Kim Ngọc dang hai tay ra, nhắm mắt lại và dùng cơ thể mình đón lấy làn gió biển. Cô đã hiểu tại sao ngày đó Rose lại đứng ở mũi tàu cùng Jack rồi, đó là sự tự do, mọi buồn phiền trong lòng cứ như bay biến mất khi gió biển tràn vào buồng phổi.
Bất ngờ có con sóng lớn làm thuyền chao đảo. Kim Ngọc chới với suýt thì ngã. Lục Dương đã đỡ được cô, hai người mắt đối mắt nhau trong bối rối. Cô vội đứng lên rời khỏi vòng tay anh
"Cảm ơn anh!"
Một cơn sóng nữa ập đến, cô lại vô thức bám vào vai anh, lần này mặt họ gần như chạm vào nhau. Lục Dương giữ chặt hai tay Kim Ngọc, đợi cho thuyền yên biển lặng rồi mới nói với cô:
"Đứng ở đây một mình nguy hiểm lắm, xuống dưới này đi"
Cô nghe trống ngực mình đập loạn, vội vàng buông anh ra vì sợ anh cảm nhận được
Đến được vùng biển có san dải san hô, du thuyền dừng lại nghỉ ngơi. Trong khi đầu bếp chuẩn bị bữa ăn nóng sốt trên du thuyền thì thợ lặn hướng dẫn cả hai đi lặn ngắm san hô. Lục Dương đang được nhân viên kiểm tra lại đồ lặn thì nhìn thấy Kim Ngọc bước ra với cơ thể không chút mỡ thừa. Bộ bikini màu đen của cô vừa hay cùng một cặp với bộ đồ bơi trên người Lục Dương, không hẹn mà gặp. Mặt anh hơi ửng đỏ vội vàng quay đi nhìn nơi khác. Anh biết Kim Ngọc có gương mặt ưa nhìn nhưng không ngờ cả cơ thể của cô cũng xuất sắc đến vậy.
Kim Ngọc không biết bơi nên nhân viên lặn phải bám sát và hướng dẫn cô rất cẩn thận. Mất khoảng năm phút để làm quen, cuối cùng cô cũng có thể tự mình bơi được dưới nước mà không cần có người kéo.Kim Ngọc háo hức quá nên bơi hơi xa, đến lúc nhìn xung quanh thì không thấy ai nữa. Cô đang định bơi vòng lại thì mặt nạ của cô bị vào nước. Cô hơi hoảng nên đã hít cả nước biển vào phổi, ho sặc sụa và mắt thì cay xè. Đang bối rối không biết phải làm sao thì Lục Dương xuất hiện. Anh để cô bám vào vai mình, nói cô giữ bình tĩnh rồi tháo mặt nạ của cô ra. Nhìn mặt Kim Ngọc hoang mang sợ hãi khiến anh có phần lo lắng
"Bình tĩnh lại nào. Chúng ta chỉ bơi ở trên bền mặt, hơn nữa còn có đồ bảo hộ, cô sẽ không sao đâu."
Có lời động viên của anh, cô dần lấy lại bình tĩnh. Sau đó anh đeo lại mặt nạ cho cô và nắm tay dẫn cô đi lặn ngắm san hô thêm một vòng. Có người mình tin tưởng ở bên cạnh khiến Kim Ngọc vững tin hẳn.
Sau khi lặn mệt rồi hai người lên du thuyền ăn trưa. Trong lúc cả hai nghỉ ngơi, du thuyền di chuyển về một hòn đảo để cả hai tiếp tục chuyến du lịch tình yêu của họ. Hoạt động buổi chiều của hai người là đi mô tô nước tham quan vòng quanh đảo và chụp ảnh với nhau dưới ánh hoàng hôn.
***
Trở về khách sạn, cả hai được chuẩn bị một bữa tối bên bãi biển. Bữa tối của họ có nến, hoa và cả nhạc công chơi vĩ cầm để làm cho không khí thêm ấm cúng và lãng mạn.
Sau một buổi đi chơi cùng nhau, khoảng cách của hai người đã có chút thay đổi, cả hai đã có thể trò chuyện và cười nói với nhau khá vui vẻ. Cả hai đang nói về hòn đảo ban chiều họ tham quan thì Lục Dương nhận được tin nhắn của ai đó. Sắc mặt của anh lập tức tối lại, là sắc mặt nghiêm nghị đáng sợ mà Kim Ngọc từng thấy qua vài lần.
Cô không dám lên tiếng hỏi xem có chuyện gì nên chỉ có thể ngồi khép nép chờ đợi anh tự khai báo. Lục Dương tắt điện thoại rồi nói với cô:"Tôi đã chụp ảnh gửi cho bà nội rồi. Bây giờ cô có thể ngồi ăn tối rồi làm gì tùy ý."
Kim Ngọc ngập ngừng hỏi:
"Thế... anh không ăn tối nữa sao?"
Anh thở dài giọng nói trầm đi vài phần
"Tôi không có hứng ăn. Tôi đi trước đây."
"Vâng"
Anh đứng lên rời đi, cô vô thức theo phép lịch sự mà đứng lên theo. Không khí vui vẻ đã biến mất như thể chỉ là một giấc mơ vậy. Trong lòng Kim Ngọc có chút hụt hẫng, cô đã mong chờ điều gì chứ? Tất cả những gì đang xảy ra chỉ là một kế hoạch lập trình sẵn và cô như một nhân viên chăm chỉ đang đi hoàn thành tất cả các kế hoạch đó thật tốt.
Kim Ngọc vẫn ăn tối một mình như không có chuyện gì, mặt cô không để lộ buồn vui dẫu trong lòng hoang hoải cô đơn. Cô đã phải ăn cơm một mình quá lâu rồi. Trước nay cũng vậy, giờ cũng vậy, cô phải chấp nhận thực tế thôi.
Người gửi tin nhắn đến cho Lục Dương là thám tử của anh. Lại là những bức ảnh chụp Uyển Hạ đi chơi với đám người cả nam lẫn nữ trông chẳng đứng đắn. Ảnh chụp ở sự kiện mới nhất của Uyển Hạ, cô ấy đã để mấy tên giám đốc cứ đứng cạnh mình ôm eo, ôm vai chụp hình mà không hề ngượng ngạo.
Trong quán bar của khách sạn, Lục Dương dằn mạnh ly rượu trống không xuống bàn, mệt mỏi đưa tay xoa trán. Anh muốn yêu thương Uyển Hạ thật nhiều, muốn cho cô ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất nhưng tính cách của cô thật sự khiến anh chán nản. Cô biết anh thương cô và dường như còn đang cố tình lợi dụng điều đó để chơi đùa với trái tim anh.Lục Dương cứ thế uống hết ly này đến ly khác, rượu cũng không thể khiến cho anh cảm thấy dễ chịu.