Lần biệt ly thứ mười, là từ bỏ sự nhu nhược của bản thân chỉ trong chớp mắt.
Voldemort cứu Lucius ra khỏi Azkaban, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Tử Thần Thực Tử hoàn toàn chiếm cứ Thái ấp Malfoy. Draco càng ngày càng căng thẳng, gió thổi cỏ lay thôi cũng đủ dọa sợ hắn.
Lũ Tử Thần Thực Tử đều là những kẻ điên, mỗi ngày Draco đều lẩn trong phòng, co cụm lại ở một góc như làm thế là có thể trốn tránh cái gì vậy. Nhưng tiếng cười điên khùng của những kẻ kia dễ dàng xuyên qua ván cửa truyền vào phòng hắn, Draco bịt tai lại cố để mình không nghe thấy gì.
Nhưng lừa mình dối người cũng vô ích, đám Tử Thần Thực Tử hay kể cả cha hắn đều đang gọi hắn xuống lầu.
Draco run rẩy bước xuống, nắm chặt đũa phép trong tay áo, thậm chí không kịp ếm "Nét mặt tỏa sáng" lên bản thân. Khi hắn xuất hiện dưới lầu lập tức thu hút mọi người trong phòng, ánh mắt của cha mẹ đang thúc giục hắn đến đây, lúc này Draco mới phát hiện ra tất cả đều đang vây quanh ba người bị lũ Người Sói giữ chặt.
"Draco, mau đến đây." Narcissa giả bộ lạnh giọng gọi con trai, hắn chậm rãi đến bên cạnh bà.
"Bọn họ nói đã bắt được Potter."
Greyback bắt ba người đang dựa vào nhau phải quay ra, sau đó chộp lấy một người mang khuôn mặt biến dạng kéo đến đối diện với Draco.
"Là thằng đó có phải không?"
Draco đương nhiên biết người trước mặt mình là ai, bất kể mặt tên đó đã bị bùa chú làm cho thay đôi hoàn toàn. Hắn nhận ra, đây chính là Chúa cứu thế vĩ đại của thế giới pháp thuật, là đối thủ không đội trời chung suốt năm năm của mình, cũng là Harry Potter mà bọn chúng đang tìm kiếm.
Harry cực lực tránh tiếp xúc với ánh mắt của Draco, y biết nếu người kia nhận ra mình là ai thì bản thân nhất định sẽ bị bán đứng. Nhưng Draco vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt Harry, rồi lại đảo qua cả người y.
Mà đôi môi như cánh hoa run rẩy một hồi lâu, cuối cùng chỉ ngập ngừng nói:
"Tôi không.... tôi không chắc chắn được."
Harry giật mình ngẩng đầu lên, thấy Draco đang cố tránh Greyback xa hơn một chút, hình như cả người hắn đều đang run lẩy bẩy. Chúa cứu thế cảm thấy nhất định Draco đã nhận ra mình, bởi vậy y mới giật mình không tin nổi. Draco nhìn y bằng ánh mắt rất phức tạp, Harry mờ mịt nhưng lại dường như đã lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Y từng cho rằng tâm tư của Draco rất dễ đoán, nhưng lúc này nhất thời Harry lại nhìn không thấu nổi người kia.
Draco cách y thực gần, cặp mắt xám xinh đẹp kia lúc này tràn đầy tơ máu. Hắn rất mệt mỏi, khóe mắt ửng hồng nhưng lại mang vẫn mang mỹ cảm suy tàn như trước. Harry lẳng lặng nghĩ, rốt cuộc ta đã biết vì sao Draco lại mất ngủ, trong cái hoàn cảnh này làm sao vị thiếu gia ngậm thìa vàng từ bé ấy lại có thể an tâm nghỉ ngơi chứ.
Greyback hình như đang nói gì đó, nhưng Draco không nghe thấy, hắn thấy Chúa cứu thế đang nhìn thẳng mình thì nhanh chóng quay mặt đi né tránh, trở về bên người Narcissa, lập lờ trốn tránh:
"Tôi không biết gì cả."
Draco rất muốn thoát khỏi đây, trở về phòng ngủ của mình, nhốt bản thân lại nơi đó, hắn không biết mình đã dùng hết bao nhiêu dũng khí mới có thể kiềm chế sự sợ hãi mà trả lời những câu kia.
Đây là lần hắn cảm thấy gấp gáp hồi hộp nhất trong mười mấy năm qua, gấp gáp bắt bản thân nuốt cái tên Harry Potter mà mình suýt nữa định bật thốt