Lần biệt ly thứ mười hai, là giữa Draco với quá khứ.
Chiến tranh kết thúc rồi.
Nơi nơi đều đổ nát hoang tàn, tòa lâu đài huy hoàng xưa kia giờ cũng chỉ còn là phế tích, những người may mắn còn sống sót chưa kịp ăn mừng thắng lợi đã phải tham gia vào công tác trùng tu xây dựng hậu chiến.
Trùng kiến sau chiến tranh quả là một quá trình gian khổ dài lâu, không chỉ là các công trình kiến trúc có thể tu bổ bằng pháp thuật, mà cái gian nan nhất chính là chữa lành trái tim của những người ở lại.
Tàn khốc vẫn luôn là đặc tính của chiến tranh, cuộc chiến này cướp đi vô số sinh mạng, vô số thân nhân. Nhưng thời gian cũng không vì thế mà dừng lại, con người cần nhìn về phía trước, cần bước tiếp, cần phải sống nốt quãng đời còn lại – vậy nên những học sinh may mắn lành lặn phải tiếp tục trở về Hogwarts hoàn thành việc học.
Gia tộc Malfoy phản chiến vào ngày cuối cùng, nhất là hành động vĩ đại của Malfoy nhỏ đã được tất cả mọi người chứng kiến. Vì thế tuy ai cũng biết hắn trước kia là Tử Thần Thực Tử, nhưng cũng không đến mức bị toàn trường xa lánh như Draco vẫn tưởng. Nhưng nhà hắn vẫn là phe chiến bại, rồi vấn đề lập trường của hắn trước chiến tranh là gì, đây cũng là những thứ Draco không thể trốn tránh.
Crabble vùi thây nơi biển lửa, Goyle cùng cha mẹ bỏ Anh quốc mà đi, tổ hợp ba người cũng theo đó mà tan, đến cuối cùng bên cạnh hắn chẳng còn lại ai cả.
Danh tiếng của Gryffindor nước lên thì thuyền lên, đối lập với đó chính là Slytherin. Trong mắt mọi người bọn họ đã biến thành "cái nôi của Tử Thần Thực Tử", "nơi Chúa tế hắc ám sinh ra",... Cũng may năm học vừa rồi Draco đã quen độc lai độc vãn, loại xa lánh đàm tiếu này cũng không làm hắn cảm thấy khó khăn. Ngược lại còn thấy thanh nhàn yên tĩnh hơn trước, mỗi ngày hắn tránh né đám đông, nhìn thấy Chúa cứu thế thì rẽ sang đường khác mà đi, quỹ đạo của Draco trong trường giờ chỉ còn lại ba điểm là giảng đường – phòng chế dược – phòng nghỉ, vội đến đầu tắt mặt tối.
Cho đến ngày hắn nhìn thấy Chúa cứu thế bất ngờ xuất hiện bên ngoài Hầm Slytherin.
Harry tựa vào tường đợi đã lâu, thực ra y đã đến đây vài lần trong ánh mắt khó tả của hai người bạn thân. Nhưng đến hôm nay mới đợi được Draco, nhìn thấy biểu cảm như gặp quỷ của chàng trai tóc vàng kim, Harry tự nhiên suýt bật cười ra tiếng. Y ho khan một chút, quan sát kỹ càng người trước mặt.
Malfoy một lần nữa khoác lên áo chùng học viện thay thế cho bộ âu phục đen hắn vẫn mặc suốt cả năm Sáu. Nhưng chiếc áo chùng trên người hắn thực sự đã trở nên rộng thùng thình quá mức, Harry nhíu mày, sau đó cất tiếng chào hỏi Slytherin đang mặt mày đờ đẫn kia.
Một lúc sau Draco mới phản ứng lại, ngây ngô hỏi Harry:
"...........Chúa cứu thế tới đây làm gì?"
Harry trả lời là đến tìm hắn, Draco chỉ cười lạnh một tiếng, Chúa cứu thế đến tìm Tử Thần Thực Tử để làm gì? Harry lại trầm mặc không nói, bước đến nắm lấy cổ tay Draco hỏi hắn có thực sự ăn uống tử tế hay không? Trước khi Draco bắt đầu có suy nghĩ đấm cho tên kia mấy cú, Harry nhanh chóng kéo người bên cạnh đến nơi khác.
Draco không biết Chúa cứu thế đang phát bệnh điên gì, tên đầu sẹo không thèm trả lời câu hỏi của hắn mà giằng tay rồi cũng không chịu buông ra. Có Merlin mới biết sao Harry Potter lại có sức khỏe đến vậy, vì thế hắn chỉ có thể nhận mệnh mặc bản thân bị Chúa cứu thế kéo đi mà thôi. Mọi người trên đường đều hoảng hốt nhìn cái tổ hợp vô cùng hiếm thấy này.
Hai người leo lên Tháp thiên văn, rút cuộc Harry đã chịu buông tay, Draco nhanh chóng tạo thành một khoảng cách với đối phương, dùng giọng mỉa mai hỏi chắc Chúa cứu thế cũng không định có âm mưu giết người diệt khẩu đâu nhỉ.
Harry đối diện hắn, vẻ mặt tương đối trân trọng:
"Cám ơn, Draco."
Draco trợn tròn mắt, cả người bối rối tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Cậu bé sống sót, hắn chỉ biết nhìn mặt đất như kiểu dưới đó có vàng vậy.
"Tao không cần Chúa cứu thế cảm ơn gì cả, tao với mày huề nhau mà thôi."