Nhìn thấy sự xuất hiện bất ngờ của Tiết Nhiên Ly, Lý Nguyệt Vãn vui vẻ bàn giao công việc đang dở dang cho đồng nghiệp, sau đó hớn hở nhanh chóng đi tới quầy ghế chờ cho người già và người nhà của họ.
Lần này Tiết Nhiên Ly không dám giấu diếm gì bạn thân nữa, sắc mặt đầy uể oải, cô đưa cho Lý Nguyệt Vãn tờ đơn đăng ký vào viện dưỡng lão, sau đó lại đưa cho cô ấy tờ giấy xét nghiệm bệnh trạng của mình.
Đôi mắt của Lý Nguyệt Vãn rưng rưng ứa lệ, hai má đỏ ửng, cô ấy không tin những gì mình đang đọc, đôi tay đang cầm giấy tờ cũng mất lực mà buông thả lên đùi. Giọng run rẩy hỏi rõ Tiết Nhiên Ly:
- Cậu đùa mình đúng không? Là đang đùa giỡn đúng không?
- Tớ xin lỗi cậu.
Tiết Nhiên Ly ôm chặt Lý Nguyệt Vãn, mắt nhắm lại, cằm dụi sát vào gáy cổ của cô ấy. Mà Lý Nguyệt Vãn không thể bình tĩnh giống như thế được. Cô ấy khóc nấc lên, cả khu chờ vang vọng tiếng khóc đầy sự ai oán của cô.
Có chị y tá khác thấy thế tính chạy tới nhắc nhớ Lý Nguyệt Vãn, nhưng đồng thời cũng có người khác kịp đi tới vỗ vai cô y tá kia và nói:
- Thôi tạm bỏ qua đi, cô gái kia là bạn thân của chị Vãn, sắp vào khi dưỡng lão rồi, nghe đâu mắc bệnh hiếm gặp, là già trước tuổi đó.
- Trời ạ.
Chị y tá sửng sốt không dám tin. Tại sao ông trời tàn nhẫn với một gái trẻ như thế. Chị xoay người rời đi cùng đồng nghiệp, cả hai bất giác cúi thấp đầu tiếc thương cho số phận hẩm hiu của Tiết Nhiên Ly.
Lý Nguyệt Vãn không dám tin việc đang xảy ra trước mắt, cho tới khi có một người đồng nghiệp khác đi tới và dẫn Tiết Nhiên Ly đi thay đồ và đưa đến phòng bệnh.
Bước chân của Lý Nguyệt Vãn nặng nề, rõ ràng bản thân rất muốn tiến đi cũng Tiết Nhiên Ly, nhưng cô ấy lại không đủ sức mạnh để đối diện. Đi một bước, nước mắt lại chảy một dòng, lồng ngực cảm giác nghẹn ứ khó thở. Cuối cùng Lý Nguyệt Vãn gục ngã mà dừng bước, cô ngồi gục lên dãy ghế chờ ở hành lang, vài ba đồng nghiệp đang rảnh rối thấy thế thì tiến tới an ủi cô.
Dù sao bệnh viện dưỡng lão không lớn lắm, người truyền một, người truyền mười, thành ra nhân viên chăm sóc, bác sĩ, điều dưỡng ở đây đều biết đến tình trạng của Tiết Nhiên Ly.
Khác biệt với Lý Nguyệt Vãn, Tiết Nhiên Ly đã khóc đủ rồi, hiện giờ không còn muốn phải sướt mướt vì chuyện trời đã định này nữa. Cô phải mạnh mẽ lên, phải kiên cường lên, chỉ có như vậy mới làm cho Lý Nguyệt Vãn đỡ đau buồn hơn.
Vô hình chung mọi thứ trở nên thật buồn cười. Người bệnh thì thoải mái đối diện với tử thần, còn người sống khoẻ thì tự dằn vặt đau khổ.
Những ngày cuối tháng mùa thu, cô còn đủ sức để ngồi dậy, mặc dù không đi nổi và phải dùng đến xe lăn, nhưng điều đó không làm vơi đi nỗi vui vẻ của cô khi ngắm nhìn trời đất trong lành, mỗi sáng cô đều được Lý Nguyệt Vãn đẩy xe xuống dưới công viên nhỏ trong bệnh viện dưỡng lão để hít thở không khí.
Ngày mùa đông kéo đến, bệnh trạng của Tiết Nhiên Ly càng trở nặng. Đôi chân nặng nề run rẩy, cột sống lưng giòn yếu, chỉ ngồi cũng cảm giác đứt đôi cả người.
Thường ngày cô còn hay nằm ngẩn ngơ, nghĩ ngợi linh tinh, nhưng bây giờ chẳng biết phải nghĩ đến gì cả. Lắm lúc chỉ thấy trong đầu một mảng trắng xoá, mờ mịt. Lâu lâu thì có Lý Nguyệt Vãn tới cạnh ngồi kể chuyện trên trời dưới đất cho cô nghe. Mắt có thể mờ mờ nhìn thấy cô gái xinh đẹp lại dịu dàng trò chuyện cùng mình, đáng tiếc tai đã lãng rồi, cô có còn nghe hiểu gì nữa đâu, ngay cả người ngồi cạnh mình là ai bản thân cũng chẳng nhớ rõ.
Là ai thế? Tại sao cô gái ấy vừa có cảm giác thân thuộc vừa xa lạ thế này? Cô ấy đang nói gì vậy? Tôi không nghe, không hiểu gì cả?
Tiết Nhiên Ly muốn nói nhưng chẳng còn sức, người ngoài nhìn vào trông cô chẳng khác gì một cái xâc không hồn.
Rõ ràng ngày đầu tới đây, cho dù người có mang bệnh thì cô vẫn là một cô gái thanh tú, cả người đều toát ra khí chất dịu dàng. Còn bây giờ..... Mọi người chỉ cảm thấy tiếc thương cho cô.
Mỗi lần thay ca trực, chẳng ai có thể kiềm được nước mắt, giờ có làm xạ trị thì cũng muốn, trông Tiết Nhiên Ly không khác gì một người già thật sự đang nằm thở oxy chờ tử thần đến gọi tên. Mọi người ở bệnh viện không thể giúp cho bệnh tình của cô tốt lên, nên họ chỉ còn cách gửi gắm vào cách chăm sóc tận tình và chu đáo dành cho cô.
Bệnh viện dưỡng lão ở Minh Thành lần đầu tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt. Mỗi ngày trôi qua đều là nỗi thống khổ và nhuộm đẫm nét u buồn.
Người nào đó ở Tây Đô cũng chẳng khá hơn là bao. Mã Thiệu Huy đắm chìm trong nỗi buồn tức của mình, con cái, công việc và gia đình đều quên lãng đi. Miệng không gọi tên Tiết Nhiên Ly thì lại lẩm bẩm chữ "Hận em".
Anh thầm nghĩ ngợi cuộc sống hiện giờ của cô có phải tốt hơn không? Thoát khỏi ràng buộc của hợp đồng hôn nhân có làm cô vui vẻ hơn không? Cô chắc hẳn đang sống hạnh phúc lắm, chắc là ở cùng với cái tên Phùng Chư kia.
Nhắc tới Phùng Chư, bất giác Mã Thiệu Huy tỉnh táo hơn vài phần. Nhưng đôi mắt đã sớm thâm quầng, đuôi mắt đỏ au, dáng vẻ của anh tiều tụy trông không khác gì người đàn ông đáng thương bị người bên chăn gối bỏ rơi dưới vũng lầy.
Mã Thiệu Huy loạng choạng đứng dậy, tay chống đỡ ở mép giường nhưng vì chăn trơn mà bị hụt tay, đầu anh đập thẳng xuống đất, trên trán chảy ra dòng máu đỏ tươi, thế nhiên anh vẫn mặc kệ không quan tâm tới.
Hai chân đá qua đá lại đi ra ngoài, người giúp việc thấy anh liền hô hào kêu Chu Hồng Ngân. Bà xót cho con trai, liền khóc nức nở đáng thương, lại thấy vết thương nổi bật trên trán càng khóc lớn hơn.
Còn anh chỉ lạnh nhạt sai người truy tìm người tên Phùng Chư. Ánh mắt của anh lạnh lùng và sắc bén, còn đáng sợ hơn khoảng thời gian lúc Bình Nhu đòi ly dị với anh.