[HP|HarDra] Draco Và Mười Ba Lần Biệt Ly

Chương 11



Trong đêm khuya, đám Tử Thần Thực Tử bắt đầu tấn công Hogwarts từ tứ phía, trận loạn chiến giữa hai phe chính tà đã chính thức bắt đầu rồi.

Chiến tranh quả thực vô cùng thảm liệt, nơi nào cũng như tràn ngập khói thuốc súng vậy. Draco không thể giúp bất cứ bên nào, hắn chỉ trốn đông trốn tây, cuối cùng đứng ở một nơi an toàn.

Luôn có người ngã xuống, luôn có sinh mệnh mất đi, Draco cũng vô số lần tưởng tượng bản thân sẽ chết đi theo cách nào, có thể chết một cách oanh liệt, hay ngay cả sau khi chết đi cũng chỉ có thể chôn vùi trong bùn lầy. Hắn có khi cũng sợ hãi, sợ rằng tên mình trong miệng hậu thế rồi sẽ chỉ còn là "Tử Thần Thực Tử".

Nhưng cho dù thế nào Draco cũng chưa từng nghĩ Chúa cứu thế sẽ chết, hắn sững sờ đứng ở nơi đó, bên trong nhóm học sinh Hogwarts. Voldemort đang nói cái gì ấy nhỉ, rồi lão Chúa tế hắc ám kia lại cất tiếng cười to, nhưng trong đầu Draco chỉ còn lại khoảng xám xịt trống rỗng.

Harry Potter đã chết.

Harry Potter đã chết?

Cái quái gì đang xảy ra, đến tên Tử Thần Thực Tử nhãi nhép như hắn còn đang thoi thóp sống tạm, vì sao Chúa cứu thế lại có thể chết được?

Draco không tin, không muốn tin, cũng không dám tin. Hắn không rõ vì sao cả thế giới pháp thuật lại có thể ký thác hy vọng lên người một đứa trẻ mới chỉ hơn mười tuổi, nhưng trong lòng hắn cũng mang phần gửi gắm giống vậy. Hay nói cách khác, thật ra hắn vẫn luôn hy vọng, khát vọng nhận được một lần cứu vớt.

Thông tin Chúa cứu thế đã chết như một đám mây đen bao trùm lên tòa thành này, trong không khí nặng nề đến hít thở thôi cũng khó khăn, bỗng Neville Longbottom bước lên phía trước. Dáng đi khập khiễng của cậu ta làm lũ Tử Thần Thực Tử bật cười mỉa mai, nhưng giọng nói của Longbottom vẫn kiên định như trước.

Cha mẹ đứng sau lưng Chúa tế hắc ám gọi hắn trở về bên bọn họ, Draco cắn chặt răng, các học sinh khác đều quay đầu nhìn hắn với biểu tình 'quả nhiên là vậy'.

Hắn thống khổ nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn đi về phía cha mẹ trong tiếng gọi thống thiết của Narcissa.

Draco bước thực chậm, dường như còn đang chờ đợi kỳ tích gì đó sẽ xảy ra, nhưng không biết có phải do trời cao đột nhiên nghe thấy khát cầu của hắn hay chăng – đôi tai nhạy bén rõ ràng nghe thấy một tiếng động gì đó. Hắn khiếp sợ quay đầu lại nhìn, tất cả mọi người ở đây cũng vậy. Bọn họ trông thấy Chúa cứu thế giãy khỏi dây trói ngã ra trên mặt đất, thực hiển nhiên ---

Harry Potter còn sống!

Voldemort cũng rất khiếp sợ, lão nhanh chóng vung đũa phép nhằm vào kẻ thù. Không biết Draco lấy dũng khí từ đâu, đôi chân phảng phất như được dỡ bỏ mọi gông xiềng – trong ánh mắt khiếp sợ của cha mẹ hắn, thậm chí của toàn trường, Slytherin tóc vàng chạy như bay đến chỗ Harry Potter đang ngã xuống.

Tiếng gọi thảm thống như bật máu vang vọng khắp Hogwarts, Draco ném đũa phép trong tay về phía Chúa cứu thế. Đối phương lập tức nhảy lên tiếp được cây đũa do tên Tử Thần Thực Tử con ném đến, không đắn đo gì, sư tử Gryffindor chỉ thẳng vũ khí vào Voldemort bắt đầu một cuộc đấu tay đôi sinh tử.

Hai câu thần chú xung kích nhau, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người – Voldemort bị ác chú của chính lão phản ngược lại. Lão cố giãy dụa, nhưng tất cả hồn khí đã mất khiến lão không còn cơ hội phản kháng nào nữa. Voldemort thì đương nhiên không có biệt danh nào là Cậu bé sống sót rồi, vậy nên sinh mệnh của lão cứ thế mà diệt vong.

Một hồi trầm mặc thật lâu, mây đen tan đi nhường chỗ cho vầng thái dương quang minh chiếu rọi khắp thế gian này.

Chiến tranh đã kết thúc.

Toàn thân Draco mất hết sức lực, hắn ngồi sụp xuống đất, sợi dây thừng thắt chặt lấy cổ hắn bấy lâu đột nhiên đứt rời. Cậu thiếu gia Malfoy há miệng thở dốc, nhìn thấy cậu trai đứng ở nơi trung tâm nhất... bóng dáng đó xoay người lại, giữa xa xôi khói lửa mịt mờ tầm mắt hai người lại bắt gặp nhau.

Đây là lần biệt ly thứ mười một của Draco, cả đời này đó là việc dũng cảm nhất hắn từng làm. Coi như là trả nợ cho ân cứu mạng cái lần trong biển lửa ở Phòng yêu cầu đi, từ nay về sau, không ai nợ ai.