Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 97



Mái tóc ướt của Lộ Viễn Bạch bị vuốt ngược ra phía sau đầu, làm lộ ra vầng trán cao, cùng với mồ hôi lúc tập luyện, hình ảnh lúc này khác hẳn hình ảnh sạch sẽ, sáng sủa lạnh lùng trước đó, có một vẻ sáng chói khó tả.

Huấn luyện viên thể hình nâng lên cánh tay, vỗ tay cổ vũ cho Lộ Viễn Bạch, người mà cậu ấy đã hâm mộ từ thời trung học.

Lộ Viễn Bạch: “……”

Tôi cảm ơn cậu nha……

Lộ Viễn Bạch nhìn bộ dáng của huấn luyện viên thể hình, trong lúc nhất thời muốn nói gì đó cũng không mở miệng được, không khí có chút xấu hổ.

Huấn luyện viên thể hình nhìn Lộ Viễn Bạch, sau đó vui vẻ lấy điện thoại ra, “anh Viễn để tôi chụp ảnh cho anh nha!”

“Anh Viễn, anh đã lâu chưa đăng ảnh lên Weibo, lát nữa anh lấy bức ảnh này đăng lên Weibo đi!”

Từ lúc Lộ Viễn Bạch xảy ra tai nạn xe hơi đến nay, cũng đã hơn nửa năm Lộ Viễn Bạch không có đổi mới trang weibo của mình.

Một mặt là do tâm lý nên không nghĩ lên mạng, một mặt khác là phần lớn thời gian đều ở mất trí nhớ và làm việc, nên không có thời gian đổi mới.

Nhưng ngay cả khi Lộ Viễn Bạch không đổi mới, thì vẫn có những người hâm mộ âm thầm ủng hộ anh chàng lạnh lùng này, cũng sẽ mỗi ngày kiểm tra trang chủ weibo của anh, chờ đợi động thái đổi mới, nói không chừng một ngày nào đó Lộ Viễn Bạch liền đổi mới thì sao?

Huấn luyện viên thể hình cũng là một trong những người hâm mộ Lộ Viễn Bạch, tất nhiên cũng sẽ đi xem trang chủ của Lô Viễn Bạch, hiện tại điều mà cậu làm cũng là mong muốn của tất cả người hâm mộ.

Hy vọng vị nam minh tinh này có thể sớm nhớ ra mật khẩu Weibo của mình, rồi đăng một vài bức ảnh tự chụp.

Mặc dù gần đây phòng làm việc đã thay đổi tài khoản của Lộ Viễn Bạch, cũng thường cập nhập cuộc sống hàng ngày của Lộ Viễn Bạch trong đoàn phim, nhưng rốt cuộc không phải chính mình đăng, nên cho dù là rắm cầu vồng cũng không cảm thấy có thành tựu gì.

Lộ Viễn Bạch cũng tất quan tâm đến người hâm mộ, trong lòng cậu biết rõ, bản thân có được vị trí như ngày hôm nay, công sức của cậu chỉ chiếm một phần nhỏ, còn lại phần lớn là do người hâm mộ, nếu không có họ thì cũng không có khả năng có Lộ Viễn Bạch của hiện tại.

Khi Lộ Viễn Bạch còn chưa nổi tiếng, mẹ cậu cùng những người hâm mộ đằng sau cậu là động lực duy nhất trong lòng Lộ Viễn Bạch, chống đỡ cậu đi về phía trước.

Bởi vì những người đó cùng cậu không có chút liên quan nào, lại ở khoảng thời gian tối tăm nhất cho cậu ánh sáng yếu ớt cùng thiện ý.

Lộ Viễn Bạch nghe được huấn luyện viên thể hình nói xong, trong lòng tuy rằng vẫn là có chút cảm giác không muốn lên mạng, nhưng mà nghĩ lại cũng lâu rồi cậu chưa đổi mới weibo của mình, vì vậy không chút do dự nói: “Có thể, chụp đi.”

Huấn luyện viên thể hình nghe xong nháy mắt hưng phấn, “Vậy anh Viễn chúng ta chụp chín hình luôn nha!”

Việc chụp ảnh này đối với Lộ Viễn Bạch tới nói cơ bản chính là dễ dàng, không mất nhiều thời gian đã chụp xong,huấn luyện viên thể hình liền cầm chính mình điện thoại xem đi xem lại, giống như đang cầm bảo bối nào đó vậy.

Theo sau nhìn Lộ Viễn Bạch nói: “Anh Viễn lát nữa em sẽ gửi ảnh qua cho anh, sau đó anh hãy đăng Weibo đi.”

Lộ Viễn Bạch nghe vậy gật đầu, sau đó nhìn huấn luyện viên thể hình nói, “Cái kia……”

Nhưng mà trong mắt cậu ta chỉ có những bức ảnh, nghe thấy Lộ Viễn Bạch nói mới theo bản năng hỏi lại: “Làm sao vậy anh Viễn?”

Làm cho Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào, “Chính là cậu…… cậu trong tay có phim người lớn gì đó không?”

Lộ Viễn Bạch căng thẳng lên.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra huấn luyện viên thể hình đã dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Lộ Viễn Bạch.

“……”

“……”

Trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau, trong không khí cũng bắt đầu có chút xấu hổ.

Lộ Viễn Bạch cưỡng ép chính mình trấn định, nhưng là khi nói ra lời nói kia lại bị nhìn như vậy, Lộ Viễn Bạch không tránh khỏi có chút cảm giác trên mặt nóng lên.

Cuối cùng vẫn là Lộ Viễn Bạch nói trước, “Đoàn Dự sắp trở về……”

Huấn luyện viên thể hình lúc này mới bị gọi tỉnh.

Cậu ta còn nhớ rõ tin tức lúc trước, nam diễn viên nổi tiếng họ L, trong lúc đóng phim không nhịn được cô đơn bao dưỡng tiểu bạch kiểm tìm kiếm niềm vui.

Mà nam diễn viên họ L kia chính là anh Viễn của cậu ta, còn tiểu bạch kiểm kia chính là Đoàn Dự.

Cậu ta lúc ấy còn cảm thán một câu, anh Viễn không hổ là đại nam nhân, tinh lực tràn trề.

Nhưng hiện tại nghe được Lộ Viễn Bạch cùng cậu ta nói muốn phim người lớn, huấn luyện viên nam trong lúc nhất thời nghĩ đến nếu chuyện này mà bị người hâm mộ biết được thì không biết có bao nhiêu người sẽ tức chết vì ghen tị với Đoàn Dự.

Đoàn Dự mới vừa đi chưa được mấy ngày, anh Viễn đã sung sức, khỏe mạnh như vậy.

Làm sao mà cậu ta không gặp được một người tuyệt vời như vậy?

Bởi vì đau lòng anh Viễn của mình cô đơn lẻ bóng, một mình khó chịu, huấn luyện viên thể hình gửi cho Lộ Viễn Bạch ảnh chụp lúc trước, rồi đem mấy bộ sưu tập quý nhất mà mình cất giữ gửi cho Lộ Viễn Bạch.

Huấn luyện viên thể hình, “anh Viễn em đều đã gửi hết qua cho anh rồi!”

Lộ Viễn Bạch nhìn trong tay đồ vật, đối với huấn luyện viên thể hình nói: “Cảm ơn.”

Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu lên ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú, huấn luyện viên nam bị nhìn đến đỏ mặt, Lộ Viễn Bạch là người đã cứu cậu ta khỏi bạo hành học đường thời trung học, là người mà cậu ta yêu thích lại sùng bái.

Theo sau ngượng ngùng chụp Lộ Viễn Bạch phía sau lưng một cái.

“Phanh ——” một tiếng.

Huấn luyện viên thể hình thẹn thùng nói: “anh Viễn anh còn cùng em cảm tạ cái gì.”

Thiếu chút nữa bị dọa hết hồn Lộ Viễn Bạch: “……”

Hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, liền bắt đầu làm vận động tổ hợp, Lộ Viễn Bạch hiện tại đóng vai Tích Thần còn có mấy cái phân cảnh liền phải đóng máy.

Mà nhân vật Tích Thần này cũng có chút giống cậu lúc trước, nhưng nó lại có một kết thúc thật buồn, ở trong nước biển lạnh băng, cô độc chết đi, thẳng đến mười ngày sau mới bị người khác phát hiện.

Tích Thần thất hồn lạc phách đến bờ biển mua say, say rượu làm xuất hiện ảo giác.

Kia ảo giác chân thật khát vọng, là nữ nhân không có phản bội gia đình, mà hắn ở cha mẹ yêu thương lớn lên.

Đó là ánh sáng, Tích Thần muốn duỗi tay đi chạm đến, hắn khát vọng, hắn muốn cho ánh sáng kia chiếu ở trên người hắn.

Ở đêm tối đen nhánh không có sao, Tích Thần bước chân không có một tia do dự vượt qua bờ biển đầy đá, khóe miệng cười mang theo men say, anh không chút do dự rơi xuống vùng biển đen.

Mà theo kia ánh sáng kia biến mất, cũng mang theo cuộc đời âm u của thiếu niên đó.

Hắn vì được chạm vào ánh sáng, mà rớt vào biển cả, biển kia là vòng tay ôm lấy hắn, là nhà, cũng là phần mộ của hắn.

Nước biển cướp đi không khí trong miệng và phổi hắn, hắn cố giãy giụa, cũng là ở trong men say có một tia thanh tỉnh.

Nhưng là ở biết chính mình sắp chết, Tích Thần dường như đã thở phào nhẹ nhõm.

Hắn là ác mộng của người khác, đồng dạng cũng là ác mộng của chính bản thân hắn.

Chết đối với hắn tới nói là kết cục cũng là sự giải thoát.

Hắn thô bạo, hắn cố chấp, hắn vặn vẹo cũng sẽ theo hắn sinh mệnh rời đi.

Không ai để ý hắn biến mất, cũng không ai muốn đi tìm kiếm hắn.

Thẳng đến tin tức đăng báo, mới có người biết hắn đã chết.

Nhưng bởi vì hành vi ác độc trước đó, cũng chỉ có phụ thân một người đau lòng hắn rời đi, dư lại cũng chỉ có ánh mắt lạnh cùng vui vẻ.

Mà Tích Thần đến chết cũng không có thể như ý nguyện kêu lên kia nữ nhân một câu mụ mụ.

Nhân vật này cũng theo đó hạ màn.

Lộ Viễn Bạch nhìn đến kịch bản kết cục sau nhiều cảm xúc ngổn ngang, đây cũng là lý do trước đây cậu lựa chọn nhân vật này, nhân vật này cũng không quá tốt, nhưng là lại cực kỳ phức tạp.

Còn có một tuần thời gian liền có thể đóng máy, Lộ Viễn Bạch vừa làm vận động tổ hợp vừa nghĩ, theo sau trong đầu xuất hiện Đoàn Dự thân hình, khiến cho cậu lúc vận động ngừng lại.

Liền ở thời điểm Lộ Viễn Bạch mới vừa làm xong hai bộ tổ hợp, liền thấy Lâm Mục xuất hiện ở cửa phòng tập thể thao.

Lâm Mục nhìn thấy hai người luyện nghiêm túc, giơ tay gõ gõ cửa kính.

Lộ Viễn Bạch nghe được thanh âm nhìn lại.

Lâm Mục: “Anh Viễn, bác sĩ tới rồi, chúng ta đi kiểm tra đi.”

Lộ Viễn Bạch buông trong tay vận động khí giới, gật đầu, theo sau cầm bình thủy cấp huấn luyện viên thể hình, “Đi thôi.”

Huấn luyện viên thể hình gật đầu, “Được.”

Lúc sau Lộ Viễn Bạch liền đi theo Lâm Mục trở về phòng xép.

Tuy rằng trên người vết thương đều đã tốt, nhưng là trong khoảng thời gian này Lộ Viễn Bạch vẫn sẽ xuất hiện tình huống mất trí nhớ.

Mỗi lần thời gian đều không cố định, mấy giờ đến hai ngày đều có.

Đoàn Dự đi rồi Lộ Viễn Bạch xuất hiện hai lần tình huống như vậy, ký ức đều dừng lại ở ba tháng trước 18 tuổi, thời điểm Lộ Viễn Bạch ra cửa đóng phim.

Mỗi ngày Lâm Mục đều đi theo bên người Lộ Viễn Bạch, tự nhiên cũng biết tình trạng của cậu, cũng may lần trước Đoàn Dự mời bác sĩ đi theo vẫn luôn đều ở đây, Lộ Viễn Bạch khi nào rời đi thì họ mới rời đi.

Bác sĩ cũng đoán được Lộ Viễn Bạch sẽ có tình huống như vậy, cái này thực rõ ràng chính là di chứng trước kia bị tai nạn xe cộ.

Về sau cũng sẽ thường xuyên phát sinh, nhưng cũng khuyên Lộ Viễn Bạch không cần quá lo lắng vì không bao lâu sẽ hồi phục lại luôn.

Đây cũng là do chức năng của thân thể điều tiết để tự bảo hộ, thời gian mất trí nhớ đã ngắn hơn lần trước, đây là dấu hiệu tiến triển tốt.

Mà việc Lộ Viễn Bạch cần phải làm là kiểm tra định kỳ, luôn giữ tâm tình tốt đẹp.

Bác sĩ cũng hỏi qua lần trước Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ trước có dấu hiệu gì hay không, Lộ Viễn Bạch cũng thành thật trả lời.

Hai lần đấy đều xảy ra sau khi không cẩn thận, đầu bị đập vào chỗ nào đó.

Lúc sau bác sĩ cũng dặn dò nhất định phải bảo vệ tốt phần đầu, không cần lại gặp va chạm mạnh.

Lâm Mục ở một bên nghe xong, cực kỳ khẩn trương, “Vậy về sau có khả năng sẽ không khôi phục sao?”

Bác sĩ lắc lắc đầu, “Sẽ có dư chấn đến não.”

Lộ Viễn Bạch: “……”

Lâm mục: “……”

Sau khi Lộ Viễn Bạch trở lại phòng liền thấy bác sĩ đã ngồi trên sofa chờ cậu, bác sĩ thấy người đã trở lại, “Gần nhất cảm thấy thế nào, thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?”

Lộ Viễn Bạch lắc lắc đầu, “Vẫn khỏe.”

Bác sĩ tiếp tục dò hỏi, “Vậy tình huống mất trí nhớ có xuất hiện tiếp không?”

Lộ Viễn Bạch vẫn luôn đem đầu bảo hộ thực tốt, “Không có.”

Bác sĩ nghe xong gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó, bác sĩ lại nhớ tới Đoàn Dự, “Gần nhất giấc ngủ tình huống thế nào.”

Lộ Viễn Bạch: “Vẫn còn tốt.”

“Có dùng thuốc ngủ không?”

Lộ Viễn Bạch lắc lắc đầu, “Không có.”

Nhưng phía trước kia bị Đoàn Dự tạo cho một thói quen, Lộ Viễn Bạch mỗi ngày trước khi ngủ đều phải uống một ly sữa bò nóng mới được.

Bác sĩ đem tình huống của Lộ Viễn Bạch ghi vào sổ, sau đó dặn dò một số chuyện, lúc này mới ra cửa rời đi.

Cả buổi trưa Lộ Viễn Bạch đi tới đi lui, chờ bác sĩ đi rồi liền đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm rửa xong, phía dưới cậu mặc quần ngủ tiểu hùng, mà phần trên lại ăn mặc áo sơmi của Đoàn Dự, thời điểm nhìn lại đã buổi tối 8 giờ, Lộ Viễn Bạch ăn bữa tối lại nhìn kịch bản một lúc, lúc này mới đứng dậy đi phòng bếp làm nóng sữa bò để uống.

Sau đó nhìn đồng hồ, thấy thời gian vừa đúng mới lấy ra điện thoại gọi điện.

Điện thoại cơ hồ reo lên vài giây đã được kết nối.

“Vợ.”

Lộ Viễn Bạch buột miệng thốt ra.

Nam nhân trầm thấp thanh âm từ đối diện truyền đến, “Ừ.”

Hai người vì để giảm bớt nỗi nhớ thương, trong khoảng thời gian này vẫn luôn không có gọi video, chính là vì sợ thấy đối phương nhịn không được đi tìm đối phương.

Mà công việc của hai người cũng vội, một đi một về không biết muốn chậm trễ bao nhiêu thời gian.

Lộ Viễn Bạch nhìn trong nồi sữa bò nóng hỏi, “Anh tan tầm chưa?”

Đoàn Dự nhìn tài liệu Lưu Hoán Đông đang cầm trong tay, trả lời, “Chưa, nhưng một lát liền đi trở về.”

Lộ Viễn Bạch: “Anh ăn cơm chưa?”

Đoàn Dự: “Ăn rồi.”

Hai người bắt đầu nấu cháo trên điện thoại, “Ăn cái gì?”

Đoàn Dự: “Canh mẹ nấu.”

Lộ Viễn Bạch nghe được Đoàn Dự xưng hô sau sửng sốt, theo sau khóe miệng hơi hơi cong lên, “Ăn ngon sao?”

Đoàn Dự nhàn nhạt lên tiếng.

Không đợi Lộ Viễn Bạch tiếp tục hỏi, liền nghe đối diện nam nhân trầm thấp thanh âm nói: “Lộ Viễn Bạch anh nhớ em.”

Tay Lộ Viễn Bạch cầm ly sữa bò hơi khựng lại, theo sau nói: “Em cũng nhớ anh.”

Những lời này nói ra đã làm cho Đoàn Dự rất lớn thỏa mãn.

Lộ Viễn Bạch trấn an nam nhân, “Chúng ta rất nhanh là có thể gặp mặt.”

Lời này vừa nói điện thoại bên kia trầm mặc một chút, “Lời lúc trước nói còn tính không?”

Lộ Viễn Bạch nghe xong gương mặt đỏ lên, cường ngạnh trấn định nói: “Đương nhiên tính tính.”

“Anh ở đây chờ.”

Lộ Viễn Bạch không tự giác nuốt nước miếng.

Lời cậu đồng ý với Đoàn Dự trong lòng đều nhớ kỹ, bằng không cũng sẽ không mỗi ngày buổi tối trước khi đi ngủ chuyên tìm những cái đó sách nghiên cứu học tập, hôm nay còn cùng huấn luyện viên thể hình nói muốn phim người lớn.

Lộ Viễn Bạch lại mặt đỏ tim đập cùng Đoàn Dự hàn huyên trong chốc lát, lúc này mới cúp điện thoại, cầm ly sữa bò nóng vào phòng.

Lộ Viễn Bạch ngồi ở trên giường đem ly sữa bò uống một hơi cạn sạch, sau đó tìm video huấn luyện viên gửi tới.

Lộ Viễn Bạch thấy ảnh chụp mới nhớ tới cậu còn không có phát Weibo, theo sau chia sẻ ảnh chụp lên Weibo, lúc này mới rời khỏi Weibo tính học tập một ít tri thức.

Lộ Viễn Bạch nhìn đoạn video trong tay, hít sâu một hơi, mở ra.

Hai mươi phút sau, Lộ Viễn Bạch cơ hồ là cả mặt nóng lên lựa chọn rời khỏi.

Kia phim điện ảnh hình ảnh so với cậu tưởng tượng còn muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nhìn thân thể tiếp xúc thân mật, Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời cũng không biết đôi mắt nên để ở đâu.

Nhưng sau này, cậu cùng Đoàn Dự cũng phải làm như vậy.

Tưởng tượng đến tình cảnh như vậy, đầu Lộ Viễn Bạch cơ hồ muốn bốc khói.

Sau khi xem xong cảnh nóng này, học tập được một chút tri thức, Lộ Viễn Bạch lựa chọn đắp chăn đi ngủ.

Nhưng mà trên mạng, fans lại ngủ không được.

Lộ Viễn Bạch cũng đã hơn nửa năm chưa phát Weibo.

Mà ảnh chụp lại cực kỳ hoàn mỹ, Lộ Viễn Bạch mặc áo thun chuyên để vận động, màu trắng, bởi vì có mồ hôi, áo dán vào người, cơ hồ lộ ra đường cong hoàn mĩ.

Lộ Viễn Bạch đem mái tóc ướt vuốt ngược sau đầu, đôi mắt nhìn máy ảnh làm nổi bật gương mặt, thỏa mãn thị giác của các cô gái.

“a a a a a a wsl!”

“Lộ Viễn Bạch ngươi là một nam nhân hư! Ta biết ngươi không có quên ngươi mật khẩu Weibo!”

“Lộ Viễn Bạch, anh tự trọng một ít, thật là không biết xấu hổ hơn nửa đêm phát ảnh chụp câu dẫn em!”

“Nãi nãi! Người đàn ông mẹ theo đuổi đã phát Weibo! Đã phát Weibo!”

“Sự thật chứng minh, chỉ cần sống được lâu cái gì đều có thể thấy!”

“A a a a ta thèm quá, nhìn ảnh chụp cũng muốn yêu rồi, cầu thêm vài bức!”

“Hơn phân nửa đêm anh phát này đó ảnh chụp, là để em không ngủ được đúng không!”

“Chồng!!!! Chồng ơi, em tới đây!”

“Vốn định nửa đêm muốn lướt mạng, lại một không cẩn thận nhìn được sự vui sướng của Đoạn tổng!”

“Nhận được trải nghiệm của Đoàn tổng!”

“Rất ngại khi phải thể hiện tình cảm như thế này, nhưng kia là chồng của tôi, Đoàn Dự mau rời đi.”

“Trên lầu quá lười, làm Đoàn tổng rời khỏi, ngươi sẽ không thọc gậy bánh xe sao?!”

“Ha ha ha đây là tác phẩm điêu khắc nào vậy.”

“Hơn nửa đêm rồi, tinh thần ta hăng hái, Lộ Viễn Bạch đều là ngươi sai! Đều là ngươi sai!”

“Sự vui sướng của Đoàn tổng chúng ta làm gì được trải nghiệm, Đoàn tổng xem là không mặc quần áo, còn chúng ta xem là mặc quần áo.”

“Đúng, ngẫm lại đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lộ Viễn Bạch thấy sao? Ta muốn ngươi không mặc quần áo!”

“Đúng là một lão tặc, lại đi thèm dỏ dãi vợ của người khác!”

“Ngại, đêm nay chúng ta đều họ Tào.”

Thời điểm trên mạng đang bùng nổ, Đoàn Dự cũng từ công ty trở về tới nhà.

Nhưng mà vừa đến nhà Đoàn Dự liền nhận được điện thoại của Phó Vân Hành.

“Tốt lắm, vợ Đoàn Dự cậu, mẹ nó cố ý đi!”

Phó Hành Vân cũng vừa mới về đến nhà, vốn nghĩ muốn cùng bảo bối nhà mình gần gũi, thuận tiện tới hôn hôn một chút.

Nhưng Nguyễn Lịch Đường lại cực kỳ bất mãn đẩy anh ta ra.

“Đừng quấy rầy em xem chồng em!”

Phó Hành Vân lập tức liền không vui, “Anh không phải ở đây sao? Em còn muốn nhìn ai?”

Quả nhiên ánh mắt một nhìn liền nhìn tới rồi trên màn hình di động, ảnh chụp bị phóng đại của Lộ Viễn Bạch.

Nguyễn Lịch Đường hận không thể phóng đại tám lần để xem, “Mình khẳng định dưới quần áo của chồng chắc chắn có nhân ngư tuyến!”

Nói liền bắt đầu tập trung lật xem Lộ Viễn Bạch tiếp theo hình ảnh, lại phóng đại lại xem, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu vui vẻ.

Phó Hành Vân lúc này liền không vui: “em lại xem cũng vô dụng, lại xem người cũng không phải chồng của em!”

Nguyễn Lịch Đường trong nháy mắt, trừng mắt nhìn Phó Hành Vân liếc mắt một cái, “Anh nói cái gì đâu! Anh Viễn Bạch ……”

Phó Hành Vân vừa nghe thập phần khó chịu, cái gì anh không anh!

“Cái gì anh Viễn Bạch, đó là vợ của bạn anh, Đoàn Dự!”

Nguyễn Lịch Đường, “Anh nói bậy, chồng của em chính là kêu Đoàn Dự là vợ!”

Mối quan hệ hỗn loạn đáng chết này.

Nguyễn Lịch Đường cầm ảnh chụp của Lộ Viễn Bạch, ánh mắt đầy căm phẫn.

Muốn huỷ hoại địa vị của Lộ Viễn Bạch ở trong lòng em, còn lâu.

Phó Hành Vân: “Em thích cậu ta như vậy, thì cùng cậu ta ở chung đi!”

Lời này vừa nói ra, ai ngờ Nguyễn Lịch Đường thật đúng là nhìn Phó Hành Vân liếc mắt một cái.

Phó Hành Vân thấy vậy vội xoay người khóa cửa lại, “Anh nói cho em biết, không có khả năng, em đừng nghĩ rời khỏi anh, đi đào góc tường nhà Đoàn Dự.”

Ở trong mắt anh ta, bảo bối của anh ta ngọt ngào mị lực vô địch.

Nguyễn Lịch Đường hừ một tiếng, sau đó cầm di động tiếp tục xem nam thần ở trong lòng.

Phó Hành Vân tức giận đến cắn răng, “Em xem cái gì, Lộ Viễn Bạch cách tầng quần áo em xem nữa cũng nhìn không thấy cái gì, anh cũng có nhân ngư tuyến cùng cơ bụng!”

Nói xong liền vén lên áo làm Nguyễn Lịch Đường xem, Nguyễn Lịch Đường nhìn thoáng qua, “Không biết xấu hổ.”

Phó Hành Vân: “……”

Lộ Viễn Bạch hơn nửa đêm còn đăng ảnh chụp, phá hư chuyện hòa hợp của gia đình nhà người khác là không được, mà anh ta cũng không phải dạng người sẽ nhịn.

Vô năng cuồng nộ.jpg

Ngay sau đó Phó Hành Vân liền gọi điện thoại cho Đoàn Dự.

Đoàn Dự sau khi nghe được, đi lên mạng nhìn thoáng qua, mới vừa click mở giao diện,liền thấy Weibo của Lộ Viễn Bạch đứng đầu bảng tìm kiếm.

Lúc sau Đoàn Dự thấy được những hình ảnh đó, nháy mắt yết hầu căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ảnh chụp Lộ Viễn Bạch.

Theo sau nhìn phía dưới bình luận, nháy mắt sắc mặt tối sầm.

Tuy rằng mấy bức ảnh này Lộ Viễn Bạch cái gì cũng không lộ, chỉ lộ cái mặt nhưng lại cho người vô hạn mơ màng cảm giác.

Làm cho người ta có cảm giác muốn lột quần áo Lộ Viễn Bạch để nhìn xem, nhìn xem làn da phía dưới lớp quần áo đó.

Ánh mắt Đoàn Dự sáng quắc, đồng thời cũng cực kỳ may mắn lúc trước anh tuyển đối tượng để ký hiệp nghị kết hôn chính là Lộ Viễn Bạch.

May mắn vì đã đem người buộc chặt ở bên mình.

Tuy rằng nhìn Lộ Viễn Bạch phát ảnh chụp Đoàn Dự có chút khó chịu, nhưng Đoàn Dự biết người khác như thế nào mơ ước Lộ Viễn Bạch, thì người cũng đã là của anh.

Người khác muốn cởϊ qυầи áo Lộ Viễn Bạch cũng làm không được, mà anh lại có thể, cũng chỉ có anh có thể.

Sau đó Đoàn Dự hít sâu một hơi, cất bước lên lầu.

Còn có một tuần nữa, chờ thêm một tuần nữa anh sẽ khiến cho cậu biết hậu quả của việc nửa đêm phát những ảnh chụp đó.

————

Tích Thần cũng tới giai đoạn đóng máy, Lộ Viễn Bạch cơ hồ liên tục ba ngày đều ở bờ biển quay phim.

Một số cảnh cũng không được hoàn mĩ, đạo diễn cảm thấy hoàn mỹ nhưng Lộ Viễn Bạch cảm thấy không hài lòng, từ lúc tiến tổ phim tới nay cũng chỉ có cậu yêu cầu quay lại nhiều lần nhất.

Trong tay Lộ Viễn Bạch cầm bình rượu, nhưng bên trong lại chính là nước, nhưng nghĩ nghĩ cuối cùng nói: “Đổi thành rượu đi.”

Đạo diễn nghe xong còn bị dọa nhảy dựng, “Không phải, tiểu tử cậu thật sự uống sao.”

Lộ Viễn Bạch nhìn đạo diễn liếc mắt một cái, chưa nói cái gì.

Trương đạo biết tính tình của cậu, theo sau vẫy vẫy tay, gọi người lại đây, “Đem rượu trong tay Lộ Viễn Bạch đổi thành rượu thật.”

Lộ Viễn Bạch lấy được rượu thật, uống mấy ngụm, từ khi vào giới giải trí đến nay vì sinh tồn nên đi qua không ít bàn rượu, uống lên không ít rượu.

Tự nhiên tửu lượng luyện cũng không tồi, Lộ Viễn Bạch uống không ít, dần dần cảm giác hơi say, lúc này mới nhìn đạo diễn gật đầu, Trương đạo diễn đến, bắt đầu quay.

Bởi vì ban đêm bờ biển khó tránh khỏi có chút lạnh.

Lạnh băng gió biển thổi phất qua gò má phiếm hồng của Tích Thần, một đôi mắt thần hồn sa đọa.

Hắn nhìn ban đêm mặt biển sóng gió, theo sau không biết thấy cái gì, một đôi mắt nguyên bản vô thần chậm rãi nổi lên ánh sáng.

Trên mặt từ ngoài ý muốn thay đổi thành khát vọng.

Theo sau thiếu niên đứng dậy vứt bỏ trong tay bình rượu.

Hướng tới nơi đó đen nhánh biển rộng, hướng về nơi có ánh sáng bước ra bước chân.

Nện bước từ nghiêng ngả lảo đảo trở nên càng lúc càng nhanh, hình như là ở đuổi theo cái gì.

Một đôi mắt si mê.

Tới rồi mép đá, thiếu niên cũng phát hiện một chút tình huống, cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng cũng chỉ dừng lại một giây, lại lần nữa cất bước hướng về nơi có ánh sáng.

Hắn đã thấy,

Thấy kia gia đình hạnh phúc, thấy được chính mình hạnh phúc.

Tích Thần khát vọng đuổi theo, muốn có được.

Thiếu niên cũng ở trong lúc tìm ánh sáng mà ngã vào vùng biển đen nhánh.

Nước biển phập phồng sóng gió, thiếu niên ngã xuống thì cũng không lên được.

Tích Thần âm u viễn dừng lại ở tuổi 18.

Trên người Lộ Viễn Bạch làm các biện pháp phòng hộ, trên mặt biển cũng có thuyền cứu hộ.

Cơ hồ lúc Lộ Viễn Bạch ngã xuống không tới vài giây đã được vớt lên.

Lộ Viễn Bạch uống xong rượu lại bơi trong nước biển lạnh băng, trong lúc nhất thời đầu óc đều có chút phát ngốc.

Một người quay phim nghiệp dư ở bên ngoài đã đem toàn bộ sự chuyên nghiệp của Lộ Viễn Bạch thu vào máy quay.

Sau khi Lộ Viễn Bạch được thuyền cứu hộ cứu lên, nhân viên công tác vỗ vỗ tay.

“Anh Viễn Bạch chúc mừng đóng máy!”

Thậm chí có vài nhân viên công tác sớm có chuẩn bị, lấy ra pháo bông, để ở trước mặt Lộ Viễn Bạch.

“Bùm! Chúc mừng Lộ Viễn Bạch chính thức đóng máy!”

Lộ Viễn Bạch thấy vậy trong lúc nhất thời cũng hơi ngẩn ra.

“Viễn Bạch cảm giác hiện tại của anh như thế nào?”

Lộ Viễn Bạch bởi vì men say nên có chút không thanh tỉnh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Tôi giống như có chút say.”

Lộ Viễn Bạch cả người bị cuốn trong chiếc khăn tắm màu trắng lớn, một đôi mắt đào hoa không có sự lạnh nhạt như trước, giống cái hồ đồ trứng đang nhìn máy ảnh.

Mái tóc ướt đẫm dán ở trên trán, trong lúc nhất thời ngoan đến không được.

Không đợi nhân viên công tác tiếp tục câu hỏi, lại thấy Lộ Viễn Bạch y như một đứa trẻ ngoan, nói: “Tôi muốn gọi điện thoại cho vợ."