Khoảng thời gian trước, Tống Trác Kỳ cũng bận rộn không kém. Cha hắn đã cử hắn đến công ty để hỗ trợ chú mình. Tống Trác Kỳ không giống như Cận Đình Hựu, cậu vừa tốt nghiệp, tính cách lại lười biếng ham chơi.
Hắn cố gắng kiên nhẫn làm việc trong vòng một tháng, như một con ngựa kéo cày mà vẫn không nhận được sự công nhận. Chú của hắn không phải là người thân, suốt ngày hết quản cái này thì quản cái kia. Khiến hắn tích đầy một bụng tức giận, mấy ngày gần đây quyết định không làm nữa.
Ngày hôm đó, hắn lại đến tìm Cận Đình Hựu.
“Lão tử thật sự chưa bao giờ phải chịu đựng điều này,” Tống Trác Kỳ tức giận bước theo Cận Đình Hựu vào phòng game, bức xúc nói, “Tôi căn bản chẳng gặp ông ta mấy lần, không phải chú ruột, vậy mà ông ta cứ ra vẻ như là người từng trải đến dạy bảo tôi. Chưa kể, bố tôi lại tin tưởng ông ta, nếu biết chuyện cũng chỉ mắng tôi thôi.”
Cận Đình Hựu nói: “Dù sao thì, chơi thêm vài ngày, cậu vẫn phải quay về.”
“Đúng vậy.” Tống Trác Kỳ thở dài, “Thôi, không nói nữa, chơi game đi. Mẹ nó, tôi muốn trút giận lên đối thủ trong game.”
Hai người chơi liên tục trong hai giờ. Phòng game không có nhà vệ sinh, Cận Đình Hựu đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Sau khi Cận Đình Hựu rời đi, Tống Trác Kỳ cũng đứng dậy, định vận động cơ thể cho đỡ cứng người. Hắn và Cận Đình Hựu đã quen biết bao năm, trước giờ cũng không cần phải kiêng dè cái gì, nên hắn thẳng thừng đi vào phòng của Cận Hướng Dương.
Tống Trác Kỳ trực tiếp mở cửa, trước mắt là cảnh Cận Hướng Dương đang cúi đầu ngồi trước bàn, như đang vẽ gì đó rất chăm chú.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, Cận Hướng Dương tưởng người vào là anh trai mình. Cậu quay đầu lại nhìn, phát hiện là Tống Trác Kỳ, lập tức mặt mày tái nhợt, vội vàng đóng vở vẽ lại, tay chân lúng túng nhét vào ngăn kéo, rồi nắm lấy điện thoại.
Cận Hướng Dương chưa bao giờ ở một mình với Tống Trác Kỳ. Nhìn thấy Tống Trác Kỳ từng bước tiến lại gần, Cận Hướng Dương đứng bất động, hoảng hốt bấm điện thoại, vô thức gọi cho Nguyên Liệt. Cuộc gọi kết nối, nhưng cậu không dám nói chuyện với Nguyên Liệt trước mặt Tống Trác Kỳ. Trong lúc hoảng loạn, cậu nhanh chóng giấu màn hình điện thoại sáng vào túi áo ngủ rộng thùng thình.
“Ôi trời? Đây không phải là Hướng Dương sao?” Tống Trác Kỳ tiến lại gần, nói.
Tống Trác Kỳ từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt Cận Hướng Dương, tự nói một mình: “Thật ra thì, trông cậu cũng khá đáng yêu, nhưng sao đầu óc lại có vấn đề, đúng là phí cả gương mặt này.”
Cận Hướng Dương mím môi, cánh mũi phập phồng, đôi mắt bắt đầu ngấn đỏ. Cậu biết Tống Trác Kỳ đang chế nhạo mình, nhưng không biết phải phản bác thế nào.
“Không phải chứ, sắp khóc rồi à!” Tống Trác Kỳ nói, “Cậu nghe hiểu tôi đang nói gì về cậu không?”
Hắn ta “xì” một tiếng, hỏi: “Vậy Cận Đình Hựu có từng nói gì trước mặt cậu chưa? Tại sao cậu lại sợ tôi, mà lại thích Cận Đình Hựu đến vậy?”
Tống Trác Kỳ tiến gần thêm một bước, cúi người xuống, nhìn kỹ vào nửa bên mặt vẫn còn sưng đỏ và hơi tím tái của Cận Hướng Dương, lắc đầu nói:
“Cận Đình Hựu ra tay cũng ác đấy chứ. Anh trai không tốt với cậu, sao cậu vẫn nghe lời cậu ta như vậy? Chứng lệ thuộc à?”
Cận Hướng Dương im lặng, đôi mắt đã bắt đầu ngấn nước. Tống Trác Kỳ giơ tay véo nhẹ vào phần má không bị thương của cậu, khó chịu nói: “Cậu là đồ ngốc, chứ có phải câm đâu. Không biết nói chuyện à?”
Cận Hướng Dương thấy Tống Trác Kỳ nâng tay, tưởng hắn ta định đánh mình, liền rụt cổ né đi. Dù Tống Trác Kỳ chỉ véo mặt cậu mà không dùng sức nhiều, nhưng Cận Hướng Dương vẫn cảm thấy sợ hãi. Không dám im lặng nữa, cậu vội vàng nghẹn ngào đáp: “Em… em không biết.”
“Chẳng phải càng ngốc hơn sao? Lần trước bị sốt có phải làm não cậu ngu thêm không? Anh trai cậu vốn đã chê cậu ngu, giờ thì không phải càng chán ghét hơn sao?”
Nghe đến nửa câu sau của Tống Trác Kỳ, Cận Hướng Dương sững sờ một lúc.
Tống Trác Kỳ vừa vào phòng đã không đóng cửa, Cận Đình Hựu nghe thấy tiếng động, liền đẩy cửa bước vào.
Cận Hướng Dương vẫn bị véo má, khi thấy Cận Đình Hựu, cậu nhỏ giọng, vội vã kêu lên: “Anh ơi.”
Tống Trác Kỳ thong thả thu tay lại, thản nhiên nói: “Không có gì đâu mà.”
“Cậu tìm em ấy làm gì?” Cận Đình Hựu liếc mắt nhìn mặt Cận Hướng Dương, nhàn nhạt hỏi.
“Tôi chán quá, qua đây trêu trọc cậu ấy chút thôi.”
“Trêu trọc thì cần phải động tay động chân à?”
Từ khi trưởng thành, bầu không khí giữa bọn họ hiếm khi căng thẳng như vậy. Tống Trác Kỳ nhất thời không nói ra được lời nào.
Hắn quan sát biểu cảm của Cận Đình Hựu, không hề tức giận vì giọng điệu có chút trách mắng đối phương, mà chỉ cảm thấy ngạc nhiên: “Không lẽ, Cận ca, tôi chỉ véo nhẹ mặt cậu ấy thôi mà.”
Cận Hướng Dương không quen với tình huống như vậy, cậu xoay người, từ từ cúi đầu xuống. Cận Đình Hựu không nhìn thấy khuôn mặt của cậu, chỉ thấy phần đầu cúi gằm, phần gáy lộ ra ngoài cùng cùng tư thế cứng đờ, bất động của cậu.
Tống Trác Kỳ thấy Cận Đình Hựu không nói gì, khuôn mặt cũng không biểu lộ cảm xúc, liền nói tiếp: “Nói thật nhé, tôi thấy cậu cũng chẳng quan tâm cậu ta nhiều. Cận Hướng Dương sốt cao ở nhà, mà cậu có thời gian cũng chẳng thèm lo lắng. Nhìn kìa, dấu vết cái tát trên mặt cậu ấy vẫn còn đó. So với cậu, tôi làm vậy có đáng là gì đâu.”
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn Cận Hướng Dương, cười trêu: “Này Dương Dương, cậu thử nói xem, rõ ràng là anh trai không tốt với cậu chút nào, cũng chẳng thích cậu. Thế mà sao, cậu lại thích cậu ta đến vậy?”
Nghe những lời đó, Cân Hướng Dương siết chặt mép túi áo ngủ. Cậu không nhìn Tống Trác Kỳ, chỉ chăm chú nhìn vào đầu gối, mắt cậu đong đầy những giọt lệ nóng hổi. Hai giọt nước lớn không kịp lăn xuống mặt đã trực tiếp rơi ra ngoài.
Tống Trác Kỳ không nghĩ những lời mình nói có gì sai. Trước mặt bạn bè, thái độ lãnh đạm của Cận Đình Hựu đối với Cận Hướng Dương luôn là điều hiển nhiên. Mọi người không hề kiêng kị khi nhắc đến.
Hắn không biết Cận Đình Hựu và Cận Hướng Dương đối xử với nhau ra sao khi không có ai khác, nhưng khi thấy Cận Đình Hựu lại đánh Cận Hướng Dương, hắn cho rằng Cận Hướng Dương đã chịu đựng sự lạnh nhạt và bắt nạt, lại còn ngu ngốc và mù quáng phụ thuộc vào Cận Đình Hựu. Trong mắt hắn, Cận Hướng Dương thật sự ngu ngốc, có lẽ cậu hoàn toàn không hiểu những gì hắn ta đang nói, nhưng điều này không ngăn cản hắn cố tình muốn chế nhạo Cận Hướng Dương.
Cận Đình Hựu bỗng nhiên lên tiếng: “Sao cậu nhiều lời thế?”
Tống Trác Kỳ đứng dậy. Cậu phát hiện sắc mặt của Cận Đình Hựu không tốt, suy nghĩ một lúc thì cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, khó tin mà hỏi:
“Mày, không phải mày nói ghét những người ngu ngốc như Cận Hướng Dương sao? Giờ mày lại thật sự nảy sinh tình cảm rồi à?”
Trong phòng ngủ sáng đèn, nhất thời không ai nói gì. Cận Đình Hựu đứng cách hai người khoảng mười bước, trong mắt hắn là khuôn mặt kỳ lạ của Tống Trác Kỳ và nét mặt ngốc nghếch của Cận Hướng Dương. Im lặng một lúc, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tống Trác Kỳ, nói: “Không có.”