Giây tiếp theo, Harry nắm lấy tay trái của đối phương, cưỡng chế kéo tay áo lên buộc hắn phải lộ ra cái Dấu hiệu hắc ám phủ đầy sẹo kia. Sắc mặt Chúa cứu thế trầm xuống, y lại hỏi:
"Mày rất để ý đến nó ư?"
Draco bắt đầu run rẩy, vết sẹo thối rữa mà bản thân đã cố lãng quên nay lại bị xé rách không nhân nhượng. Giọng hắn khàn đục hỏi người kia xem mục đích y dẫn hắn đến nơi này là gì, muốn nhục nhã hắn đến vậy sao? Harry lắc đầu phủ nhận, Draco nghe thấy tên Gryffindor mắt lục thở dài.
Cuối cùng bỗng có một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống cánh tay trái của hắn.
"Tao không phải muốn lột trần vết thương lòng của mày, nhưng cuối cùng mày vẫn cần phải đối mặt với nó."
"Mày nghĩ mình đang làm cái quái gì?" Draco run lấy bẩy hơn trước.
"Tao không để ý nó, Malfoy." – Harry nhìn chằm chằm vào Draco, đôi mắt xanh lục của y như mang theo ma lực khiến Draco không thể né tránh, ngọn lửa rực rỡ trong ánh mắt ấy dường như muốn thiêu đốt hắn đến mảnh nhỏ cuối cùng.
"Có lẽ trước kia tao cực kỳ để ý, nhưng hiện tại đã không còn, hết thảy đã qua rồi. Tao không biết từ khi nào Malfoy không tim không phổi hóa ra lại quan tâm đến mấy thứ này như vậy đấy, nếu là trước kia mày đã sớm vung nắm đấm về phía tao rồi."
"Mày cũng nói rồi còn gì, đều là quá khứ cả." Draco siết chặt tay, nhưng hắn vẫn không biểu cảm gì.
"Có ai khi còn trẻ lại chưa từng phạm sai lầm đâu chứ?"
Chiếc lồng kính vốn dùng để khóa chặt phần cảm xúc chua xót trong phút chốc đột nhiên sụp đổ. Vật nhỏ yếu ớt ấy thậm chí còn mong manh hơn cả pha lê, Draco giam giữ nó nhiều năm đến vậy, chưa từng nghĩ tới hôm nay sẽ xuất hiện một kẻ cường ngạnh xông đến đập vỡ lồng giam bằng thủy tinh này, nhưng lại không mảy may thương tổn đến vật bên trong dù chỉ là một chút.
"Nhưng mày đã giúp tao, mày ném đũa phép cho tao mà."
"Lúc đó người tao giúp là chính mình mà thôi, huống chi đó cũng chẳng phải đũa của tao, đó là của mẹ......."
"Voldemort đã chết rồi, Draco." Harry nhìn hắn lo lắng, bàn tay Chúa cứu thế vuốt ve vết sẹo mà Draco trong lúc cố xóa đi Dấu hiệu hắc ám đã để lại.
"Mày phải tiếp nhận sự thật đó."
"Tao biết, tất nhiên tao biết." Hắn vẫn cố rút tay ra...thôi được rồi, lực tay của tên đầu sẹo quả thật không phải chuyện đùa. Malfoy chưa từng thử tiếp nhận ý tốt của người khác theo cách trắng trợn như vậy, cuối cùng đành trả lời khô khốc: "Không đến lượt mày phải lên lớp, Chúa cứu thế ạ, rồi có lúc tao sẽ tiếp nhận nó thôi."
Draco nghĩ thầm, hắn đã bắt đầu giảng hòa cùng chính bản thân mình rồi, không có gì mà Malfoy không làm được. Làm sao lại đến lượt một con Potter phải khua chân múa tay chỉ đạo chứ, cho dù thằng đó có là Chúa cứu thế cũng không được. Chiến tranh đã kết thúc rồi, danh hiệu vàng son đó ở nơi hắn đã hoàn toàn trở nên vô dụng.
"Được rồi, xem ra quả thật có chút khó khăn."
Vị Chúa cứu thế vừa bị mất đi vầng sáng nhìn có vẻ đã chấp nhận lý do thoái thác này, Potter còn vừa lo lắng vừa nghiêm túc hỏi:
"Nếu đã vậy, mày có nghĩ đến chuyện nhận thức lại tao một lần nữa?"
***
Vài năm sau, vào ngày nhập học của các phù thủy nhỏ, Draco lại một lần nữa bước lên sân ga King's Cross 9 ¾
Nơi này vẫn tấp nập người qua lại như muôn năm trước, náo nhiệt giống lần đầu hắn bước vào đây. Draco đứng tại chỗ nhìn các học sinh mới tràn ngập sức sống đi về phía đoàn tàu, tựa như nhìn thấy chính bản thân mình năm mười một tuổi. Hồi tưởng lại năm ấy mình đã nhiệt tình với chuyện kết bạn cùng Chúa cứu thế biết bao nhiêu, hắn lại lắc đầu khẽ cười.
Draco quay đầu sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình, người đó trên trán có vết sẹo, mái tóc đen bù xù, đôi mắt màu xanh lục - đang dịu dàng mỉm cười với hắn.
Người đàn ông vươn tay ra:
"Xin chào, liệu kẻ hèn này có thể có vinh hạnh được làm quen với em chứ? Tên tôi là Harry, Harry Potter."
Draco khoanh tay lẳng lặng nhìn y, trong mắt lóe lên chút ý cười. Hồi lâu sau, hắn cũng vươn tay nắm lấy bàn tay dày rộng mà kiên nghị ấy.
"Draco, Draco Malfoy, xem anh biểu hiện thế nào đã."