Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 99



Lộ Viễn Bạch ngồi ở trên vị trí VIP, nhìn đám người đột nhiên xuất hiện trước mặt.

“Lộ tiên sinh, mời cậu đi theo chúng tôi đi một chuyến.”

Lộ Viễn Bạch giương mắt nhìn lên, cậu biết người cầm đầu của bọn họ, ông ta chính là vệ sĩ của nhà họ Thẩm, lúc cậu học cấp hai thì bắt đầu làm việc cho nhà họ Thẩm.

Lộ Viễn Bạch nhìn người kia, ánh mắt lãnh đạm.

Người vệ sĩ đó cũng bị ánh mắt của Lộ Viễn Bạch làm cho chấn động, không tự giác buột miệng thốt ra: “Thiếu gia.”

Sau khi Lộ Viễn Bạch nghe được hai chữ này thì vẫy tay, tất nhiên là không có ý muốn thừa nhận danh xưng này.

Trừ rằng trong lòng vệ sĩ có chút kiêng dè cậu nhưng ông ta cũng không thể thay đổi ý định, nhất định phải làm theo mệnh lệnh đưa Lộ Viễn Bạch quay về mới được.

“Lộ tiên sinh, xin mời đi bên này.”

Vừa nói vừa đưa tay chỉ lối ra cửa VIP ở ngoài sân bay.

Lộ Viễn Bạch ngồi nghiêm chỉnh, khí định thần nhàn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía người trước mắt: “Nếu tôi nói là không muốn thì sao?”

Vệ sĩ đứng đầu kia im lặng một lúc, sau đó nói: “Vậy thì tôi chỉ có thể đắc tội với cậu rồi.”

“Chú Lý.”

Lời này vừa nói ra đã khiến người vệ sĩ vốn định bước lên trước phải dừng lại.

Lộ Viễn Bạch khi còn nhỏ vẫn thường gọi ông ta như vậy.

“Tôi còn nhớ lúc trước khi tôi rời đi đã từng nói với chú rằng nhà họ Thẩm không phải là chỗ tốt để làm việc.”

Thật ra Lộ Viễn Bạch nói không sai, mấy năm nay quả thực ông ta đã giúp Thẩm Khang Dũng làm không ít chuyện không trong sạch.

“Tôi nợ ân tình của nhà họ Thẩm.”

Lộ Viễn Bạch lạnh lùng nhìn ông: “Là ông nợ ân tình của mẹ tôi.”

Lúc trước vợ của Lý Hằng bị bệnh nằm viện không có tiền điều trị, Lộ Vãn Phương đã đưa tay giúp đỡ.

Lý Hằng nghe được những lời Lộ Viễn Bạch nói, trong lúc nhất cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng vẫn cúi đầu, cắn răng nói thậm chí mang theo sự khẩn cầu: “Thiếu gia, mong cậu đi với chúng tôi một chuyến.”

Lộ Viễn Bạch lạnh lùng nhìn bọn họ, cậu biết những người trước mặt này đến đây tìm mình cũng chỉ vì đây là công việc của họ, để kiếm tiền nuôi sống gia đình.

Thật ra cho dù hôm nay bọn họ không tới thì Lộ Viễn Bạch cũng nghĩ sẽ đi gặp Thẩm Khang Dũng một lần.

Bảy năm trước cậu vẫn luôn không không dám đối diện với ông ta bởi vì lúc đó cậu vẫn chưa bước ra khỏi bóng ma tâm lý mang tên gia đình.

Còn bảy năm này sở dĩ Lộ Viễn Bạch không đi gặp Thẩm Khang Dũng một là vì không muốn nhìn thấy ông ta, hai là vì cậu sợ hãi.

Cậu sợ khi nhìn thấy Thẩm Khang Dũng, sợ nhìn cái người gọi là cha kia thì những thành lũy mà cậu nỗ lực xây dựng sẽ sụp đổ trong khoảnh khắc, cậu sợ sẽ nhìn thấy Thẩm Khang Dũng sống suиɠ sướиɠ hạnh phúc.

Mặc dù trong lòng cậu biết rõ rằng cho dù Thẩm Khang Dũng xấu xa như thế nào nhưng trước kia ông ta cũng đã ngụy trang hình ảnh một người cha tốt trước mặt Lộ Viễn Bạch nên cậu đã có những ký ức thời thơ ấu tốt đẹp.

Cũng chính những ký ức dối trá này vẫn luôn tra tấn cậu, khiến Lộ Viễn Bạch không có cách nào để hoàn toàn vứt bỏ mối quan hệ này. Cho dù Thẩm Khang Dũng gây áp lực với cậu, cũng không kể Thẩm Khang Dũng đã làm ra rất nhiều chuyện khiến người ta ghê tởm thì Lộ Viễn Bạch biết trong lòng anh vẫn để lại một góc cho người mang danh xưng là cha này.

Suy nghĩ này cũng khiến Lộ Viễn Bạch chán ghét chính mình, cho dù Lộ Viễn Bạch năm 25 tuổi bị tai nạn xe cộ thì đến chết cũng không cách nào quên được những ký ức tốt đẹp hạnh phúc thời thơ ấu.

Lộ Viễn Bạch đến chết cũng vẫn nhớ những ký ức của quãng thời gian ấy.

Khoảng thời gian vô ưu vô lo kia cũng chính là khoảng thời gian cậu hạnh phúc nhất.

Khi ấy cậu là một tiểu thiếu gia ngây thơ hồn nhiên, suốt ngày ngâm mình trong lọ mật ong, hỏi khi nào cha đi công tác quay về, vẽ những bức tranh cậu yêu thích, làm những gì cậu muốn, không bị người nào trói buộc.

Lúc ấy cậu chính đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Lộ Viễn Bạch không thể nào quên được.

Cậu cũng chán ghét bản thân không thể quên nó.

Ngay cả khi mọi chuyện Thẩm Khang Dũng làm bị bại lộ thì trong lòng Lộ Viễn Bạch cũng kháng cự không muốn tin tưởng.

Cậu nhát gan yếu đuối, cậu được nuông chiều từ bé.

Cho dù sau này khi đã công thành danh toại thì Lộ Viễn Bạch cũng không dám nhớ lại bảy năm của quá khứ, những ký ức về khoảng thời gian kia giống như cấm địa của cậu, bị Lộ Viễn Bạch cất sâu trong tim không để một ai có thể tiến vào, cậu cũng không cho phép bất kỳ người nào tiến vào.

Nhưng bây giờ đã khác.

Bên cạnh cậu bây giờ có Đoàn Dự, đó là người yêu của cậu, đã dẫn Lộ Viễn Bạch bước ra khỏi ánh sáng tăm tối kia.

Lộ Viễn Bạch cảm thấy hiện tại không cần phải trốn tránh nữa.

Lộ Viễn Bạch 25 tuổi đã cách những tổn thương năm 18 tuổi thương rất xa rồi.

Đây là lúc cậu nên đối mặt.

Nếu không thì cả đời này cũng sẽ không gỡ bỏ được nút thắt trong lòng.

Lộ Viễn Bạch đứng lên, gửi tin nhắn thông báo cho Lâm Mục, nói là mình còn có một số việc cần làm, sau đó nói với phía vệ sĩ trước mặt: “Đi thôi.”

Lý Hằng có chút xấu hổ cúi đầu, mang theo Lộ Viễn Bạch đi từ lối ra cửa VIP ở ngoài sân bay.

Lúc Lộ Viễn Bạch lên xe mới phát hiện hoá ra người của nhà họ Thẩm dường như chưa thay đổi, tài xế vẫn là người cũ.

Đây chính là tài xế mà trước mỗi lần bà Lộ Vãn Phương bận việc thì sẽ đưa đón Lộ Viễn Bạch đến trường.

Lúc nhìn Lộ Viễn Bạch lên xe qua kính chiếu hậu, người đó còn sửng sốt một chút, lén lút nhìn cậu vài lần.

Sau đó không khỏi cảm thán nói: “Thiếu gia, cậu thật sự đã thay đổi không ít rồi.”

Trước kia là một thiếu niên ngây thơ hồn nhiên hoàn toàn không có chút tương đồng với chàng trai lạnh nhạt trước mặt này.

Lộ Viễn Bạch khí định thanh nhàn dựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, giọng điệu đạm nhiên nói: “Tôi đã sớm không còn là thiếu gia nữa.”

Những lời này cậu đã không còn muốn nghe thấy nữa.

Người tài xế già nghe xong, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào, dừng một chút rồi nói: “Đúng vậy, đã thay đổi rồi, bây giờ đã trở thành một người tài giỏi đảm đương một phương.”

Lộ Viễn Bạch nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Những người ở trên xe bây giờ khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc, những hồi ức trong quá khứ cũng bắt đầu thi nhau xuất hiện.

Nhưng Lộ Viễn Bạch tỉnh táo nhắc nhở chính mình rằng, cho dù cậu thật sự nhớ thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, cậu không thể quay lại và cũng không muốn quay lại nữa.

Cậu không còn là Lộ Viễn Bạch trước kia nữa, trên con đường tương lai đã có không ít người đang chờ cậu.

Cậu không thể sống mãi trong quá khứ nữa, đã đến lúc cần phải nhìn về phía trước.

Tài xế lái xe về nhà họ Thẩm sẽ phải đi qua trường cấp ba của Lộ Viễn Bạch. Lộ Viễn Bạch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có rất nhiều học sinh thanh xuân dào dạt đang hào hứng mặc cặp đến trường dưới ở ánh nắng mùa hạ rực rỡ.

Tài xế nhìn Lộ Viễn Bạch rồi cười nói: “Trước đây thiếu gia thường ăn ở tiệm bánh bao đằng kia.”

Trước đây nếu có một ngày bà Lộ Vãn Phương dậy muộn thì Lộ Viễn Bạch sẽ cùng Tống Chiêu đi đến tiệm bánh bao trước cửa trường ăn sáng.

Lộ Viễn Bạch nghe được những từ thiếu gia trong miệng của đối phương mà cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng biết những người lớn tuổi thích hồi tưởng lại những chuyện đã qua nên cũng không tranh cãi với ông ấy.

Mà trùng hợp là sáng nay Lộ Viễn Bạch vì kịp chuyến bay nên chưa ăn gì bây giờ cũng cảm thấy có chút đói.

“Dừng xe lại.”

Tài xế nghe thấy Lộ Viễn Bạch mở miệng, dường như là theo bản năng mà đỗ xe lại ở ven đường.

Chiếc xe của vệ sĩ luôn theo sát phía sau cũng theo đó mà dừng lại.

Thấy Lộ Viễn Bạch muốn xuống xe, một người vội vàng tiến lên cản cậu lại: “Thiếu gia!”

Lộ Viễn Bạch ngoái đầu nhìn lại nhìn Lý Hằng, liếc mắt một cái rồi nói: “Tôi đói bụng nên muốn đi mua một ít bánh bao để ăn.”

Sau đó lại nhàn nhạt nói tiếp: “Chú yên tâm, nếu tôi đã quyết định lên xe thì trong lòng cũng đã nghĩ sẽ đi gặp Thẩm Khang Dũng rồi, sẽ không chạy đâu.”

Lý Hằng nghe xong, lúc này mới thu hồi lại bàn tay muốn ngăn cậu lại, nhưng vẫn không yên tâm bước lên đi theo Lộ Viễn Bạch, vẫn giữ khoảng cách.

Lộ Viễn Bạch đeo khẩu trang lên, nhấc chân đi vào tiệm bánh bao.

Nhưng bởi vì thân hình và khí chất quá mức xuất chúng vẫn khiến không ít người liên tục nhìn trộm.

Lộ Viễn Bạch hơi cúi đầu, không nhìn bất cứ người nào.

Sau đó đến xếp hàng ngay ngắn trước cửa tiệm.

“Tiên sinh, cậu muốn dùng gì ạ?”

Chờ tới lượt mình mình, Lộ Viễn Bạch quen thuộc gọi món: “Bốn bánh bao thịt và hai cái chay, thêm hai quả trứng luộc nước trà.”

Ông chủ nghe xong thì sửng sốt, vừa gói bánh bao lại vừa hỏi: “Một mình ăn sao?”

Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt trả lời: “Ừm.”

Ông chủ cười nói: “Trước đây có một cậu học sinh rất thường đến tiệm của chúng tôi ăn sáng cũng ăn những món này, lúc này nghe thứ tự cậu gọi món giống cậu ấy như đúc luôn. Cậu thiếu niên đó lớn lên rất đẹp trai, mỗi lần cậu ta đến thì đảm bảo buổi sáng hôm đó nhất định sẽ bán hết hàng, bởi vì có cậu ấy nên cũng có không ít học sinh khác vì muốn ngắm người mà đến ăn. Tôi vì muốn cảm ơn cậu nhóc kia nên thường cho cậu ấy một chiếc bánh bao nhiều thịt, nhưng mà mỗi lần cậu ấy trả tiền dù không biết thì cũng đều trả thêm tiền cho chiếc bánh bao thịt đó.”

Lộ Viễn Bạch nhìn những chiếc bánh bao nóng hổi: “Thật thế sao?”

Ông chủ ngẩng đầu, đưa những chiếc bánh đã được gói kỹ trong túi cho Lộ Viễn Bạch, đáp: “Đúng vậy.”

“Vậy thì cảm ơn ông nhé.”

Ông chủ nhìn thấy cặp mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch thì cực kỳ sửng sốt: “Cậu… Cậu…”

Cặp mắt kia cũng giống như thiếu niên ngày trước.

Lộ Viễn Bạch vươn tay nhận lấy bánh bao, nói: “Bánh bao của tiệm ông không tồi, sau này có thời gian tôi sẽ mang vợ của mình tới đây.”

Nói xong thì đặt tiền lên trên bàn rồi rời đi.

Lộ Viễn Bạch đến nhanh mà đi cũng nhanh, dù sao cũng thì cậu cũng là nhân vật của công chúng. Nếu dừng lại quá lâu rồi bị người nhận ra thì không tốt lắm.

Lộ Viễn Bạch trở lại trên xe, bắt đầu lấy bánh bao ra ăn.

Cắn một miếng, phát hiện bánh bao vẫn không có gì thay đổi so với lúc cậu còn học cấp ba, vẫn là hương vị đó.

Lộ Viễn Bạch ăn từng miếng một, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ xe nhìn về phía trường học.

Nhìn những người học sinh phía trong, Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt cười một cái. Trước kia cậu cũng đã từng như vậy, mỗi buổi sáng đều mặc cặp sách đến trường cùng Tống Chiêu.

Bởi vì ngày đó nhát gan, Lộ Viễn Bạch sợ bị giáo viên phê bình nên chưa từng có lần nào đi muộn.

Sau đó Lộ Viễn Bạch quay đầu lại ra hiệu: “Đi thôi.”

Tài xế nghe xong thì khởi động xe, tiếp tục chạy về phía nhà họ Thẩm.

Lộ Viễn Bạch ngồi trên xe ăn bữa sáng của cậu, chờ đến khi tới nhà họ Thẩm thì Lộ Viễn Bạch cũng ăn xong miếng bánh bao cuối cùng rồi.

Vệ sĩ xuống xe mở cửa cho Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch vốn định nói không cần, nhưng cửa xe đã bị vệ sĩ mở ra trước rồi nên cậu cũng không nói gì nữa.

Lộ Viễn Bạch từ trong xe ra tới, dáng người thẳng như cây tùng đứng trước cổng lớn của nhà họ Thẩm.

Sau khi cửa lớn mở ra, Lộ Viễn Bạch nhìn vào cảnh quan trước mặt, căn biệt thự vẫn giống như trước khi cậu rời đi, không có thấy đổi gì.

Lộ Viễn Bạch cất bước tiến vào, bây giờ có một ít thợ trồng hoa đang sửa chữa cây cối trong hoa viên.

Lộ Viễn Bạch quay đầu nhìn sang. Trước kia hoa viên này là do bà Lộ Vãn Phương chăm sóc, thường xuyên mang theo nhóc con Lộ Viễn Bạch đi trồng hoa.

Không nghĩ tới khung cảnh trong hoa viên bây giờ vẫn không khác gì lúc trước.

Cũng có thể nói tất cả mọi thứ trong nhà họ Thẩm đều không thay đổi, điều thay đổi chẳng qua là một nữ chủ nhân và một tiểu thiếu gia thôi.

Lộ Viễn Bạch nhìn nơi chốn quen thuộc này, không khỏi có chút trào phúng cười một cái.

Trong lúc nhất thời cậu không biết mọi thứ như thế này là do Lý Hàm Vi rộng lượng hay là Thẩm Khang Dũng không buông xuống được.

Dựa theo tính cách bủn xỉn ích kỷ của hai người kia thì có lẽ sẽ cố gắng loại bỏ hết dấu tích mà hai mẹ con Lộ Viễn Bạch lưu lại ở nhà họ Thẩm.

Chuyện mọi thứ bây giờ vẫn còn được lưu lại cũng nói cho cậu biết một chuyện, chính là giữa Thẩm Khang Dũng và Lý Hàm Vi vẫn tồn tại bất đồng.

Bảy năm nay vẫn luôn như thế.

Có những người làm lâu đời trong nhà họ Thẩm vừa nhìn đã nhận ra Lộ Viễn Bạch, muốn tiến lên nói chuyện với cậu, nhưng rồi lại sợ nếu bị Lý Hàm Vi nhìn thấy thì chắc chắn sẽ thảm nên đành nhịn xuống ý muốn này.

Nhưng cũng không ngăn được họ ghé mắt nhìn chăm chú Lộ Viễn Bạch.

Những người này cũng có thể nói là những người đã quan sát Lộ Viễn Bạch lớn lên, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Lộ Viễn Bạch, trong lúc nhất thời không nhịn được mà nhìn thềm vài lần, muốn ngắm nhìn cậu thật kỹ.

So với lúc là một thiếu niên thì khí chất trên người Lộ Viễn Bạch bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, sự trưởng thành này được thể hiện qua ngoại hình và khí chất của cậu.

Thật ra vẻ ngoài của Lộ Viễn Bạch không có thay đổi gì, nhưng mà trong mắt của những gia nhân lâu năm ấy thì Lộ Viễn Bạch giống như đã thay đổi hoàn toàn.

Lộ Viễn Bạch bây giờ sẽ không còn nở nụ cười rạng rỡ giống như trước kia. Bởi vì cậu quản lý dáng người rất nghiêm khắc nên tỉ lệ cơ thể của Lộ Viễn Bạch cực kỳ xuất sắc.

Phía sau có không ít vệ sĩ đi theo, nhưng cho dù trên mặt của Lộ Viễn Bạch không có chút biểu tình công kích nào nhưng lại khiến cho người ta phải lùi bước.

Lộ Viễn Bạch đi đến cửa, Lý Hằng ở bên cạnh muốn giúp cậu mở cửa ra.

Lộ Viễn Bạch phất tay ý bảo không cần, lúc đầu Lý Hằng sửng sốt một chút rồi sau đó nhanh chóng lùi lại mấy bước.

Lộ Viễn Bạch nhìn cánh cửa trước mặt, hai mắt bình tĩnh không gợn sóng nhưng cánh tay đặt lên tay nắm cửa lại run lên nhè nhẹ.

Trong lúc nhất thời Lộ Viễn Bạch cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, nhưng cậu cưỡng ép chính mình phải trấn định lại.

Không còn gì phải sợ hãi nữa.

Quá khứ đều đã qua rồi.

Giống như lời bác sĩ tâm lý đã nói, nếu cậu không thẳng thắn đối mặt mà luôn giấu giếm ở trong lòng thì cho dù có uống bao nhiêu thuốc cũng không thể khỏi được.

Lộ Viễn Bạch nhìn cánh cửa trước mặt, trong đầu xuất hiện hình bóng của Đoàn Dự.

Đó chính là người đàn ông đã ân cần dẫn dắt cậu tiến về phía trước.

Lộ Viễn Bạch thở ra một hơi, giơ tay mở cánh cửa trước mặt ra.

Không phải quay về nhà giống như mười mấy năm trước, lần này cậu đến là để từ biệt.

Tiếng kéo cửa của Lộ Viễn Bạch vừa vang thì Thẩm Khang Dũng đang ngồi chờ trên sô pha lập tức đứng lên.

Người đàn ông với nhiều nếp nhăn trên mặt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa, một lát sau bóng dáng của Lộ Viễn Bạch dần dần xuất hiện.

Thẩm Khang Dũng đứng yên tại chỗ cẩn thận nhìn Lộ Viễn Bạch.

Đã bảy năm rồi ông ta chưa gặp Lộ Viễn Bạch. Đây là đứa con đầu tiên của ông ta, những cảm xúc kỳ diệu của lần đầu tiên làm cha đều đặt trên người đứa nhỏ này.

Hai mắt của Thẩm Khang Dũng nhìn chằm chằm vào Lộ Viễn Bạch.

Đứa trẻ này đã thay đổi không ít, so với lần thất thủ động tay với ông ta vào bảy năm trước ở cửa toà án thì bây giờ cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Nhưng thật ra khuôn mặt không thay đổi chút nào.

Lộ Viễn Bạch đi thẳng vào phòng khách, cũng nhìn thấy Thẩm Khang Dũng đang đứng ở đó nhìn cậu.

Lộ Viễn Bạch cứ ngỡ rằng mình sẽ giống như lúc đang phối hợp với bác sĩ tâm lý nhớ lại hồi ức mà cảm thấy hô hấp khó khăn như trước, cứ nghĩ rằng trái tim sẽ đau đớn kháng cự không muốn nhớ lại những ký ức trong dĩ vãng.

Lộ Viễn Bạch cho rằng mình sẽ không thể chịu nổi, nhìn thấy Thẩm Khang Dũng thì sẽ không còn khống chế được cảm xúc của bản thân nữa.

Nhưng bây giờ lúc nhìn thấy Thẩm Khang Dũng, Lộ Viễn Bạch lại chẳng cảm thấy gì cả.

Tất cả mọi thứ đều rất bình thường, đôi mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch thản nhiên nhìn Thẩm Khang Dũng.

Trong lòng không có có chút gợn sóng, dường như người trước mặt cũng chỉ là một cố nhân xa lạ.

Thật ra cũng không sai, Lộ Viễn Bạch cũng đâu có hiểu con người của Thẩm Khang Dũng, mãi cho đến năm 18 tuổi kia thì cậu mới biết được bộ mặt thật của ông ta.

Lộ Viễn Bạch không cảm thấy bất kỳ dấu hiệu không thoải mái nào, điều này khiến ngay cả bản thân cũng cảm thấy thật thần kỳ.

Trong bảy năm kia, mỗi một lần đến gặp bác sĩ tâm lý để nhớ chuyện quá khứ đều khiến Lộ Viễn Bạch vô cùng thống khổ.

Nhưng hiện thực dường như khác xa so với tưởng tượng, thứ mà cậu thiếu chẳng qua chỉ là dũng khí để đối mặt thôi.

Lộ Viễn Bạch đứng ở cách đó không xa, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Khang Dũng.

Thẩm Khang Dũng vừa nhìn con trai, dường như theo bản năng buột miệng thốt ra: “Viễn Bạch.”

Lộ Viễn Bạch nhìn ông ta, miệng lưỡi nhàn nhạt: “Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Khang Dũng nghe xong thì trong lòng cảm thấy giống như có dao cứa vào, hỏi cậu: “Con nhất định phải gọi cha như vậy sao?”

Lộ Viễn Bạch: “Gọi như vậy là thích hợp nhất.”

Thật ra Thẩm Khang Dũng cũng rõ ràng hơn ai hết, ngay khoảnh khắc ông ta nɠɵạı ŧìиɧ thì cũng đã không còn gánh nổi danh xưng này rồi.

Nếu Thẩm Khang Dũng thật sự yêu thương Lộ Viễn Bạch thì sao có thể không đau lòng khiến cho con mình có một gia đình không hoàn chỉnh.

Thẩm Khang Dũng: “Con…”

Trong lúc nhất thời Thẩm Khang Dũng cảm thấy rất tức giận, nhưng rồi nghĩ đến mục đích của mình hôm nay nên cuối cùng vẫn phải nuốt lời bên miệng xuống.

“Ngồi đi.”

Lộ Viễn Bạch cũng không cảm thấy có gì là mất tự nhiên, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì Lý Hàm Vi bưng hai ly nước trái cây đi tới.

Tuy rằng trong lòng không tình nguyện nhưng trên mặt vẫn treo vẻ tươi cười đặt ly nước trái cây xuống trước mặt Lộ Viễn Bạch, ân cần nói: “ Viễn Bạch đến rồi à, nào, mau uống nước trái cây đi.”

Lộ Viễn Bạch đến cả một cái liếc mắt cũng không cho Lý Hàm Vi: “Tôi không uống.”

Lý Hàm Vi nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn tỏ vẻ dịu dàng nói: “Đây đều là nước mà dì vừa ép đấy. Dì có nghe nói hôm nay con tới nên có đặc biệt nấu món canh, hôm nay con hãy ở lại ăn một bữa cơm nhé.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong thì khóe miệng khẽ cong lên một chút: “Bà bây giờ đã có dáng vẻ của nữ chủ nhân rồi đấy.”

Vẻ tươi cười trên mặt của Lý Hàm Vi cứng đờ lại, Lộ Viễn Bạch nói lời này tràn ngập sự châm chọc.

Lão cáo già thành tinh như Thẩm Khang Dũng hiển nhiên cũng nghe hiểu được ý tứ: “Con dám nói chuyện với dì như thế à?”

Lời nói ra giống như người cha chân chính đang dạy dỗ con mình.

Lộ Viễn Bạch ngước mắt lên nhìn về phía ông ta, Thẩm Khang Dũng ban đầu còn muốn nói thêm vài lời để dạy dỗ Lộ Viễn Bạch nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của con trai thì lần nữa nuốt những lời định nói ra xuống.

Ánh mắt của Lộ Viễn Bạch không chớp, nhìn chăm chú vào Thẩm Khang Dũng nói: “Ông cũng không thay đổi gì cả, nhưng thật ra bây giờ còn biết quan tâm đến người khác nữa rồi.”

Thẩm Khang Dũng lập tức cảm thấy trên mặt có chút nóng, gầm lên: “Thẩm Viễn Bạch!”

“Tôi đã không còn mang họ Thẩm từ lâu rồi.” Lộ Viễn Bạch rũ mắt nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay: “Nhưng mà vừa rồi tôi khen ông biết quan tâm người khác nhưng có vẻ ông không muốn nghe lời này cho lắm nhỉ.”

Thẩm Khang Dũng không nghĩ tới vào lần gặp mặt sau bảy năm sau của hai người họ, Lộ Viễn Bạch sẽ nói ra những câu chứa gai nhọn như vậy.

Thẩm Khang Dũng trong lúc nhất thời cũng quên mất chuyện muốn lợi dụng Lộ Viễn Bạch để mang đến lợi ích cho nhà họ Thẩm, bực bội nói: “Bây giờ con đang học bộ dạng này của ai vậy, dám nói ra những lời như vậy với người lớn!”

Lộ Viễn Bạch nghe xong thì cười cười.

“Con cười cái gì!”

Ánh mắt Lộ Viễn Bạch lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt đang cố làm ra vẻ người cha đàng hoàng tử tế dạy dỗ con cái, mỉa mai trả lời: “Cười ông mấy năm nay rồi vẫn không thay đổi một chút nào.”

“Vẫn là một kẻ chỉ biết giáo huấn người khác.” Ánh mắt của Lộ Viễn Bạch trầm xuống: “Nhưng mà Thẩm Khang Dũng, bây giờ thì ông không có tư cách gì để giáo huấn tôi.”

“Cha giáo huấn con còn cần tư cách sao!” Thẩm Khang Dũng đứng lên chỉ vào Lộ Viễn Bạch: “Chỉ bằng việc ta là cha của con!”

Lộ Viễn Bạch nhìn ông ta, giọng nói cũng hơi cao lên một chút: “Ông xứng sao?!”

Thẩm Khang Dũng sửng sốt.

Nói xong, Lộ Viễn Bạch đứng lên đi về phía Thẩm Khang Dũng, lúc này người thanh niên này đã cao lớn hơn gã đàn ông kia rất nhiều.

Lộ Viễn Bạch từ trên cao nhìn xuống Thẩm Khang Dũng, trên người tràn ngập cảm giác áp bách, lạnh lùng nhắc lại: “Ông xứng sao?”

Thẩm Khang Dũng vô cùng hổ thẹn, lời Lộ Viễn Bạch nói giống như đã đánh thẳng vào cột sống của ông ta, ông ta túng quẫn, chỉ biết nhìn con trai ở trước mặt giận dữ hét lớn: “Sao mà tao không xứng chứ, Lộ Viễn Bạch, tao nói cho mày biết, nếu không có ông đây thì sẽ không có mày dâu!”

“Ông đây không sinh ra mày hay là không nuôi dưỡng mày sao? Sao mà tao lại không xứng được!”

Lộ Viễn Bạch nhìn vẻ mặt chột dạ của Thẩm Khang Dũng, trong ánh mắt ngập tràn sự khinh bỉ.

Thẩm Khang Dũng nhìn Lộ Viễn Bạch muốn nói thêm điều gì đó nữa nhưng khi bắt gặp sự chán ghét trong mắt cậu thì ông ta bất lực ngậm miệng lại.

Sau đó hít sâu vài cái, giọng điệu chậm rãi trở nên bình tĩnh ôn tồn lại, nhẹ nhàng nói: “Cha biết là con hận cha, hận cha lúc trước đã vứt bỏ mẹ con các con. Nhưng mà Viễn Bạch à, cha lúc nào cũng luôn đợi chờ con quay trở về, chỉ cần con quay về thì nhà họ Thẩm lúc nào cũng sẽ luôn có vị trí dành cho con, trong lòng cha lúc nào cũng có con.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong những lời Thẩm Khang Dũng nói thì chỉ cảm thấy ghê tởm.

Thẩm Khang Dũng nói vẫn luôn chờ cậu trở về, nhà họ Thẩm vẫn luôn dành vị trí cho cậu.

Nhưng từ trước tới nay ông ta cũng chưa từng hỏi xem cậu có muốn không.

Những lời mà ông ta nghĩ rằng đó là sự bù đắp xứng đáng nhưng đặt trong mắt Lộ Viễn Bạch giống như một vũng bùn lầy.

Lộ Viễn Bạch mặt vô biểu tình nghe Thẩm Khang Dũng nói.

Ngay sau đó ông ta nói đến trọng điểm.

“Viễn Bạch, chỉ cần con quay trở về thì toàn bộ Thẩm thị đều là của con.”

Thẩm Khang Dũng vừa nói xong lời này thì Lý Hàm Vi lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Khang Dũng, ánh mắt tràn đầy vẻ khϊếp sợ cùng không cam lòng.

Thẩm Khang Dũng thấy Lộ Viễn Bạch nhìn ông ta không nói lời nào thì tiếp tục nói: “Tuy rằng mấy năm nay Thẩm thị ở trong ngành không khởi sắc lắm nhưng dù sao cũng là một công ty niêm yết, cha có thể để lại cho con rất nhiều tài sản. Chỉ cần con quay trở về, tất cả những thứ đó đều là của con.”

“Chỉ là…… Chỉ là giai đoạn này có một ít hạng mục xảy ra một chút vấn đề, bên phía Đoàn thị……”

Lộ Viễn Bạch dường như lập tức nghe ra được ý tứ trong câu nói của Thẩm Khang Dũng: “Đoàn thị gây khó dễ với các người sao?”

Lúc Thẩm Khang Dũng nhắc tới Đoàn thị thì Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Thấy Lộ Viễn Bạch hỏi như vậy, Thẩm Khang Dũng nghĩ rằng mình đã thành công hấp dẫn cậu nên tiếp tục nói: “Chính là gần đây Đoàn thị đã gây cản trở không ít hạng mục của chúng ta. Nhưng mà Viễn Bạch à, hiện tại tương lai của Thẩm thị đều nằm trong tay con. Nếu Đoàn thị vẫn cứ tiếp tục làm như vậy thì không tốt đâu. Hay là bây giờ con về nhà nói với Đoàn Dự rằng sau này Thẩm thị là tài sản của con, nếu các hạng mục đều bị thất bại như thế này thì đối với cả hai bên đều không có chỗ nào tốt cả.”

“Cha cũng đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ con quay trở về nói chuyện với cậu ta rồi cha sẽ dẫn người đến Đoàn thị ký kết hợp đồng. Như vậy thì hai nhà có thể hỗ trợ nhau phát triển, về sau……”

Ai ngờ Thẩm Khang Dũng chưa nói được một nửa thì Lộ Viễn Bạch bắt đầu cười vang lên.

Thẩm Khang Dũng trong lúc nhất thời mở to hai mắt: “Con cười cái gì thế?”

Lộ Viễn Bạch cười nhạo nhìn ông ta: “Thẩm Khang Dũng, ông dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ quay về nhà họ Thẩm?”

Cơ thể Thẩm Khang Dũng lập tức cứng đờ lại.

“Ông cho rằng tôi tham lam tài sản của nhà họ Thẩm, muốn toàn bộ Thẩm thị sao?” Lộ Viễn Bạch tiếp tục nói: “Những thứ đó ngay từ đầu tôi đã không thèm rồi, nếu tôi thật sự muốn tranh giành thì đã sớm quay về rồi. Người vẫn luôn muốn những thứ đó không phải tôi đâu, mà là tiểu tam và tên con riêng của ông kìa.”

“Bọn họ hao hết tâm tư bò vào nhà họ Thẩm chính là muốn la li3m những thứ bị tôi vứt đi.”

Lý Hàm Vi ở một bên nghe được, sắc mặt lập tức tái đi.

Thẩm Khang Dũng trong lúc nhất thời có chút áy náy nhìn con trai: “Viễn Bạch……”

Lộ Viễn Bạch: “Thẩm Khang Dũng, ông không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi. Tôi đã biết ông sẽ không vô duyên vô cớ tìm tôi nên những lời vừa nãy ông nói ra tôi cũng không ngoài ý muốn lắm.”

Sau đó nhẹ nhõm nói một câu: “Thật ra tôi phải nên sớm phát hiện rằng ông không phải là hình ảnh người cha trong trí tưởng tượng của tôi.”

Thẩm Khang Dũng vừa nghe đã biết được Lộ Viễn Bạch sẽ không giúp ông ta, trong lúc nhất thời vội vàng tiến lên nắm chặt lấy tay của Lộ Viễn Bạch: “Viễn Bạch, trước đây là cha đã sai rồi, nhưng mà lần này…… Nhưng mà lần này con hãy giúp cha đi, con hãy giúp cha đi mà. Cha thật sự rất yêu thương con, nếu không thì coi như con giúp Thẩm thị đi, nếu Thẩm thị còn tiếp tục đi xuống như vậy thì sẽ sụp đổ mất.”

Lộ Viễn Bạch nhìn ông ta, chậm rãi rút tay ra.

“Viễn Bạch!”

Lộ Viễn Bạch: “Là đó ông xứng đáng.”

“Thẩm Khang Dũng, tất cả những chuyện này đều là ông đáng nhận.”

Lộ Viễn Bạch vừa dứt lời thì nghe thấy âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài.

“Tôi phải đi rồi.” Lộ Viễn Bạch đứng lên: “Có người tới đón tôi.”
— QUẢNG CÁO —