Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha

Chương 120: Món Quà Độc Nhất Vô Nhị (4)



Lâm Thâm Thâm đứng bên cạnh Cẩm Dương, dáng vẻ mười phần nữ thần, tươi cười ưu nhã với cô gái bán hàng, nói: “Tùy tiện nhìn xem."

Cô gái bán hàng rất thức thời không nói gì, chỉ là nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Cẩm Dương và Lâm Thâm Thâm. 

Lâm Thâm Thâm đã từng đi dạo không ít trung tâm xa xỉ phẩm như vậy, đương nhiên có thể bình tĩnh. 

Cẩm Dương từ nhỏ xuất thân từ gia đình phú khả địch quốc, gặp qua không biết bao nhiêu xa xỉ phẩm còn xa xỉ hơn như vậy, cho nên cũng có thể bình tĩnh. 

Hai người đến khu trang phục Chanel, Cẩm Dương liền ưu nhã ngồi trên ghế sofa, tiện tay lấy một quyển sách trên giá xuống, là một quyển tạp chí thương nghiệp, tùy ý cầm trong tay, lập xem. 

Trong chốc lát, liền có cô gái bán hàng bưng đến một ly cà phê, cung kính đặt trước mặt Cẩm Dương, nói: “Tiên sinh, chờ ngài có gì cần, mời gọi." 

Cẩm Dương gật nhẹ đầu, tầm mắt không dịch chuyển khỏi quyển tạp chí một chút, chỉ là đợi cô gái bán hàng bên cạnh mình đi mới bất động thanh sắc ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thâm Thâm đang đứng trước tủ quần áo lựa chọn quần áo. 

Dáng người Lâm Thâm Thâm rất tốt, dáng người size S tiêu chuẩn, mảnh mai cân xứng, cho nên trước quần áo trong cửa hàng, cô chỉ cần cảm thấy phù hợp, sẽ lấy thử một lần, mỗi một cái Lâm Thâm Thâm nhìn đến, mặc lên người, đi tới, đứng trước gương toàn thân, cẩn thận xem xét, cũng rất đẹp, nhưng mà Lâm Thâm Thâm mua càng nhiều quần áo, ánh mắt càng bắt bẻ, luôn cảm thấy mọi thứ đều không phải khiến cô thỏa mãn như vậy, cho nên cuối cùng cởi xuống toàn bộ lại đi chọn một lần nữa. 

Đang lúc Lâm Thâm Thâm buồn rầu không chọn được bộ quần áo phù hợp, Cẩm Dương lại buông tạp chí trong tay, đứng lên từ chỗ ngồi, nhẹ nhàng bước đi, đến trước mặt Lâm Thâm Thâm, chỉ chỉ một váy dài màu lam trong một tủ kính độc lập, nói: “Cái đó có thể thử xem sao." 

"Ánh mắt tiên sinh thật sự rất tốt, đó là bộ Chanel mới cho ra mắt năm nay, số lượng toàn cầu chỉ có 20 bộ, Bắc Kinh của chúng ta chỉ có mỗi tiệm này có, cũng chỉ có bảy bộ." Cô gái bán hàng đứng một bên nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ nói: “Tiểu thư rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, mặc bộ trang phục này vào, khẳng định đẹp, hơn nữa màu xanh ngọc vô cùng đề cao khí chất."

Lâm Thâm Thâm lúc đầu căn bản không chú ý đến bộ này, thông qua gợi ý của Cẩm Dương, cô mới nhìn đến cái tủ độc lập đó, bộ váy màu xanh ngọc đang mặc trên người người mẫu. 

Váy được thiết kế bó ngực, phần vải rũ xuống phía dưới tạo nên những nếp gấp tự nhiên, thoạt nhìn đơn giản, hào phóng. 

Bộ váy này, vừa nhìn thấy, không phải vô cùng hấp dẫn người, nhưng lại cẩn thận nhìn lên, lại có một loại phong tình khác, hơn nữa lại là thiết kế bó người, vô cùng tôn dáng, tà váy rất rộng, đi đường nâng lên, lung lay sinh động, rất cao quý. 

Lâm Thâm Thâm không ngờ Cẩm Dương lại trong phòng quần áo liếc nhìn đến một bộ quần áo tốt như vậy, đầu tiền nhìn thoáng qua Cẩm Dương bên cạnh, mới gật nhẹ đầu với cô gái bán hàng nói: “Cảm phiền lấy một bộ phù hợp số đo, cảm ơn." 

"Vâng, tiểu thư." Cô gái bán hàng lên tiếng, lập tức xoay người đi lấy quần áo, Lâm Thâm Tham quay đầu, vừa định nói với Cẩm Dương, liền nghe thấy một giọng nói kiều mị vang lên sau lưng: "Chị Thâm Thâm?"