Cả cơ thể bị cưỡng chế rơi vào vũng nhung nham nóng rực. Thân nhiệt Mã Thiệu Huy tản ra hơi nóng, tất cả phả lên từng thớ da thịt của Tiết Nhiên Ly.
Mã Thiệu Huy giằng co xé rách chiếc váy cô mặc trên người. Cô gái nhỏ dưới thân điên cuồng giãy giụa, máy lạnh phả hơi vào người, da nhạy cảm nổi lên da gà và những sợi lông tơ.
Đôi tay di chuyển đến đồi núi nhỏ bên phải, vướng vấp chiếc áo lót, anh bực mình kéo nó ra.
Phía sau còn nút cài bằng inox, nó cứa vào phần da phía sau lưng Tiết Nhiên Ly, cô đau đớn nhe răng:
- Đau....
Lực tay dừng đột ngột, anh nhìn vẻ mặt nhăn nhó chịu đau của đối phương, tay anh chậm rãi thả nhẹ lực chạm, khớp xương của những ngón tay lướt qua phía sau lưng, hành động quen thuộc mở nút cài.
Chiếc áo lót trắng buông lỏng, Mã Thiệu Huy kéo chiếc áo ra khỏi cơ thể Tiết Nhiên Ly. Ánh đèn sáng chiếu đến, đủ để nhìn rõ từng điểm nốt ruồi, từng sợi lông tơ đang dựng đứng theo hàng ngay ngắn.
Đặc biệt đập vào mắt anh là hai điểm nhỏ màu hồng nhạt xinh xắn, nó điểm nhẹ lên hai đồi núi trắng trẻo.
Tựa như đóa hoa sơn trà nằm trên vùng tuyết trắng. Màu sắc tương phản càng làm kích thích thị giác con người.
Mã Thiệu Huy dùng tay phải bóp nhẹ, bên trái anh cúi đầu ngậm đóa hoa sơn trà đỏ rực vào trong miệng.
Âm thanh ngân nga khẽ rên bên tai. Tiết Nhiên Ly bất ngờ bị anh ngậm trong miệng. Cô run rẩy nhưng chẳng thể đẩy anh ra được.
Anh một tay đặt lên ngực cô, tay còn lại giữ chặt đôi tay nhỏ của cô. Tiết Nhiên Ly lắc người liên tục, nhưng hành động lại phản cô, đồi tuyết trắng theo thế càng lấn sau vào miệng anh.
Cô sợ sệt chỉ có thể nằm im bất động. Đôi mắt ngập tràn nước lệ, cô mờ mờ nhìn màu tóc đen nhánh đang vùi đầu trước ngực mình.
Mã Thiệu Huy buông một bên tay, anh luồn phía sau cô và dùng sức nâng phần trên lên, đầu ghì chặt vào đồi núi nhô cao đầy đặn.
Dáng người Tiết Nhiên Ly vốn thiếu dinh dưỡng từ nhỏ, thịt mỡ trên người rất ít, nhưng gần đây đang mang thai, tuyến sữa phát triển càng khiến cô to hơn chút.
Cho dù chỉ vừa đủ vào miệng Mã Thiệu Huy. Nhưng nhìn bộ dáng say mê chuyên cần ấy, cô không chắc liệu anh có thực sự thích thú hay không? Hay là vì chất kích dục đang tồn tại trong người anh lúc này.
Học y làm sao có thể không nhận ra, từng cử chỉ anh làm hiện tại hệt như người bị trúng xuân dược.
Hơi thở nóng rực phả vào mang tai, phần nhạy cảm của cô đỏ ửng, ánh đèn càng làm rõ dáng vẻ xấu hổ và nhạy cảm của cô.
Thoáng bên tai, trong căn phòng tràn ngập hương vị tình nồng, âm thanh chùn chụt **** *** rơi vào tai Tiết Nhiên Ly, cô ngại ngùng dùng tay che mặt, phần dưới thân trở đi thì bất lực nằm im, cả người căng cứng tiếp nhận từng nụ hôn anh giáng xuống.
Tiết Nhiên Ly trách bản thân quá mềm yếu, tự cô đã chấp nhận để anh chiếm đoạt mình.
Khác với Mã Thiệu Huy, anh như chú sói hung dữ đang làm càn trên miếng mồi ngon lành của mình. Anh tự mình thỏa mãn tâm tình.
Tay Mã Thiệu Huy đã sớm buông đôi tay Tiết Nhiên Ly ra, cô dùng tay che cả khuôn mặt, không dám đối diện với anh.
Cả người vô lực mặc anh xâu xé và chiếm hữu.
Anh di chuyển bàn tay vào vị trí bí hiểm của phụ nữ. Hệt như con sâu luồn lách trên từng thớ da thịt. Tiết Nhiên Ly rùng mình, cô chộp lấy bàn tay kia, đôi mắt ngập nước nhìn anh van cầu:
- Đừng, em đang mang thai....
- Đã quá ba tháng rồi.
Dứt lời, Mã Thiệu Huy dứt khoát kéo chiếc quần lót còn duy nhất trên người Tiết Nhiên Ly xuống. Chiếc quần đáng thương bị lột bỏ sang góc nhỏ dưới chân giường.
Anh ngồi thẳng người dậy, miệng thở dốc vì hơi nóng đang sục sôi ở bụng dưới. Cặp mắt sắc lạnh mọi khi, nay đã biến mất, chỉ còn duy nhất dáng vẻ thâm trầm nhìn cô.
Tiết Nhiên Ly như con nai nhỏ bị lột sạch lớp lông trên người, cả cơ thể trần trụi dưới ánh mắt chăm chú nhìn con mồi của Mã Thiệu Huy.
Anh đưa tay vuốt ve vùng bụng nhô lên chút xíu của cô. Nơi đây đang hoài thai đứa bé của hai người. Thật đặc biệt làm sao, đây là lần đầu anh viên phòng cùng cô, nhưng trong bụng đã sớm có sẵn tinh linh nhỏ bé.
Tiết Nhiên Ly bị anh làm nhột, cô cong eo, miệng rên rỉ chịu đựng sự mân mê từ anh.
Cô cắn môi ngăn chặn âm thanh nỉ non ngọt ngào lạ thường, trái ngược với nước mắt thì vẫn cứ chảy dài không dứt.
Mã Thiệu Huy biết suy nghĩ trong đầu cô, anh cúi người hôn lên trán cô và nói nhỏ:
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!
Tiết Nhiên Ly nghĩ mình nghe nhầm, cô căng đôi mắt ra nhìn anh thật kỹ. Nhưng lần này anh chẳng nhìn cô nữa, anh chú tâm vào việc cần làm lúc này.
Ngón tay thon dài đi đến hang động bí hiểm, anh chen hai ngón đi vào trong, nhưng nơi đó chật hẹp, dù cho đầm lầy ẩm ướt nhiều nước nhưng anh chẳng thể chen ngón tay vào, một ngón cũng chẳng có cách.
- Cô mong chờ việc này từ rất lâu rồi đúng không!
Tiết Nhiên Ly nâng đôi mắt ướt át lên nhìn anh, bàn tay trắng nõn giữ lấy ngón tay đang chen vào cơ thể mình.
- Đúng vậy! Nhưng tất cả chỉ còn là quá khứ, bây giờ em không hề muốn!
- Nói dối, nếu không muốn tại sao nơi này nhiều mật nước đến vậy?
Cô cảm giác phía dưới đau rát khó chịu. Còn đau hơn lần cô sử dụng dụng cụ phá màng.
Chưa kịp đợi cơn đau qua đi, Mã Thiệu Huy đã sớm lột sạch quần áo trên người. Người anh em của anh dáng vẻ dữ tợn hơn anh rất nhiều.
Đầu tròn to như cỡ trứng gà ta, phía thân gân guốc đậm màu. Tiết Nhiên Ly thật sự sợ hãi, cô cố gắng nhích mình lùi về phía sau, nhưng eo vội bị bắt lấy, Mã Thiệu Huy nhanh chóng đâm vào nơi mẫn cảm.
Nơi đây chưa từng bị vật thô to như thế xuyên phá vào trong. Cô dùng một tay đấm mạnh hết sức vào vai anh, tay còn lại đập liên tục trên giường phản kháng.
- Dừng lại, em đau quá, đau quá....
Cơ thể như xé ra làm hai, phía dưới đau rát không chịu đựng nổi Cho dù cô đã tự phá tấm màng, nhưng cơn đau không hề giảm bớt.
Mã Thiệu Huy được nằm trong chốn mê người, anh bị hút hồn nhấn chìm em trai nhỏ vào sâu trong hang động không đáy.
Động tác càng lúc càng đâm nhanh. Anh quên mất chính cô vừa mới được phá thân và còn đang mang thai.
Anh mải mê thỏa mãn cơn dục vọng đang dần trào trong cơ thể.
Tiết Nhiên Ly đá chân không được, dùng tay cũng không xong. Cô vô tình biến thành con búp bê chiều theo mong muốn của anh.
Cơ thể bất động không thể chống cự, nhưng dần dần, cô bắt đầu cảm nhận được những cảm xúc kỳ lạ. Nó dần len lỏi trong tâm trí và cả cơ thể của cô.
Cô biết nó là gì...! Cô đã động tình cùng anh rồi. Là sự cố có phải không? Là cô bị ép buộc có đúng không? Bản thân không sai, bản thân không hề muốn câu dẫn anh...?
Chẳng biết phải trả lời những thắc mắc trong đầu như thế nào. Tiết Nhiên Ly đang lạc lối trong mê cung tình ái. Đâu là sự đúng đắn, đâu là sự giải thoát?
Suốt cả đêm, Mã Thiệu Huy đem cô lăn lộn trên giường. Anh đem cô nhúng vào những dục vọng sai lầm. Cô vốn dĩ không biết bơi, thế mà anh vẫn cứ đạp đổ cô vào vũng nước sâu thẳm.
Dòng sữa đặc trưng trong cơ thể Mã Thiệu Huy trào dâng vào bên trong hang động tận sâu. Anh thở dốc đầy sự thoả mãn.
Kết thúc trận chiến đau khổ trên giường thì đã hơn ba giờ sáng. Tiết Nhiên Ly gục ngã bất động. Đôi mắt lờ mờ nhìn vào khoảng không vô tận.
Mã Thiệu Huy đứng dậy nhìn cơ thể đầy dấu vết ái muội trên người Tiết Nhiên Ly. Bất tri bất giác anh mang lòng áy náy nhìn cô.
Anh xoay người đi vào nhà tắm, lúc trở ra còn có thêm cái chậu nước ấm và chiếc khăn mềm mại.
Anh tận tình lau những vết bẩn trên người cô. Mắt nhìn nụ hoa trước ngực sưng đỏ, vài chỗ trên da thịt bị mút đến mức bị xay xác chảy cả máu đỏ.
Chính anh cũng hoảng sợ khi nhìn những vết tích trên người cô. Đây là lần đầu tiên anh thô bạo đến mức như vậy trên giường.
Tiết Nhiên Ly nhấc người không nỗi, cô dựa dẫm vào những động tác lau chùi cẩn thận của Mã Thiệu Huy mà nhắm mắt thiếp đi.