Thật ra bản thân Draco vốn không nhận thức được chuyện này, áp lực trên vai hắn quá lớn, lớn đến mức hắn cảm thấy mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Gánh nặng từ gia tộc lẫn người nhà kết hợp với những lời nói bâng quơ hư vô mờ mịt nhưng lại vô cùng nặng nề của Chúa tể hắc ám đè nặng lên thân thể - Draco không biết từ khi nào đã không còn tươi cười nữa, đó là chuyện do Harry Potter phát hiện.
Vào cái năm học thứ Năm này, cũng không chỉ mình Draco là người truy tìm một thứ gì đó. Nếu chú ý quan sát hành tung của Chúa cứu thế là biết, Harry cũng giống vậy.
Hai người họ khác biệt một cách rõ rệt rồi lại xuất hiện một số nét tương đồng mang tính đặc thù. Cho dù biết không có kết quả tốt nhưng Draco vẫn chẳng ngần ngại, luôn thích xuất hiện trước mặt Harry gây sự, hai người đấu nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có cơ hội sẽ động khẩu thậm chí động thủ với đối phương – phương thức sống chung này khiến bọn họ trở thành một loại tồn tại vô cùng đặc thù với nhau.
Draco luôn trào phúng Gryffindor mắt xanh đủ mọi kiểu, nở nụ cười gian xảo khi thực hiện được mấy trò đùa dai. Nhưng bởi vì khuôn mặt kia có nhan sắc không tồi, cho dù Harry có thấy lời nói của Draco gợi đòn đến mấy cũng không thể phủ nhận rằng kẻ thù của mình cười lên thực đẹp mắt.
Thỉnh thoảng vào một vài thời điểm khá ngẫu nhiên, Harry cũng sẽ trông thấy Draco nở nụ cười chân thực từ nội tâm. Thiếu niên tóc vàng kim với khóe mắt cong cong, khóe miệng mang một độ cung đẹp đẽ.... nếu Malfoy cũng có thể cười với mình như vậy thì thật tốt – Harry ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt kia, rồi lại đột nhiên lắc đầu, y không biết sao mình lại có thể có suy nghĩ kỳ lạ như vậy.
Nhưng hiện tại tất cả đều biến mất, khuôn mặt đó dường như hóa thành một màn sương mờ hư vô. Ngay cả châm biếm hay tươi cười cũng chẳng còn xuất hiện, những gì đọng lại chỉ còn là u sầu chua xót. Kể cả khi đối mặt với y, khuôn mặt thon gầy của người kia cũng không còn biến đổi sinh động nữa, nó vẫn chỉ nhợt nhạt mà tiều tụy.
Harry kiên trì cho rằng sự thay đổi của Malfoy nhất định là có âm mưu gì, bởi vậy y bắt đầu theo dõi người kia. Mỗi ngày tìm kiếm bóng dáng của Draco trên bàn ăn Slytherin, dán chặt vào cái tên Draco Malfoy trên bản đồ Đạo Tặc, vào thời điểm chính Harry còn chưa phát hiện ra thì tâm trí y đã bị Draco xâm chiếm mất rồi.
Sắc mặt Draco trắng bệch không còn chút huyết sắc nào, hốc mắt thâm quầng mặc dù đã cố ngụy trang vẫn cứ trũng sâu, cơ thể gầy gò ốm yếu nhìn hệt như một u hồn lưu lạc. Harry chống đầu ngồi trên bàn ăn Gryffindor ngẫm nghĩ, ngay cả ở thái ấp Malfoy người kia cũng không thể ngủ ngon giấc, rốt cuộc là vì sao chứ? Loại cậu ấm được nuông chiều từ bé này không phải đều ngủ trên chiếc giường vừa to lớn sang trọng vừa mềm mại như nhung à, ăn không ngồi rồi cho qua ngày đoạn tháng thì hắn có cái gì để phiền não nhỉ?
Khi Draco không còn vui vẻ, cũng không hề đến khiêu khích mà thậm chí còn bắt đầu trốn tránh mình, ngược lại Chúa cứu thế lại cảm thấy không quen.
Harry đã quen với việc đấu đá cùng Draco, cái phương thức chung sống này thậm chí gần như trở thành một loại phản ứng bản năng của y. Vậy nên y không hiểu nổi tại sao chỉ qua một kỳ nghỉ ngắn ngủn mà đối thủ không đội trời chung của mình lại biến thành thế này – Harry nghĩ mãi vẫn không rõ được.
Chỉ là khi Harry bắt đầu phản ứng lại, đã không còn được gặp lại nụ cười của con rắn nhỏ màu vàng kim kia nữa mà thôi.