắn.”
Những lời này phát ra xong, nhân viên phục vụ đối diện cũng vừa vặn mỉm cười báo số phòng riêng, Lục Nghiễn Chi khẽ gật đầu đáp lại, sau đó dẫn theo Mục Đông đi tới căn phòng ấy.
Phòng hắn đặt nằm ngay gần khúc ngoặt hành lang, hắn vừa quẹo góc đã thấy cửa phòng hơi khép hờ, bên trong mở đèn chắc là đã có người ở trong.
Với chuyện này Lục Nghiễn Chi cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, trước đến giờ anh trai hắn có thói quen tới trước giờ hẹn một lúc, cho nên tất nhiên là đã ở trong phòng chờ bọn họ từ sớm. Song khi hắn bước vào trong phòng mới phát hiện ra bên trong cũng không chỉ có mỗi mình Lục Đàn Chi đang đợi hắn.
Lục Nghiễn Chi nhất thời dừng bước chân, đồng thời chắn Mục Đông sau lưng lại ngoài cửa theo bản năng.
Hiện giờ hắn rất hối hận vì vừa rồi không nhận điện thoại của Lệ Vinh, bởi vì có lẽ là rất hiếm khi đối phương mới muốn nhắc nhở hắn chuyện gì.
Trong lúc hắn không chú ý, Mạc Hành Xuyên đã lẳng lặng về nước cùng Lý Ngọc, sau đó cái kẻ hắn không muốn gặp này lại còn dám ban ngày ban mặt can đảm đường hoàng xuất hiện trước mặt hắn.
“Nghiễn Chi, đã lâu không gặp! Thực là trùng hợp, em mới vừa về nước, đưa Tiểu Ngọc đi ăn mà cũng gặp anh Lục.”
Mạc Hành Xuyên vừa thấy hắn, không hề có lấy nửa điểm xa lạ, gã còn tỏ vẻ mừng rỡ đứng dậy khỏi ghế, ý cười mềm mại trên gương mặt vậy mà vẫn trùng khớp với nụ cười của người trong ký ức, phảng phất như bọn họ vẫn chưa xa cách quá lâu, còn đối phương cũng vẫn là thiếu niên có chút ngây thơ, cần hắn cẩn thận bảo vệ như trước.
Nhưng mà tâm lý Lục Nghiễn Chi lúc này lại chẳng hề gợn sóng, chỉ cảm thấy phiền chán.
Không hề có cái gọi là tâm trạng phúc tạm cửu biệt trùng phùng, cũng không còn nỗi tức giận và thù hận ban đầu, lại càng không có cảm giác thỏa mãn sau khi trả thù thành công.
Chỉ là cảm thấy phiền chán.
“Ừm, đã lâu không gặp.” Thậm chí ngay cả việc miễn cưỡng tỏ vẻ vui mừng hắn cũng không muốn, chỉ đáp lại một tiếng qua loa, sau đó chào hỏi với Lý Ngọc đang có chút xấu hổ ngồi một bên.
Thời gian trôi qua tám năm, Mạc Hành Xuyên năm đó đã có tâm tính kế hắn, sau khi bị ép xuất ngoại xong cũng không thể mãi không phát hiện ra hắn động tay động chân.
Cho nên tuy rằng bây giờ bọn họ chưa đến mức chẳng nể mặt nhau, thế nhưng cả hai cần phải hiểu rõ trong lòng về quan hệ giữa bọn họ mới đúng.
Nếu đã như vậy, bây giờ Mạc Hành Xuyên còn giả vờ giả vịt thế này cho hắn xem, có lẽ là đã đến mức cùng đường mạt lộ nên muốn thăm dò thái độ của hắn.
Ngay từ đầu Lục Nghiễn Chi đã biết Mạc Hành Xuyên không thể nào thật sự kết hôn với Lý Ngọc.
Mạc Hành Xuyên trời sinh là gay, vốn chẳng thể cứng nổi với phụ nữ. Đại khái là mấy năm nay gã ở Anh cũng không quá như ý, vì có thể về nước lại còn dám ra tay với con gái Lý gia.
Chỉ có điều Lý gia cũng không phải có thể để cho gã lợi dụng tùy ý, bây giờ muốn thu tay lại cũng phải xem Lý Kha có tha cho gã hay không đã. Trước mắt có lẽ Mạc Hành Xuyên còn có thể mượn lý do “Giữ lại lần đầu cho đêm tân hôn” để lừa gạt tâm tư cô gái nhỏ, thể nhưng một khi kết hôn rồi gã sẽ không thể nào che giấu bí mật của mình nữa.
Trước khi cưới kiểm tra sức khỏe tính năng bình thường, vậy mà lại không có chút ham muốn tình dục nào với vợ mới cưới của mình, người nhà họ Lý đâu phải đồ ngốc, mọi người đều là người trong giới, hơi động não một chút là có thể biết được ngay tính hướng Mạc Hành Xuyên có vấn đề.
Đến lúc đó Mạc Hành Xuyên sẽ thật sự vạn kiếp bất phục.
Lần này Lục Nghiễn Chi chỉ định quan sát mà thôi, sợ là hắn phải làm gã thất vọng rồi, hắn sẽ không nể nang quan hệ tình nghĩa trong quá khứ mà kéo đối phương lại một lần.
Nghĩ tới đây thậm chí hắn còn có ý định bàng quan, trên mặt chỉ nở một nụ cười giả tạo, sau đó nghiêng người vươn tay ôm eo Mục Đông không chút che giấu, kéo người kia tới bên cạnh mình.
“Lần này hay rồi, cậu mang theo vị hôn thê của mình, tôi cũng mang theo bạn trai, vậy anh tôi cái tên độc thân này cũng chỉ có thể ráng chịu cô đơn mà thôi.” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Nói những lời này, giọng điệu Lục Nghiễn Chi có chút bình thản, giống như cũng không phải một câu trêu chọc gì. Nhưng khóe miệng hắn lại mang theo ý cười, tựa như vừa rồi chỉ vô tâm thuận miệng nói mà thôi.
Có điều trong nháy mắt sắc mặt người trong phòng lại thay đổi ngay.
Lý Ngọc đơn thuần là kinh ngạc, Lục Đàn Chi thì lại có hơi bất đắc dĩ cộng với chút đau dạ dày.
Còn Mục Đông, bây giờ đầu óc cậu chỉ còn dư lại mỗi một câu cứ vang vọng tuần hoàn.
Lần đầu gặp gia trưởng của bạn trai đã đem đối phương ra trào phúng là cẩu độc thân, ấn tượng của mình trong lòng người ta còn cứu vãn được nữa sao?