Khi ánh mắt ngập nước của Cận Hướng Dương nhìn về phía Nguyên Liệt, anh không thể nào tiếp tục giữ vững vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng. Nguyên Liệt nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ còn đau không?”
“Ừm.” Cận Hướng Dương hít một hơi, khẽ nhúc nhích cái mũi hồng hồng, nước mắt lại trào ra từ khóe mắt. Cậu chu môi, ngọng nghịu trả lời: “Đau.”
Nguyên Liệt hít sâu một hơi. Anh không muốn nhắc đến Cận Đình Hựu trước mặt Cận Hướng Dương. Dù lý do có thế nào, Cận Đình Hựu cũng không nên đánh Cận Hướng Dương. Hơn nữa, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết, với tính cách của Cận Hướng Dương, cậu chắc chắn không thể làm điều gì khiến người khác tức giận đến mức đánh mình. Nếu tiếp tục hỏi, chỉ khiến Cận Hướng Dương lại nhớ đến anh trai, càng thêm buồn bã.
Anh nói: “Chỉ cần bôi thêm hai ngày nữa là hết đau. Mỗi ngày tôi sẽ giúp em bôi, được không?”
Cận Hướng Dương khẽ nấc nghẹn, đáp lại một câu “Được.”
Cậu và Nguyên Liệt ngồi sát nhau. Cậu nghe thấy giọng nói trầm ấm của Nguyên Liệt rất dịu dàng, nhìn thấy ánh mắt đang chăm chú nhìn mình cũng vô cùng ấm áp. Cận Hướng Dương chăm chú ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt của Nguyên Liệt, hàng mi, sống mũi và đôi môi của anh.
Hơi thở của Nguyên Liệt nhẹ nhàng, như thể anh đang cố ý kiềm chế. Cận Hướng Dương chăm chú nhìn vào mắt anh, để tránh bị phát hiện, cậu cẩn thận ngửi thử mùi hương trên người anh.
Cận Hướng Dương cảm thấy mùi hương của Nguyên Liệt thật dễ chịu. Khi Nguyên Liệt nói chuyện, hơi thở của anh nhẹ nhàng như những đám bông nhỏ lướt qua má Cận Hướng Dương. Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng không phải là vì đau đớn nữa.
“Em nhìn gì vậy?” Nguyên Liệt thấy Cận Hướng Dương nhìn mình không chớp mắt, dịu dàng hỏi.
“Em phát hiện, anh thật đẹp.”
Nguyên Liệt đã bôi thuốc xong, gần gũi nhìn lên khuôn mặt đang ngẩng cao của Cận Hướng Dương. Dù một nửa mặt cậu đã được bôi thuốc, nhưng cũng không thể che giấu được các đường nét tinh tế trên khuôn mặt. Anh không kìm được mà chạm nhẹ vào mũi nhỏ nhắn ửng hồng của Cận Hướng Dương, nói: “Dương Dương đẹp hơn tôi.”
“Ô.” Cận Hướng Dương bỗng nhiên cúi mặt xuống. Cậu cong ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mũi đang ngứa ngáy của mình, rồi lén lút liếc nhìn Nguyên Liệt, người đang cúi người để cất thuốc vào ngăn kéo bàn trà.
Sau đó, tâm trạng của Cận Hướng Dương đã tốt lên một chút. Ít nhất cậu đã có thể xem được hoạt hình. Nguyên Liệt đã cùng Cận Hướng Dương xem TV cả buổi chiều. Đến tối, khi đến giờ đi ngủ, Nguyên Liệt bảo Cận Hướng Dương đi tắm trước. Anh đưa cho cậu một bộ pyjama làm từ vải cashmere (1), đưa cho cậu. Bộ pyjama có kiểu dáng liền, với một chiếc mũ lớn, trên mũ có may hai chiếc sừng màu trắng. Chiếc khóa kéo ở phía trước được giấu trong lớp lông mềm của bộ pyjama.
Cận Hướng Dương nhận lấy, vui vẻ kêu lên: “Là cừu con nè!”
“Ừ.” Nguyên Liệt thấy cậu cuối cùng cũng cười, cũng cười đáp lại: “Em thích không?”
“Thích, thích lắm!” Cận Hướng Dương ôm bộ pijama. Cậu tò mò hỏi: “Sao lại là cừu con vậy ạ?”
“Vì lông cừu thì xoăn, mà tóc em cũng xoăn. Tôi thấy trên tạp chí, nên đã mua về.”
Cận Hướng Dương bỗng nhớ đến giấc mơ cậu đã mơ vài hôm trước. Cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh thấy em có giống cừu con không?”
“Cũng không hẳn.” Nguyên Liệt lắc đầu, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cận Hướng Dương, anh trả lời, “Tôi chỉ nghĩ là em sẽ thích, khi em mặc vào, chắc chắn rất dễ thương. Còn dễ thương hơn cả cừu con nữa.”
“Ô.” Cận Hướng Dương không hỏi thêm nữa. Cậu nửa che mặt đỏ bừng vào trong bộ pyjama, nói nhỏ: “Em đi tắm đây.” Rồi cậu quay người, vội vã chạy vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Cận Hướng Dương từ phòng tắm bước ra. Bộ pyjama cừu con rất vừa vặn. Chiếc mũ lớn trùm xuống, gần như che hết tóc của Cận Hướng Dương, chỉ để lộ đôi mắt to. Hai cái sừng cừu nằm trên đỉnh đầu cậu. Cận Hướng Dương có làn da trắng, nhìn qua, cậu thật sự giống như một chú cừu con mang hình dáng con người.
Trước khi ra ngoài, cậu đã soi gương vài lần. Thấy Nguyên Liệt chỉ nhìn cậu mà không nói gì, cậu bối rối sờ vào hai cái sừng, hỏi: “Không đẹp sao ạ?”
“Đẹp.”
Cận Hướng Dương vui vẻ: “Em cũng thấy đẹp.” Nói xong, cậu lại bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng vì những lời tự khen của mình, mặt đỏ ửng, không nói gì thêm.
“Tôi đi tắm đây.” Nguyên Liệt đột nhiên nói.
“À,” Cận Hướng Dương hoàn hồn lại, “Ừm. Được ạ.”
Thấy Nguyên Liệt vào phòng tắm, Cận Hướng Dương từ từ đi đến bên giường, vén chăn nằm xuống. Cậu không cảm thấy buồn ngủ, nhưng trái tim lại đập nhanh hơn một chút. Tiếng nước chảy từ phòng tắm không ngừng vang lên. Cận Hướng Dương cảm thấy tiếng đập của trái tim mình hòa vào tiếng nước, cậu vô tình cảm thấy căng thẳng.
Một lúc sau, Cận Hướng Dương nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng tắm. Cậu cảm thấy như đã chờ đợi rất lâu. Tại sao Nguyên Liệt tắm lâu như vậy? Cận Hướng Dương lẩm bẩm trong lòng. Cậu suy nghĩ một hồi lâu, bàn tay trong chăn nhẹ nhàng cởi bỏ bộ pyjama của mình.
Nguyên Liệt trong phòng tắm thở gấp. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Cận Hướng Dương mặc bộ pyjama hình cừu con. Cổ và xương quai xanh của cậu trắng mịn như ngọc, hai chiếc sừng cừu nhỏ trông thật ngây thơ, càng làm tôn lên khuôn mặt tươi trẻ và thu hút của cậu.
Khi ra ngoài, Nguyên Liệt bị bao phủ bởi một lớp hơi nước. Cận Hướng Dương nằm dưới chăn, nhìn Nguyên Liệt bước về phía mình. Cậu mơ hồ nhận ra đôi mắt của Nguyên Liệt ửng đỏ, và trên trán anh thậm chí còn có mồ hôi. Cậu không còn thời gian để lo lắng, vội vàng hỏi: “Anh sao vậy, Nguyên Liệt?”
Không ngờ Cận Hướng Dương lại quan sát kỹ đến vậy, Nguyên Liệt đáp: “Không sao.”
Còn chưa kịp để Cận Hướng Dương nhìn kỹ gương mặt của Nguyên Liệt, thì Nguyên Liệt đã kéo chăn lên, định nằm xuống. Ngay lập tức, Cận Hướng Dương nín thở, khiến Nguyên Liệt nhìn rõ thân hình trần truồng của cậu dưới chăn.
Giữa bầu không khí tĩnh lặng, cơ thể trắng trẻo của cậu thanh niên như một nàng tiên cá trần truồng nhảy ra từ đáy đại dương, vụng về lọt vào mắt Nguyên Liệt.
Trong một khoảnh khắc, Nguyên Liệt không thể phân biệt được mình đang lâm vào ảo ảnh rực rỡ trong phòng tắm, hay đang ở trong hiện thực khi Cận Hướng Dương nằm trên giường đợi anh. Mọi thứ như ngừng lại, không khí trước mắt dường như không thể len lỏi vào bức tranh này.
Anh vội vàng đậy chăn lại, giọng khàn khàn hỏi: “Sao em lại cởi áo ngủ ra?”
Nghe vậy, Cận Hướng Dương có chút ngạc nhiên, rồi lại thấy xấu hổ: “Em tự cởi.”
Nguyên Liệt vẫn để tay trên chăn, hỏi: “Em không thích mặc đồ khi ngủ à?”
“Không phải đâu.” Sau khi trả lời nghiêm túc, Cận Hướng Dương bỗng hỏi nhỏ, “Anh không muốn làm cái đó… không mặc quần áo sao?”
Dù Nguyên Liệt đã có dự cảm, nhưng khi thực sự nghe thấy Cận Hướng Dương nói ra, anh vẫn cảm thấy điều đó thật kỳ quặc. Mọi suy nghĩ trong đầu anh biến thành một khối đá nặng trĩu. Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cận Hướng Dương, hít thở nhẹ nhàng, rồi hỏi khẽ: “Ai đã nói vậy với em?”
Có lẽ vì phải nhắc đến Cận Đình Hựu, khiến mắt Cận Hướng Dương lại ướt. Cậu thấp giọng nói: “Là anh trai nói.”
“Cậu ấy nói gì?”
“Làm những điều đó sẽ thích em.” Cận Hướng Dương lại nói, “Hơn nữa, nếu thích em, sẽ muốn làm những điều đó.”
Bỗng nhiên, cậu nhận ra điều gì đó, giọng mũi đã có chút nghẹn ngào, nói: “Nhưng, anh trai không thích em. Anh ấy đã lừa em. Vậy, vậy…” Nói đến nửa chừng, Cận Hướng Dương cũng không nói rõ được.
Chú thích:
(1)
- Vải cashmere (vải len cashmere) là một loại vải xa xỉ đã có từ rất lâu, chỉ những nhà đầu tư giàu có hay những nhân vật tầm cỡ mới có thể sở hữu. Một sợi vải cashmere đạt chuẩn có đường kích thấp nhất là 18.5mm và chiều dài phải đạt là 3,175mm. Vải len cashmere có nhiều loại đa dạng khác nhau, vì chất liệu của mỗi loại vải sẽ phụ thuộc vào môi trường sống của những chú dê được lấy lông.
- Những sợi len cashmere tốt nhất được tạo ra từ lông của những chú dê sống ở dãy Hy Mã Lạp Sơn, bởi môi trường ở đây khá lạnh nên lông của dê sẽ mọc tốt hơn và mềm hơn để giữ ấm cho chúng.
- Vải cashmere được sử dụng cho hầu hết các mẫu quần áo nhẹ, từ áo khoác, khăn choàng cổ, chăn mền, tất, áo len, găng tay… Với khả năng giữ nhiệt tốt, những sản phẩm từ cashmere sẽ giúp bạn giữ ấm cực tốt trong mùa đông.