Bước chân gấp rút đi vào quán bar, mắt lướt nhìn một vòng để tìm bóng dáng quen thuộc. Đến khi nhìn thấy, Mã Thiệu Huy vội đi nhanh tới, anh nâng đỡ Bình Nhu ngồi thẳng người.
Cả người cô ta nồng mùi rượu, Mã Thiệu Huy bị hơi rượu xộc thẳng vào hai bên mũi, anh khó chịu nhíu mày, nhưng động tác vẫn cực kỳ dịu dàng mà đỡ Bình Nhu đứng dậy.
Cả người Bình Nhu mềm oặt không chống đỡ nổi, Mã Thiệu Huy thở dài, anh cúi thấp người choàng bên cánh tay sau khớp đầu gối của Bình Nhu, sức đàn ông cứng cỏi bế Bình Nhu lên.
Đi được vài bước, Mã Thiệu Huy bị tên nhân viên mặt mũi điển trai, nhưng trên mặt đầy sự non nớt, đơn thuần. Anh ta là người đã gọi điện cho Mã Thiệu Huy đến, hai tay xoè ra nói:
- Tôi gọi anh đến, anh phải cho tôi chút tiền boa nữa chứ.
- Chậc.
Bị chắn đường, Mã Thiệu Huy bày ra vẻ mặt khó chịu, tạm thời thả nhẹ Bình Nhu xuống, hỗ trợ cô đứng tựa cả người vào bên trong cánh tay anh, tay rảnh rỗi thì vội móc túi tiền ra và đưa cho tên nhân viên kia vài đồng tiền.
Không bị cản trở nữa, Mã Thiệu Huy nhanh chóng đem cô gái của mình chạy thẳng về nhà.
Bình Nhu uống say không chút nhận thức, Mã Thiệu Huy nhìn bực bội trong người.
Trở về đến nhà, anh bế Bình Nhu vào phòng của mình, sau đó từ trong phòng tắm chuẩn bị sẵn chậu nước ấm và chiếc khăn mềm mại.
Anh chăm chút từng chút cho con sâu rượu.
Chiếc váy đen quyến rũ, yêu kiều trên người Bình Nhu cũng bị lột bỏ. Dáng người có lồi có lõm, cho dù đã sinh Mã Du nhưng vẫn giữ được nét quyến rũ lạ thường.
Lau người xong, anh thận trọng mặc cho Bình Nhu chiếc áo sơ mi sạch sẽ của mình. Thấy cô ta đã nhắm mắt ngủ say không biết mây trời, Mã Thiệu Huy thở dài bất lực. Anh đưa tay đỡ trán.
Tắt đèn, đóng cửa, Mã Thiệu Huy đi vào thư phòng kế bên. Anh quyết định hôm nay sẽ ngủ ở đây đỡ một đêm.
Còn tính sang phòng Mã Du, nhưng nghĩ lại thằng bé đã ngủ rồi, giờ này cũng trễ, anh ngại làm phiền giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tiết Nhiên Ly vươn vai ngồi dậy, cô ngáp ngắn ngáp dài đi vào nhà vệ sinh. Nhìn gương treo tường, cảm giác da mặt có tý sắc hơn một chút.
Có lẽ vì đang mang thai, được bổ dưỡng và chăm sóc da nhiều hơn nên cô dần có khí chất ổn định.
Thay xong bộ quần áo thoải mái, hôm nay cô có hẹn với cô bạn thân Lý Nguyệt Vãn ra ngoài chơi. Nghĩ nghĩ, Tiết Nhiên Ly quyết định trưa nay sẽ không ăn cơm ở nhà, nên lát phải dặn trước chị Vân.
Dạo này cô dần dần có tính hay quên, nên cô dùng tờ giấy ghi chú nhỏ để ghi lại.
Mở cửa phòng chuẩn bị xuống nhà, bất ngờ cửa phòng bên cạnh cũng vặn chốt mở ra.
Hiếm khi thấy Mã Thiệu Huy và cô mở cửa cùng lúc, Tiết Nhiên Ly bất giác thấy có chút khẩn trương.
Cô đưa mắt sang muốn nhìn anh, ai mà nghĩ đến, Mã Thiệu Huy đâu không thấy, chỉ thấy vợ cũ của anh, chị Bình Nhu xuất hiện trong ngôi nhà này.
Bình Nhu ăn mặc khiêu gợi, cả người chỉ mặc đồ lót quyến rũ và khoác chiếc áo sơ mi quen thuộc của Mã Thiệu Huy.
Cô ta đưa tay lên ngáp che miệng, nước mắt chảy ra ngay khoé, làm mờ đi tầm nhìn. Đợi cỡ 5 giây mới bình thường trở lại, Bình Nhu nhìn thấy Tiết Nhiên Ly đứng trước cửa phòng.
Chị ta thốt lên hỏi:
- Nhiên Ly? Sao em lại ở đây?
- Chị... Trở về rồi sao...
Tiết Nhiên Ly gượng cười, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
- Ừm, mới về nước hôm qua.
Bình Nhu cười như họ đã từng rất thân thiết. Nhưng đuôi mắt vẫn ẩn ý đầy sự xem thường. Cô ta rất rõ về mối quan hệ ngày trước và bây giờ của Tiết Nhiên Ly và Mã Thiệu Huy.
Cô ta biết hai người đã thân thiết từ rất lâu, nhưng chuyện này cả nhà họ Mã đều không biết đến. Dù sao Tiết Chính cũng chỉ là người làm công nhà họ Mã, Tiết Nhiên Ly làm gì dám thổ lộ tình cảm và công khai với mọi người rằng mình thân quen với thái tử nhà họ Mã chứ. Nói ra chẳng khác nào để mọi người chê cười.
Nhưng cô ta không bao giờ nghĩ đến, vòng xoáy cứ kéo hai người họ gần bên nhau. Tiết Nhiên Ly thế mà quang minh chính đại được bà Chu Hồng Ngân dẫn về làm vợ Mã Thiệu Huy.
Cho dù chưa công khai ra bên ngoài, nhưng việc được chính người nhà Mã công nhận còn có giá trị hơn nhiều.
Bình Nhu cười không nói nữa, cô ta vểnh mặt lên cao, dáng người lắc lư lả lướt đi xuống nhà.
Tiết Nhiên Ly biết thân phân thấp kém của mình. Ban đầu cô cũng đã quyết tâm sẽ nhường lại vị trí cho chị ta nếu chị ta xuất hiện lần nữa.
Điều chỉnh cảm xúc bình thường, vẻ mặt không nóng không lạnh đi xuống lầu.
Cô đi tìm chị Vân trước, đọc tờ giấy mình cầm trên tay, nói mình trưa nay không về ăn cơm. Chị Vân gật đầu đã biết. Sau đó còn muốn hỏi cô về người phụ nữ ăn mặc nửa kín nửa hở đang ngồi ở phòng khách, Tiết Nhiên Ly mỉm cười, nói:
- Là bạn em ạ.
Nói xong, Tiết Nhiên Ly đi sang phòng Mã Du gõ cửa gọi cậu dậy.
Bên trong vặn chốt mở ra. Mã Thiệu Huy bất ngờ nhìn Tiết Nhiên Ly. Đêm qua ngủ không ngon giấc nên anh dậy sớm. Tính xuống bếp uống nước thì nghe thấy tiếng động từ trong phòng Mã Du.
Anh sợ hãi nên chạy vào xem. Mã Du đêm qua bị sốt nhẹ. Dạo này thời tiết hơi chuyển lạnh, nên trẻ con dễ sinh bệnh.
Cuối cùng bốn giờ sáng, Mã Thiệu Huy canh Mã Du suốt. Hai quầng mắt thâm của anh hiện rõ, vẻ mệt mỏi hiện rõ rệt.
Tiết Nhiên Ly nhìn vào phòng, Mã Du được đắp khăn nhỏ trên trán. Cô lo lắng đi vào trong, hai tay dùng sức đẩy Mã Thiêụ Huy ra.
Tiết Nhiên Ly sờ chán, thấy thằng bé nóng vô cùng. Cô giận dữ xoay đầu lớn tiếng nói:
- Thằng bé bị sốt cao, tại sao anh không gọi tôi dậy. Cùng lắm thì phải đưa đến bệnh viện chứ!
Cô đỡ Mã Du ngồi dậy, thằng bé sốt, hơi thở nặng nề, đối mắt nhắm chặt khó chịu.
- Con trai, con làm sao vậy?
Nghe có tiếng động trong phòng kế bên phòng khách, Bình Nhu chạy tới xem. Nhìn Mã Du thở ra hơi nóng, cô ta lo lắng chạy tới, vô ý đẩy Tiết Nhiên Ly ra.
Lưng Tiết Nhiên Ly đụng nhẹ vào cạnh tủ gần ngay đầu giường. Bình Nhu sờ trán con trai, cô ta nhìn Mã Thiệu Huy nói:
- Anh, mau đưa thằng bé đến bệnh viện.
Mã Thiệu Huy chạy vội đi lấy xe, Bình Nhu bế Mã Du trên tay và đi ra ngoài. Mã Du chỉ mới là đứa trẻ có 4 tuổi, dáng người gầy nhỏ không mập nhưng Bình Nhu không bế nổi.
Lúc đứng dậy suýt té, may mà Tiết Nhiên Ly đỡ kịp. Bình Nhu nói cảm ơn rồi chạy ra ngoài.
Mã Thiệu Huy chạy vào trong nhà, anh cầm theo chiếc áo khoác dài choàng lên người Bình Nhu, sau đó liền ôm Mã Du từ tay chị ta bế lên xe.
Dường như Tiết Nhiên Ly chỉ là hạt bụi thừa thãi, gia đình ba người của bọn họ tiếp tục hiện hữu cùng nhau. Hành động của họ phối hợp cực kỳ ăn ý.
Tiết Nhiên Ly cười khổ, cô xoay người vào phòng bếp ăn sáng. Thấy chị Vân đứng ngay cửa bếp mang theo ánh mắt tò mò nhìn mọi chuyện. Cô nói:
- Chị Vân, cô ấy là mẹ của Mã Du. Chị đừng kể chuyện này cho phu nhân Mã nha. Em xin chị.
- Tôi....tôi.... - Nhìn khuôn mặt bi thương của kẻ bị bỏ rơi, chị Vân không đành lòng nhưng vẫn gật đầu giúp cô.
Bữa sáng ăn không ngon miệng, nhưng đứa bé trong bụng thì cần phải ăn, Tiết Nhiên Ly cố gắng nuốt trôi tất cả thức ăn vô vị cho vào miệng.
Xong bữa, cô đi đến phòng Mã Du thu dọn đồ cho cậu. Có lẽ cậu sẽ phải ở bệnh viện vài ngày để theo dõi tình hình. Trẻ con thường dễ bệnh, phải cực kỳ cẩn thận chăm sóc. Chỉ ho nhẹ một chút cũng nên đi khám để quan sát sức khoẻ.
Tiết Nhiên Ly đem đồ đến bệnh viện, cô đi ngang qua cửa hàng quần áo, vào trong mua vài bộ quần áo xinh đẹp phù hợp với Bình Nhu.
Rút tiền trong ví ra thanh toán, Tiết Nhiên Ly buồn cười, đây là tiền mà hàng tuần Mã Thiệu Huy đưa cho cô.
Không ngờ lần đầu tiên sử dụng lại là dùng để mua đồ cho vợ cũ mà anh yêu...