Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 94



Từ sáng đến giờ lúc biết được tin tức hạng mục này bị dừng hợp tác, Thẩm Khang Dũng cả ngày đều như người mất hồn, đừng nói đến ăn cơm ngay cả uống nước cũng chưa uống ngụm nào.

Gần đây Thẩm thị không có cũng không làm gì khiến đối phương phải lên án, mà đối phương cũng không nói rõ nguyên nhân dừng lại hạng mục này.

Thẩm Khang Dũng suy đoán khả năng cao là đối phương đã tìm được đối tượng hợp tác tốt hơn.

Nếu thực sự là tìm nhà khác tốt hơn, Ánh Sao cũng không có khả năng dừng hẳn hợp tác với Thẩm thị, rốt cuộc lúc trước Thẩm Khang Dũng đã đưa ra lợi ích mà không người bình thường nào bỏ qua được, công ty lớn chướng mắt hạng mục của Ánh Sao, kinh tế công ty bị đình trệ sắp phá sản, Thẩm Khang Dũng là người bỏ ra nhiều lợi ích nhất.

Trong nhất thời không nghĩ ra được vì sao Ánh Sao lại vứt bỏ Thẩm thị đi hợp tác với người khác.

Nhưng bây giờ bản hiệp ước hợp đồng còn chưa hạ xuống, nhất định vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

Thẩm Khang Dũng sắc mặt khó coi ngồi trên ghế Chủ tịch trong văn phòng, trong đầu nghĩ ngày mai lúc đến Ánh Sao sẽ nói như nào.

Làm thế nào để ra vẻ đáng thương trước tiểu tử Lưu Hoán Minh kia.

Thẩm Khang Dũng nhất thời cắn chặt răng, nhìn không khí cũng không thuận mắt, sau đó đứng dậy giơ tay đem đồ trong văn phòng đập đến nát nhừ, trừ một số món đồ cổ tương đối đáng tiền bên ngoài.

Lúc này trong văn phòng là một bãi hỗn độn.

Sau một hồi đập phá, tức giận trong lòng Thẩm Khang Dũng mới tiêu đi được một chút, sau đó lại ngồi xuống ghế chủ tịch, ánh mắt dừng ở trước bàn làm việc trống không.

Vốn dĩ khung ảnh được bày trên bàn cũng bị Thẩm Khang Dung trong lúc nóng giận vứt xuống đất.

Thẩm Khang Dũng ánh mắt nhìn xuống một chỗ trên mặt đất.

Chỉ thấy hai ba khung ảnh đang che chở những bức ảnh đang vỡ tan tác nằm trên mặt đất.

Đôi mắt tràn đầy nếp nhăn của Thẩm Khang Dũng nhìn khung ảnh trên mặt đất, sau đó cúi người đem những khung ảnh đã bị vỡ tan tác cầm lên.

Tổng cộng có bốn khung ảnh, bốn bức ảnh.

Trong đó một tấm là ảnh cả gia đình Thẩm Khang Dũng, Lý Hàm Vi và Thẩm Từ Văn.

Trong bức ảnh chụp trung Thẩm Khang Dũng lúc trước với hiện tại không khác nhau mấy, mà Thẩm Từ Vẫn cũng là bộ dạng trưởng thành, rõ ràng là chụp hai ba năm trước.

Mà ba tấm còn lại khác hoàn toàn với tấm này, bức ảnh rửa ra có độ phân giải kém hơn một chút.

Là bức ảnh Lộ Viễn Bạch mặc bộ đồ liền thân màu vàng khi còn bé, chỉ có mấy cái răng sữa, mắt to tròn tươi cười nhìn vào ống kính.

Tấm thứ hai là chụp ở cổng trưởng trong dịp trăm ngày tuyên thệ trước khi xuất quân.

Còn có một tấm là lúc Lộ Viễn Bạch học tiểu học, một nhà ba người đứng chụp trước cổng trường tiểu học.

Tấm thứ ba là ảnh sau khi Thẩm Khang Dũng sau khi công ty sáng lập vẫn luôn được để trên bàn làm việc.

Mà tấm mới chụp kia là sau khi Lý Hàm Vi đến Thẩm Khang Dũng mới mang lên văn phòng.

Bởi vì những tấm ảnh đã chụp cách đây khá lâu, lúc ấy độ phân giải của camera không được tốt lắm, đối lập với tấm ảnh một nhà ba người của Lý Hàm Vi và Thẩm Từ Văn, có chút hơi ố vàng.

Thẩm Khang Dũng cầm lấy tâm ảnh Lộ Viễn Bạch cười tươi chụp ở cổng trường lúc tuyên thệ trăm ngày xuất quân, trong tấm ảnh là thanh niên đang ở tuổi xuân tươi đẹp, như ánh nắng chói lóa.

Gương mặt tươi cười kia dường như có thể khiến người ta quên đi ưu sầu.

Thẩm Khang Dũng cẩn thận nhìn, sau đó cúi thấp người lại đem tấm ảnh dư này nhặt lên, hơi hơi phủi bụi bẩn đằng sau những tấm ảnh rách nát, sau đó lại bày lên bàn một lần nữa.

Thẩm Khang Dũng ngồi dựa vào ghế Chủ tịch, nhìn gương mặt hạnh phúc của ba người trong ảnh, trong nhất thời mệt mỏi đều được xua tan.

Ông ta đã 7 năm rồi ông chưa được gặp Lộ Viễn Bạch.

Thẩm Khang Dũng cũng không phải không đi gặp, nhưng là Lộ Viễn Bạch không muốn nhìn thấy ông ta.

Thậm chí cũng không muốn thừa nhận người cha là ông ta, từ lúc sự tình bại lộ cho đến nay, Lộ Viễn Bạch thế mà lại đổi họ của mình.

Lúc ấy sau khi Thẩm Khang Dũng biết được Lộ Viễn Bạch đã đổi họ thì vô cùng tức giận, gần như mất đi lý trí, nói năng lung tung bảo nếu Lộ Viễn Bạch không xin lỗi ông, đừng nghĩ đến việc tiến vào cửa nhà họ Thẩm.

Nhưng mà thiếu niên này đi cũng rất dứt khoát.

Thẩm Khang Dũng nhớ rõ hôm đó Lộ Viễn Bạch mặc bộ đồng phục đi học thường ngày, vẫn chào người trong nhà rồi ra cửa như bình thường, chỉ là cậu đơn độc một mình.

Thẩm Khang Dũng vốn tưởng rằng Lộ Viễn Bạch đi học bình thường giống như buổi sáng mỗi ngày, nhưng thiếu niên lại một đi không trở lại.

Thẩm Khang Dũng không hiểu vì sao Lộ Viễn Bạch lại đối xử với ông ta như vậy, ông ta cùng lắm có con cùng người phụ nữ bên ngoài, nhưng vẫn yêu thương Lộ Viễn Bạch như trước đây.

Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ để Lộ Viễn Bạch thiếu tiền tiêu hay thiếu ăn thiếu mặc, nhưng lại không ngờ rằng sẽ cha con hai người sẽ làm căng đến như vậy.

Thẩm Khang Dũng cũng biết bản thân là cha nhưng lại không có nhiều thời gian làm bạn với con, nhưng là ông ta đều bớt thời giờ, nhìn thời gian của Lộ Viễn Bạch không nhiều hơn thời gian của Thẩm Từ Văn sao?

Nhưng mà Lộ Viễn Bạch lại đối xử với ông ta như vậy!

Lộ Viễn Bạch trước lúc đi cũng làm ra một vài hành động cảnh báo, đồ dùng bên người mỗi ngày đều mang ra ngoài một ít, thậm chí còn đem tất cả những tấm ảnh có liên quan đến Thẩm Khang Dũng mang đi đốt hết.

Thời gian Thẩm Khang Dũng làm bạn với Lộ Viễn Bạch không nhiều lắm, ngay cả ảnh chụp cùng con trai cũng không có mấy tấm.

Bây giờ đã được bày hết trên bàn làm việc.

Gần đây kinh tế Thẩm thị bị đình trệ, thậm chí có xu hướng đi xuống, mỗi ngày Thẩm Khang Dũng đều tức giận lo lắng về chuyện giải hòa chưa xong.

Mệt.

Từ này ngập tràn trong đầu Thẩm Khang Dũng.

Ông ta đã không còn trẻ, thân hình cũng bắt đầu thay đổi, tuy rằng kinh tế công ty bị đình trệ, nhưng không phải lo về vấn đề cơm áo.

Nhưng mà Thẩm Khang Dũng lại cảm thấy bây giờ còn mệt hơn thời còn là một doanh nhân trẻ mới xây dựng sự nghiệp.

Mỗi lần về đến nhà Thẩm Khang Dũng lại đối mặt với sự hỏi han ân cần của Lý Hàm Vi và thảo luận công việc với Thẩm Từ Văn.

Đó đều là những điều Thẩm Khang Dũng hi vọng có thể nhìn thấy, nhưng mỗi lần về nhà nhìn thấy những tấm ảnh hạnh phúc này Thẩm Khang Dũng lại không thể vui lên được.

Có thể nguyên nhân là do tuổi tác đã cao, theo thời gian thường hay nhớ lại những việc lúc còn trẻ.

Thẩm Khang Dũng nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt Lộ Vãn Phương ở trong bức ảnh.

Nhất thời không biết rốt cuộc vì cái gì mà hai người đi đến tình trạng như bây giờ.

Thẩm Khang Dũng cũng sẽ thường xuyên nhớ lại lúc Lộ Vãn Phương còn trẻ, nhớ lại hình ảnh ba người sống cùng nhau.

Cho nên dù gia đình ba người đã tan nát cũng, cũng không vứt đi những tấm ảnh đã bày nhiều năm trong văn phòng.

Rõ ràng khi ấy khổ cực gì hai người cũng đã ăn qua, trắc trở gì cũng đều nhịn qua, nếu như thời điểm Lộ Vãn Phương biết ông ta có người phụ nữ bên ngoài không quật cường như vậy, thì hai người cũng không đi đến bước đường như ngày hôm nay, chỉ cần Lộ Vãn Phương hào phóng chấp nhận đứa con riêng Thẩm Từ Văn này, hai người chắc chắn sẽ không ly hôn, Lộ Viễn Bạch cũng không sinh ra khoảng cách với ông ta, thế cho nên 7 năm nay không gặp người cha như ông.

Bảy năm……

Suốt bảy năm, Thẩm Khang Dũng cũng chưa từng gặp lại Lộ Viễn Bạch.

Nhưng nam nhân ích kỷ xáo trá như ông ta sẽ không bao giờ nghĩ nguyên nhân là do mình, đem toàn bộ sai lầm cùng trách nhiệm đẩy hết lên người phụ nữ đã cùng mình chịu khổ hơn nửa đời người.

(Lời edit: ….ĐM, ông không sai đâu, cmn, cả họ nhà ông sai…)

Tất cả đều là Lộ Vãn Phương sai.

Sai ở chỗ Lộ Viễn Bạch là một người phụ nữ không biết chịu đựng, không chịu tiếp nhận đứa con riêng của tiểu tam bên ngoài của ông ta sinh.

Sai ở chỗ nữ nhân này không thức thời, một hai đòi chọn con đường ly hôn, mới đem cái nhà này nháo thành cái dạng như bây giờ.

Có nam nhân nào cả đời chỉ có một người phụ nữ, ông ta chẳng qua là làm một việc rất bình thường, vợ nhà người khác có thể nhẫn nhịn tiếp nhận, Lộ Vãn Phương sao lại không thể được.

Tất cả đều là do Lộ Vãn Phương sai.

Trong lòng nghĩ lại một lần nữa, Thẩm Khang Dũng nhìn tấm ảnh trong lòng đột nhiên dễ chịu hơn một chút.

Thẩm Khang Dũng nhìn những tấm ảnh trên bàn làm việc, gương mặt ngập tràn hoài niệm, mà một tấm ảnh gia đình ba người Tưởng gia vẫn cứ nằm trong đống hỗn độn.

5 giờ chiều Lý Hàm Vi cùng mấy vị thái thái đánh bài xong về nhà, vừa mới về nhà liền nhìn thấy Thẩm Từ Văn biến mất nửa tháng.

Cả người Thẩm Từ Văn gầy đi không ít, đôi mắt lạnh lùng vô thần nhìn vào khoảng không trước mắt.

Lý Hàm Vi thấy vậy hoảng sợ, “Từ Văn con làm sao thế!”

Lý Hàm Vi vội đổi giày đi trong cửa, “Không phải nói ra ngoài chơi với bạn bè sao, sao người lại gầy nhiều như vậy!”

Bây giờ sắc mặt Thẩm Từ Văn vô cùng khó coi, sắc mặt trắng như tờ giấy, gò má hơi hõm xuống, đôi mắt vô thần thậm chí có chút bện trạng nhìn vào mắt Lý Hàm Vi, “Không có gì, mấy ngày nay cùng bạn bè đi chơi, mệt mỏi cũng là bình thường thôi.”

Lý Hàm Vi nhìn Thẩm Từ Văn, thực ra cũng biết mấy đứa bạn bè của Thẩm Từ Văn đều là mấy đứa nhà giàu ăn chơi phá của, mấy đứa nhị thế tổ chuyên ăn bám.

Nhưng Lý Hàm Vi cũng không nói gì, con trai chơi với mấy người này, có lẽ có thể mở rộng quan hệ với những người trong giới thượng lưu.

“Phải không” Lý Hàm Vi nhìn sắc mặt khó coi của con trai, gương mặt trong nhất thời có chút cứng đờ cười cười, vẫn là không yên tâm dặn dò nói: “Con có thể chơi cùng mấy đứa bạn đó, nhưng nhất định không thể học thói hư của chúng nó biết chưa?”

Ai ngờ lời vừa nói ra, Thẩm Từ Văn lại lại trào phúng cười một cái, “Con có thể học thói hư gì chứ, người từ nhỏ dạy con cũng có ít hơn đâu?”

Từ khi còn bé Lý Hàm Vi đã rót tư tưởng vào đầu cậu ta, làm cậu ta hiểu lầm tình cảm của bản thân, đem Lộ Viễn Bạch bên người chắp tay dâng cho người khác.

Mà từ nhỏ Lý Hàm Vi trừ việc dạy cậu ta cạnh tranh với Lộ Viễn Bạch thì chẳng có gì khác nữa, thường hay hút thuốc đánh bài trước mặt trẻ nhỏ, giống như đó là toàn bộ những gì Thẩm Từ Văn thấy trên người mẹ mình khi còn bé.

Khuôn mặt Lý Hàm Vi nhất thời xuất hiện biểu tình khiếp sợ, “Con nói cái gì?!”

“Không có gì.” Thẩm Từ Văn liếc nhìn mẹ mình một cái, sau đó khôi phục lại bộ dạng ban đầu, nói: “Con lên lầu nghỉ ngơi trước.”

Lý Hàm Vi nhìn bộ dạng ốm yếu của con trai, tuy rằng sắc mặt khó coi vì những lời Thẩm Từ Văn vừa nói, nhưng cuối cùng vẫn là nói: “Đi đi.”

Giúp việc ở một bên tiến lên dò hỏi, “Phu nhân, hôm nay thiếu gia trở về có cần thêm phần đồ ăn của thiếu gia không?”

Lý Hàm Vi vốn nhìn gương mặt ốm yếu của Thẩm Từ Văn đã khó chịu, vừa rồi còn bị con trai dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình, bây giờ đúng lúc đang không có chỗ chút giận.

Cho nên người giúp việc vừa tiên lên hỏi chuyện lập tức đúng phải họng sung, thuận lợi trở thành nơi chút giận.

Lý Hàm Vi duỗi tay véo một cái vào cánh tay của người giúp việc.

“Việc này mà mày còn phải hỏi tao à, tao thuê bọn mày đến để ăn không ngồi rồi à?”

“Cũng không biết cả ngày làm được cái gì tiền lương này đúng là tiện nghi cho bọn mày, việc rõ ràng như thế mà còn phải hỏi, tốt cho bọn mày thế làm được tí việc mà được trả lương cho cả ngày, một chút sắc mặt cũng không biết nhìn.”

“Còn nhìn cái gì, còn không biến đi!”

Nói xong Lý Hàm Vi liền giơ chân cho người giúp việc kia một đạp.

Người giúp việc nhất thời không biết Lý Hàm Vi phát điên cái gì, nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ có thể nén giận, u ám ra khỏi phòng khách.

Thẩm Khang Dũng tan ca về đến nhà, tức giận trong lòng vẫn không tiêu, trong nhất thời cũng không tìm được đồ vật gì để phát tiết, trong lòng buồn bực nghẹn trong ngực không xuống được.

Giúp việc giúp Thẩm Khang Dũng mở cửa, Lý Hàm Vi vốn đang ngồi trên sô pha thấy Thẩm Khang Dũng về liền lập tức đứng lên.

“Chồng, anh đã về rồi.”

Lý Hàm Vi bởi vì lời nói vừa rồi của con trai nên lúc này trên mặt cũng mang theo đau khổ sầu lo, nhìn thấy Thẩm Khang Dũng mặt cũng nhanh chóng mỉm cười, sau đó cất bước đi đến chỗ Thẩm Khang Dũng.

Giống như tri kỷ mà tiến lên cầm lấy cặp công văn trong tay Thẩm Khang Dũng, “Hôm nay thế nào, có mệt không?”

Nhìn gương mặt được trang điểm tinh xảo của Lý Hàm Vi, trong lòng Thẩm Khang Dũng đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền chán.

Ông thì lo lắng về hàng mục của công ty, đối phương lại ở đây thảnh thơi hưởng thụ.

Ông ta tức giận đen cặp công văn trong tay ném xuống, Lý Hàm Vi không biết hai cha con này hôm nay vì cái gì mà tức giận, nhìn cái cặp công văn bị vứt kia, may mắn không có vứt lên trên mặt Lý Hàm Vi.

Trong lòng Lý Hàm Vi tuy rằng không vui, nhưng nụ cười treo trên mặt vẫn không có thay đổi, “Chồng làm việc cả ngày nhất định rất mệt mỏi, mau đi tắm rửa thay quần áo đi.”

Thẩm Khang Dũng dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Lý Hàm Vi một cái, cái liếc mắt này khiến sống lưng Lý Hàm Vi lạnh toát.

Nụ cười treo trên mặt có hơi cứng đờ, thẳng đến lúc Thẩm Khang Dũng lên lầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Chờ ở dưới lầu một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng Thẩm Khang Dũng, nụ cười trên khuôn mặt Lý Hàm Vi nhanh chóng sụp xuống, sau đó cầm cặp công văn lên ném xuống đất một lần nữa.

Nhỏ về nhà không cho bà ta sắc mặt, lớn về nhà cũng không cho bà ta sắc mặt, lẽ nào bà ta là nơi trút giận sao?

Khuôn mặt Lý Hàm Vi trở nên vặn vẹo, âm thanh chói tai nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không nhặt lên.”

Người giúp việc cách Lý Hàm Vi gần nhất nhanh chóng chạy lên cặp công văn của Thẩm Khang Dũng, trong nhất thời đại sảnh lầu một trở lên yên tĩnh, không có ai dám phát ra tiếng thở dốc.

Bầu không khí của cái này có thể nói là vô cùng áp lực.

Lý Hàm Vi trong lòng nghẹn khuất, nhưng bà ta còn phải dựa vào nam nhân trong nhà, bình thường còn có thể dạy dỗ Thẩm Từ Văn, ai biết được hôm nay Thẩm Từ Văn lại khó chịu với bà ta.

Lý Hàm Vi lại lấy mấy người giúp việc ra trút giận, bà ta không cam lòng đi vào phòng bếp, tối nay bà ta định làm hai món ăn, tâm trạng Thẩm Khang Dũng không tốt, bà ta phải làm dịu tâm trạng đối phương nếu không về sau người chịu tội cũng là bà ta.

Vào thời gian cơm tối hai cha con Thẩm Khang Dũng và Thẩm Từ Văn cùng xuống dưới lầu.

Thẩm Từ Văn rời nhà nửa tháng, trong lúc đó cũng không liên hệ gì nhiều với Thẩm Khang Dũng.

Mà lúc Thẩm Từ Văn xuống dưới xong cũng không chào hỏi với Thẩm Khang Dũng, ngay cả nhìn cha một cái cũng không, động tác mệt mỏi kéo ghế ăn cơm ngồi xuống sau đó cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.

Trong lòng Thẩm Khang Dũng vốn còn đang tức giận, lúc này sắc mặt khó coi nhìn bộ dạng không màng sống chết của Thẩm Từ Văn tức giận lớn tiếng.

“Không có miệng à? Hơn nửa tháng chưa gặp cha của mày, ngay cả một câu cũng không nói!”

Vốn dĩ thân hình Lý Hàm Vi đang bưng canh để lên bàn, thấy thế vội nhìn Thẩm Khang Dũng giải thích: “Mấy ngày trước Từ Văn cùng mấy người bạn đi ra nước ngoài chơi, hôm nay mới về, thân thể có chút mệt, lúc này mới ……”

Nhưng mà chưa đợi Lý Hàm Vi nói xong, Thẩm Khang Dũng đã đem đôi đũa trong tay hung hăng đập xuống bàn.

“Mệt liền không cần hỏi thăm đến người làm cha này sao?” Trên gương mặt Thẩm Khang Dũng tràn đầy bất mãn nhìn Thẩm Từ Văn ngồi đối diện không rên một tiếng, “Đúng là càng ngày càng không có giáo dưỡng!”

“Tiền để mày đi nước ngoài cùng mấy đứa bạn hồ bằng cẩu hữu đó là gió thổi đến à? Nếu không có tao, các người có ngày hôm nay à, về nhà cả một câu cũng không nói, những thứ học được trong sách đều vứt cho chó ăn rồi à?!”

“Những lễ nghi giáo dưỡng tao dạy mày đều uổng phí hết rồi!”

Nhìn sự tức giận trên Thẩm Khang Dũng, Lý Hàm Vi vốn còn muốn giúp con trai nhất thời bị dọa sợ đến mức không dám mở miệng.

Nhưng ánh mắt mang lại ẩn ẩn mang theo ám hiệu nỗ lực ra hiệu với con trai, muốn bảo Thẩm Từ Văn mau chóng nhận lỗi sai đã làm.

Ai ngờ Thẩm Từ Văn không những không xin lỗi, ngược lại hơi trào phúng cười một cái, “Khi còn nhỏ người không ở bên cạnh con, những lễ nghi giáo dưỡng đó còn không phải trong bụng chó sao.”

Lý Hàm Vi đứng ở một bên nhất thời không tin được những lời con trai mình vừa nói, mở to hai mắt nhìn.

Giống như bà ta nghĩ, Thẩm Khang Dũng càng thêm phẫn nộ ngay lập tức đứng lên, “Mày, tiểu hỗn đản mày nói cái gì?”

Thẩm Từ Văn nâng đôi mắt lạnh lùng vô thần nhìn vào mắt Thẩm Khang Dũng, “Không đúng sao? Khi con còn bé người đã từng dạy con sao.”

Lời của Lộ Viễn Bạch nói nửa tháng trước vẫn còn ở bên tai.

Cha mẹ cậu ta đều không có thứ đó, cậu ta có khả năng có sao.

Cả Lý Hàm Vi và Thẩm Khang Dũng đều không có lễ nghi giáo dưỡng, thì lấy cái gì để dạy cậu ta.

Cậu ta học được cái gì trên người cha mẹ cậu ta chứ?

Tham lam, ích kỷ, đua đòi, tự phụ……

Những điểm này làm gì có điểm nằm trong câu lễ nghi giáo dưỡng chứ, mà ông già này còn ở trước mặt cậu ta còn dõng dạc có kêu dạy dỗ cậu ta.

Dạy dỗ chó má!

Thẩm Khang Dũng phẫn nộ tiến lên, Lý Hàm Vi thấy tơ máu trong mắt Thẩm Khang Dũng tiến lên xoa dịu tức giận trong lòng ông, nhìn Thẩm Từ Văn nói: “Từ Văn con nói cái gì thế?!”

“Con sao lại có thể nói chuyện với cha con như vậy!”

Đối mặt chỉ trích của cha mẹ, Thẩm Từ Văn cũng đột nhiên đứng lên, dùng đôi mắt phẫn hận nhìn bọn họ, “Chẳng nhẽ con nói không đúng à?”

“Dạy dỗ từ đâu ra chứ, lễ nghi giáo dưỡng từ đâu ra, đều là chó má hết!”

“Là tự hai người nói, những thứ từ trong hai người hai người có sao, bây giờ lại đem hết trách nhiệm đẩy lên người con, cha chưa từng dạy con, con làm sao biết.”

“Con còn mang cái danh con hoang này đi ra ngoài huênh hoang, con còn mang mặt dày này đến tham gia những bữa tiệc thượng lưu kia, nhưng con mẹ nó chẳng lẽ con không biết người khác nói gì sau lưng con sao? Nói hai người như nào sao!”

“Nếu hai người lúc trước có một chút lễ nghi thì sẽ không có con!”

“Mày nói linh tinh đủ chưa!” Thẩm Khang Dũng phẫn nộ chỉ vào Thẩm Từ Văn, nhưng Lý Hàm Vi lại liều chết đứng chắn trước người ông ta.

Thẩm Từ Văn nở nụ cười trên gương tái nhợt ốm yếu, nụ cười này giống như đã phai nhạt nhiều rồi.

Nếu như đây là Lộ Viễn Bạch, cậu cũng sẽ không chấp nhận mình.

Một gia hỏa tự đại tự phụ như vậy, ai sẽ thích chứ.

Huống hồ cậu ta còn tỏ vẻ chính nghĩa cướp hết tất cả của Lộ Viễn Bạch, nguyên nhân khiến thiếu niên ngây thơ 18 tuổi kia biến mất, thật sự chỉ bởi vì Thẩm Khang Dũng sao?

Giống như hệt như lời Lộ Viễn Bạch 25 tuổi lạnh nhạt nói.

Không phải……

Thẩm Khang Dũng là đầu sỏ gây ra tội, mà bọn họ là đồng phạm, đều dùng dao nhỏ cứa lên người Lộ Viễn Bạch, để lại những vết thương đầm đìa máu.

Nếu cậu ta không sinh ra trong gia đình như vậy thì thật tốt, như vậy cậu ta có lẽ sẽ có cơ hội với Lộ Viễn Bạch, đối phương có lẽ sẽ tiếp thu cậu ta.

Nhìn biểu tình phẫn nộ rống to của Thẩm Khang Dũng, trong lòng Thẩm Từ Văn đột nhiên xuất hiện một tia khoái cảm.

“Như thế nào không phải sự thật sao, người cũng không thích nghe, người cũng cảm thấy chói tai!”

Ngay sau đó chỉ nghe một tiếng “Bang”, trên gương mặt trắng bệch của Thẩm Từ Văn hiện lên dấu năm ngón tay.

Nhưng mà cái tát này không phải là Thẩm Khang Dũng tát, mà là Lý Hàm Vi tát.

Trong mắt Lý Hàm Vi mang theo sợ hãi, không biết phải nói gì.

Cậu ta có thể nói thêm gì nữa.

Lý Hàm Vi cũng không biết hôm nay Thẩm Từ Văn bị làm sao, tự nhiên dám đối nghịch với Thẩm Khang Dũng.

Trước kia lúc ở nhà Thẩm Từ Văn luôn cẩn thận xem ánh mắt của ông ta, luôn mang theo tôn kính đối với Thẩm Khang Dũng, cũng không biết hôm nay sau khi trở về bị làm sao, ra nước ngoài chơi một chuyến, đầu óc cũng vứt ở nước ngoài luôn.

Nhưng rốt cuộc cũng là thịt từ trên người mình rơi xuống, Lý Hàm Vi nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Từ Văn đương nhiên đau lòng, nhưng nếu bây giờ bà ta không động thủ, thì bà ta sẽ không ngăn được Thẩm Khang Dũng, đối phương thậm chí còn ra tay ác hơn.

“Con sao lại nói chuyện với cha mình như thế, về nước xong sao lại trở thành cái dạng như này!”

Thẩm Từ Văn cắn đầu lười nâng tay sờ bên mà bị đánh, “Cái gì mà bộ dạng như này, con vẫn luôn là bộ dạng như này.”

Trong lòng Lý Hàm Vi lộp bộp một tiếng, định tiến lên che miệng Thẩm Từ Văn, để tránh đối phương nói ra lời khó nghe nữa.

Ai ngờ Thẩm Từ Văn lại lùi về sau, trên mặt mang theo châm chọc nhìn đôi vợ chồng trước mặt.

“Hai ngươi chê con nói chuyện khó nghe, nhưng con cũng chỉ nói ra sự thật thôi, đối với hai người mà nói không phải việc bình thường? Sao lại không chấp nhận được?”

Lý Hàm Vi: “Thẩm Từ Văn!”

Thẩm Từ Văn rống lớn ra, “Như thế nào chẳng lẽ con nói không đúng?”

“Là cha khi còn trẻ không ngoại tình, hay là mẹ khi còn trẻ chưa làm tiểu tam của ông ta, con nói sai gì sao! Nếu không phải do tư tình của hai người con sẽ phải gánh cái danh hiệu này sao, con sẽ nơi nơi chốn chốn bị xem thường sao, chính vì hai người yêu đương vụng trộm, mà cả cuộc đời của con bị chỉ trích!”

Lý Hàm Vi cũng bị Thẩm Từ Văn nói đến tức giận rồi, thật sự không thể tưởng tượng được đứa con ngoan của bà ta có một ngày lại nói vậy với bà ta.

“Con đứa nhỏ này nói cái gì thế? Con chê người mẹ này làm con mất mặt đúng không!”

Thẩm Từ Văn: “Không phải sao?”

Lý Hàm Vi nháy mắt chết lặng tại chỗ.

Mà Thẩm Từ Văn lại từng bước ép sát, “Khi mẹ còn trẻ vì cái gì lại làm tiểu tam của người đàn ông có gia đình? Đoạt đồ của người khác thú vị như vậy sao, lúc bị người khác mắng thẳng vào mặt dễ chịu lắm sao.”

Lý Hàm Vi: “Con chê mẹ làm tiểu tam làm mất mặt con, Thẩm Từ Văn mẹ nói cho con biết, không có Lý Hàm Vi mẹ thì cũng không có con ngày hôm nay đâu!”

Thẩm Từ Văn cười đến lạnh băng, “Con đương nhiên biết, mẹ nhìn con xem, hiện tại không phải giống hai người sao?”

“Bây giờ hai người nhìn con cũng chính là nhìn bản thân hai người đó!”

Thẩm Khang Dũng rốt cuộc cũng không áp chế được lửa giận, tiến lên cho một quyền vào má của Thẩm Từ Văn.

“Mấy năm nay tao mẹ nó sao lại nó dưỡng ra đứa con súc sinh như mày chứ! Những lời mày vừa nói, mày đều tự ngẫm lại một chút đi!”

Khóe miệng Thẩm Từ Văn nứt xuống hơi trầm giọng nói, “Con đang nói cái gì, con đương nhiên biết.”

“Con chê hai người mất mặt! Con chê thân phận con hoang hai người cho con!”

Thẩm Khang Dũng cực kì tức giận, “Trước đây tao không nên sinh mày ra!”

Thẩm Từ Văn: “Người tưởng con muốn được hai người sinh ra sao? Muốn trở thành thành quả của ngoại tình sao? Muốn trở thành con hoang đoạt đồ của người khác sao”

Lộ Viễn Bạch…… Những thứ kia vốn dĩ là của Lộ Viễn Bạch, đều bị hai người trước mặt hủy hoại.

Thẩm Khang Dũng nghe xong rốt cuộc cũng dừng tay lại, giơ tay nắm lấy bả vai gầy yếu của Thẩm Từ Văn, đem cậu ta ném ra cửa, “Cút đi! Mày dám chê cha mày làm mất mặt mày, thế thì mày cút ra ngoài cho tao!”

Tác giả có lời muốn nói: Chương này chủ yếu là về thiết lập nhân vật, nhưng mà trong mắt của tôi kẻ xâm phạm đến lợi ích của người khác không đáng thương, cho dù cậu ta không được lựa chọn xuất thân, nhưng đó cũng không phải lý do để đi tổn thương con của vợ chính thức, hơn nữa Bạch Bạch cũng không làm gì tổn thương cậu ta, tam quan của nhân vật là xuất phát từ chính nhân vật, không thể vì cậu ta đáng thương mà quên đi sai lầm cậu ta phạm phải.