*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu gặp gia trưởng của bạn trai đã đem đối phương ra trào phúng là cẩu độc thân, ấn tượng của mình trong lòng người ta còn cứu vãn được nữa sao?
—
Nhất thời không khí trong phòng ăn yên lặng đến quỷ dị, vừa vặn ngay lúc này nhân viên phục vụ vào bắt đầu đưa thức ăn. Lục Nghiễn Chi tự nhiên kéo Mục Đông ngồi xuống, sau đó ung dung thản nhiên nhìn Mạc Hành Xuyên ra vẻ uất ức nhẫn nhịn phục hồi sắc mặt lại bình thường.
“Đúng rồi, cậu và Lý tiểu thư đây đặt phòng nào. Tính toán thời gian, bên chỗ cậu chắc cũng nên dọn thức ăn lên rồi.” Lục Nghiễn Chi không hề muốn cho Mạc Hành Xuyên thêm cơ hội sắp xếp lại từ ngữ, hắn hàm súc hạ lệnh đuổi khách cũng là vì nể mặt Lý Ngọc.
Lý Ngọc nghe vậy định đứng lên ngay, vốn cô cũng chỉ vì được Lục Nghiễn Chi hỗ trợ trong công việc nên mới cố ý cùng Mạc Hành Xuyên lên tiếng chào hỏi. Huống hồ gì trước khi về nước Mạc Hành Xuyên từng nói với cô không chỉ một lần rằng trước khi xuất ngoại gã có quan hệ rất thân thiết với Lục ngũ thiếu gia.
Nhưng mà bây giờ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt này của Lục Nghiễn Chi, cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Đây hoàn toàn không phải là thái độ mà bạn tốt nên có lúc lâu ngày gặp lại.
Cho nên Lý Ngọc tính là sau khi về sẽ hỏi kỹ lại Mạc Hành Xuyên, thế nhưng cô chưa kịp đứng lên khỏi ghế thì người đàn ông ngồi bên cạnh đã giơ tay nhẹ nhàng đè cánh tay cô lại, mặt không biến sắc ngăn cản cô.
“Nghiễn Chi, không ngại cho tụi em ở lại ngồi chung bàn chứ? Em có vài chuyện muốn thảo luận với anh, lát nữa em còn phải đưa Tiểu Ngọc về nhà, sợ là không có thời gian nói tỉ mỉ.”
Lục Nghiễn Chi không khỏi nhíu mày, hắn khẽ cong môi cười như không cười, vốn chẳng có ý định đáp lại.
Lục Nghiễn Chi cũng coi như bội phục trình độ không biết xấu hổ của đối phương, biết rõ hắn sẽ không gật đầu nhưng vẫn có thể thản nhiên đề cập với hắn như vậy. Hắn nghĩ hẳn là Mạc Hành Xuyên cho rằng hắn sẽ không hẹn thời gian khác, dù sao bạn trai đương nhiệm vẫn còn đang nắm tay đây, đương nhiên hắn sẽ phải kiêng dè mới đúng.
Nhưng nếu hắn thật sự giữ Mạc Hành Xuyên lại, hắn và Mục Đông cũng sẽ chán ghét đến ăn không ngon. Lục Nghiễn Chi đang châm chước xem muốn từ chối đối phương ra sao thì lại thấy gã lẳng lặng vén cổ tay áo liếc nhìn đồng hồ.
Hắn cảm giác được có gì đó không ổn.
Nếu Mạc Hành Xuyên dự định mặt dày không đi, vì sao lại muốn xem đồng hồ?
Không biết có phải tâm trạng ảnh hưởng tiêu cực hay không, thậm chí hắn còn có một dự cảm mơ hồ rằng gã đàn ông này có mục đích gì khác, chứ không chỉ đơn giản là ở lại để khiến hắn ngột ngạt mà thôi.
Dường như là đang… kéo dài thời gian.
Trong nháy mắt ý nghĩ này nảy sinh, tâm trạng Lục Nghiễn Chi lập tức hơi chùng xuống. Tựa như muốn xác định dự cảm hỏng bét của hắn là chính xác, chưa chờ hắn suy nghĩ ra được cách giải quyết thì cửa phòng đã bất thình lình bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra.
Nhân viên châm trà đang mang ấm đi ra cửa bị tiếng mở cửa làm giật mình, nhẹ giọng kêu một tiếng, ấm trà sứ men xanh trượt tay rơi xuống đất, nước nóng bắn tung tóe.
Lục Nghiễn Chi theo bản năng kéo Mục Đông đang ngồi dựa gần cửa vào lòng, sau đó mới quay đầu lại nhìn theo tiếng vang, lập tức thấy vị khách không mời mà đến với gương mặt cực kỳ tức giận kia sấn lại gần, vươn tay bắt lấy vai Mục Đông.
Tình huống trong phòng có hơi loạn, nhân viên bị khí thế hung hăng của người đàn ông mới tới dọa sợ đến quên cả xin lỗi, chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ, cũng không đi thu dọn vụn sứ mảnh trên sàn. Lý Ngọc hoàn toàn không hiểu tình hình lấy tay che miệng theo bản năng, vẻ mặt Mạc Hành Xuyên khó giải thích được, Lục Đàn Chi thì cau mày, nặng nề đặt chén trà trong tay xuống mặt bàn.
Lục Nghiễn Chi cũng không khỏi ngẩn ra, mà ngay sau đó hắn lập tức kéo Mục Đông đột nhiên cứng người lại về phía mình, ghế tựa ma sát trên mặt đất phát ra tiếng vang thật chói tai.
“Lục Nghiễn Chi, mày buông tay ra!”
Người đến bắt hụt, nhất thời càng tức giận hơn. Mắt thấy đối phương đạp lên mặt đất đầy vụn sứ bước tới định ra tay với hắn, Lục Nghiễn Chi vừa cảm thấy hoang đường lại vừa cảm thấy trong ngực nghẹn ứ đến khó chịu.
Bữa cơm này coi bộ là hoàn toàn không ăn nổi rồi.
“Chu Hưng Khải, mày là chó điên hả, vừa tới là cắn người lung tung.” Lúc nói chuyện hắn đã hoàn toàn không che giấu nổi cảm xúc trong lời nói, đột nhiên thất lễ mất khống chế, dùng đầu gối nghĩ cũng biết nhất định là Mạc Hành Xuyên động tay động chân sau lưng.
Mà cái tên Chu Hưng Khải có người chống lưng đi tới một đường thuận buồm xuôi gió này, vừa vặn trở thành cây súng máy tùy ý người khác sai khiến, xông ra là xả loạn xạ một trận.
Quả nhiên những tấm hình lúc trước chính là do Mạc Hành Xuyên giở trò quỷ.
Một thời gian Lục Nghiễn Chi vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là Mạc Hành Xuyên muốn đạt được thứ gì từ trên người hắn. Chuyện đã náo loạn đến mức này, bọn họ cũng coi như hoàn toàn không thể duy trì vẻ bình tĩnh bề ngoài, tâm tĩnh khí hòa mà đối mặt lẫn nhau nữa.
Nếu như nói rằng đối phương đã đi vào đường cùng muốn xin giúp đỡ từ chỗ hắn, vậy thì làm thế này đúng là đang tự tìm đường chết.
Chỉ có điều trước mắt Lục Nghiễn Chi cũng chẳng có sức lực và thời gian dư thừa mà suy ngẫm rõ về sự kỳ quặc trong đó. Hắn thấy Chu Hưng Khải dùng một loại ánh mắt như nhìn rác thải liếc qua hắn và anh trai hắn, bên trong mang theo vẻ phẫn nộ và trơ trẽn, không biết là đang tưởng tượng ra thứ xấu xa gì.
Ánh mắt của đối phương quá rõ ràng, chưa cần đợi y mở miệng khiển trách đầy căm phẫn thì Lục Nghiễn Chi cũng tưởng tượng được y muốn nói gì.
Con đường này hắn biết, dù sao cũng coi như thái độ bình thường trong giới. Chỉ có điều hắn không ngờ Chu Hưng Khải lại không lưu tay chút nào, trực tiếp giội xô nước bẩn khiến người khác chán ghét này lên người hắn và Lục Đàn Chi.
Hơn nữa còn là ở ngay trước mặt tiểu thư Lý gia, hoàn toàn không lưu chút mặt mũi nào cho Lục gia bọn họ.
Nhưng mà lúc này hắn muốn chặn miệng Chu Hưng Khải cũng không kịp, quả nhiên đối phương liền cười lạnh, mở miệng chính là một tiếng “Súc sinh.”
“Lục Nghiễn Chi, cõi đời này sao lại có kẻ buồn nôn như mày chứ.” Lúc nói lời này, khí thế trên người Chu Hưng Khải có một loại cảm giác khiếp sợ khó có thể diễn tả bằng lời. Đây chỉ sợ chính là loại hormone mà đại đa số đàn ông sẽ không tự chủ tỏa ra lúc khoe anh hùng, tràn đầy sự tự tin và dũng khí không lý do, phảng phất như bản thân mình chính là Chúa cứu thế.
Loại khí thế này Lục Nghiễn Chi nhìn thấy trong lớp người cùng thế hệ nhiều lắm rồi, cho nên liếc mắt là nhìn thấu kết cục của đối phương ngay.
Phần dũng khí này đơn giản là xuất phát từ bản năng đàn ông muốn hấp dẫn và giữ lấy bạn tình, sẽ không có cách nào giảng đạo lý với kẻ mang nhiệt huyết ấy, đơn giản nhất chính là dùng biện pháp thô bạo mà phá giải, để cho đối phương biết rằng đối tượng mà y nghĩ rằng phải bảo vệ thực ra lại xem thường thứ này.
Lục Nghiễn Chi thẳng thắn nói giúp hết những lời đối phương chưa nói ra, cũng là những lời cực khó nghe, nhưng từ trong miệng hắn ung dung thong thả thốt ra lại giống như Chu Hưng Khải đang cố tình gây sự đổ vấy.
“Có phải mày muốn nói, tao cái tên này sao lại buồn nôn như vậy, không chỉ một mình mình chà đạp Mục Đông người ta mà còn muốn cậu ấy hầu hạ anh của tao, sau đó hai anh em tao cùng nhau ăn hiếp cậu ấy?” Hắn nói được nửa câu Chu Hưng Khải đã ngây ngẩn cả người, dường như không ngờ rằng mình sẽ bị cướp lời, nhất thời hơi dại ra.
Còn Mục Đông thì bỗng nhiên bắt đầu khẽ run rẩy.
Từ sau khi Chu Hưng Khải xông vào cửa, Mục Đông hoàn toàn chưa từng phát ra tiếng động nào.
Cậu cảm thấy tối nay đúng là hỏng bét rồi, rõ ràng là buổi hẹn quan trọng, vậy mà còn chưa kịp nói một câu nào với anh trai Lục Nghiễn Chi thì đã bị những chuyện này liên tiếp phá hoại chẳng còn lại gì.
Lúc trước cậu coi trọng lần gặp này bao nhiêu thì bây giờ có bấy nhiêu tức giận và hoảng hốt. Cậu còn chẳng dám nghĩ xem Lục Đàn Chi sẽ đối xử với mình ra sao, bản thân thì xuất thân từ bạn tình, bây giờ dường như còn không minh bạch với kẻ khác, thậm chí lên đến mức bị đem ra làm nước bẩn hắt lên người nhà họ Lục.
Buổi gặp gỡ lần đầu như thế này, hoàn toàn chẳng thể thất bại hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Mục Đông bỗng nhiên cảm giác thấy cánh tay đang vòng lấy mình của người đàn ông bên cạnh hơi siết lại, càng ôm chặt lấy cậu hơn nữa. Cậu hơi an lòng chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên cảm giác cuống họng hơi khô khốc, như là bị loại che chở lơ đãng này chọc ra một khe hở, sắp không kìm nén được cảm xúc và nỗi xúc động hỗn loạn trong lòng nữa rồi.
Lục Nghiễn Chi tạm thời chưa cảm giác được sự biến hóa trong lòng Mục Đông, trước khi Chu Hưng Khải kịp phản ứng lại hắn chỉ bật cười một tiếng, sau đó trực tiếp chỉa ngược đầu mũi đao về phía đối phương.
“Mày nghĩ như vậy là coi Mục Đông thành người thế nào? Thì ra trong lòng mày, Mục Đông nhà tao là kẻ có thể…”
Câu nói cuối cùng Lục Nghiễn Chi chưa nói hết, trong lúc nói chuyện hắn đã lấy di động ra, chuẩn bị gọi Phương Hàm dẫn người lại đây đuổi người, lập tức cũng vì bị người cắt ngang mà không bấm gọi được dãy số ấy.
Mục Đông bắt lấy cổ tay hắn đẩy cánh tay hắn ra, giãy giụa thoát khỏi lồng ngực hắn.
“… Mục Đông?” Giọng Lục Nghiễn Chi nhất thời trầm xuống, theo bản năng nhớ ra phải kéo người trở lại. Nhưng mà chưa kịp đợi hắn ra tay thì đối phương đã bước hai bước tới trước mặt Chu Hưng Khải.
Ánh mắt Chu Hưng Khải lập tức sáng lên, có điều bước chân Mục Đông vẫn chưa dừng, đi đến bên cạnh y liền đưa tay lên, động tác liền mạch mà tung một đấm.
Lục Nghiễn Chi nghe rõ cả tiếng vang trầm trầm khi thân thể đụng vào nhau, một giây sau Chu Hưng Khải lập tức bị một đấm mang theo đầy lực bộc phát này đấm đến lệch cả người, nặng nề té đập vào cạnh bàn.
Đĩa sashimi trên bàn bị hất tung xuống đất, cá và đá lạnh ầm một phát vung vãi khắp nơi.
Cú đấm này Mục Đông gần như là dùng tới sức lực toàn thân, lúc siết nắm tay khớp xương còn vang răng rắc. Đầu khớp cậu lập tức đỏ lên, chỗ nhô lên cao nhất thậm chí còn bị trầy da chút chút.
Thế nhưng Mục Đông không dừng động tác lại ngay, chưa chờ Chu Hưng Khải khó tin nổi bụm mặt đứng thẳng người dậy, cậu đã quay người chộp lấy chiếc ghế tựa mình vừa ngồi, xoay người vung mạnh, bất chấp nện lên người đối phương, khiến Chu Hưng Khải lập tức ngã vật lại xuống đất, nằm đè ngay lên đống đá và cá hồi ban nãy.
“…” Lục Nghiễn Chi bị cơn bạo phát không báo trước của Mục Đông làm chấn động rồi, vẫn cứ duy trì tư thế cầm di động không nhúc nhích một lúc lâu.
Nhất thời trong phòng chỉ còn dư lại tiếng thở dốc của Mục Đông sau khi dùng sức quá độ, mãi đến tận khi nhân viên phục vụ vừa được chứng kiến toàn bộ quá trình phục hồi tinh thần rít lên một tiếng.
“Cút.”
Lục Nghiễn Chi nghe thấy Mục Đông bình tĩnh thốt ra một chữ này, bỗng nhiên lòng hắn như mở cờ, không nhịn được cong môi nở nụ cười.
Nhưng niềm vui đối phương mang lại cho hắn hoàn toàn không chỉ như thế, sau khi nói xong Mục Đông với gương mặt đầy khí lạnh liền quay người, trực tiếp mở miệng nói với Lục Đàn Chi còn vẫn còn đang sững sờ, “Anh, chúng ta về nhà ăn cơm đi.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lúc này Lục Nghiễn Chi mới bật cười, Lục Đàn Chi sau một nháy mắt kinh ngạc cũng không nhịn được cong môi, sau đó gật đầu.