Đối với Nguyễn Hà, chính người đang ngồi cạnh cô đã giúp cô thoát khỏi tình huống kinh khủng vừa rồi, vì vậy cô không có cảm giác chán ghét nào với Cận Đình Hựu. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, chỉ ngồi ở ghế sau xe và lặng lẽ khóc. Cô có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, nhưng khi khóc lại càng khiến người ta cảm thấy thương xót hơn.
Khi Nguyễn Hà ngừng khóc một chút, Cận Đình Hựu hỏi: “Em và Cận Hướng Dương quen biết nhau từ khi nào?”
Nguyễn Hà trả lời: “Lúc nhỏ, em thường dẫn Dương Dương.”
“Lúc bao nhiêu tuổi?”
“Ai? Lúc bao nhiêu tuổi?” Nguyễn Hà ngơ ngác hỏi lại.
Cô tuy có vẻ ngoài có nét quyến rũ, nhưng ánh mắt lại trong sáng và thanh thuần, mặc dù có chút ngốc nghếch, nhưng vẫn thu hút sự yêu mến từ đàn ông. Cận Đình Hựu nghĩ đến những gì cô đã trải qua, và liên tưởng đến những gì mình đã làm với Cận Hướng Dương, không khỏi siết chặt tay lái.
“Dương Dương, Dương Dương lúc đó mấy tuổi?”
“Hình như là… bảy tám tuổi.” Nguyễn Hà lúc này đã tập trung vào cuộc đối thoại của hai người.
“Trong viện có một dì họ Triệu, em có biết không?”
“Biết chứ!” Nguyễn Hà tức giận đáp, “Bà ấy rất hung dữ, đánh cả Hướng Dương lẫn em. Nhưng đôi khi, em cũng sẽ bảo vệ Dương Dương, dẫn cậu ấy trốn đi.”
Cận Đình Hựu nhìn cô qua gương chiếu hậu, không hỏi thêm gì nữa. Vì Cận Hướng Dương, thái độ của Cận Đình Hựu đối với Nguyễn Hà cũng trở nên dịu dàng hơn. Hắn không định trở về nhà cũ của Cận gia, mà dẫn Nguyễn Hà về chỗ ở của mình.
Hắn mở một bộ phim hoạt hình cho Nguyễn Hà xem, chỉ vào một căn phòng cho khách và thông báo cho dì Trần. Sau khi dặn dì Trần chăm sóc Nguyễn Hà cẩn thận, hắn trở về phòng ngủ—phòng ngủ của Cận Hướng Dương.
Cận Hướng Dương vừa rời đi được vài ngày, hắn vẫn có thể cố gắng ngủ được. Dù cho giấc ngủ không yên, hắn luôn mơ về những chuyện đã xảy ra giữa mình và Cận Hướng Dương trong những năm qua.
Mỗi lần tỉnh dậy sau cảnh tượng Cận Hướng Dương ngoảnh mặt bỏ đi, hắn lại mơ màng tự ép mình chìm vào giấc ngủ. Nhưng vài ngày gần đây, hắn hoàn toàn không thể ngủ được, ngay cả giấc mơ cũng trở thành điều xa xỉ. Hắn đã uống thuốc, chỉ có thể trong tình trạng mơ màng, không tỉnh táo. Cuối cùng, hắn quyết định chuyển đến phòng ngủ của Cận Hướng Dương.
Trên gối, trong chăn, dường như vẫn còn hương vị của Cận Hướng Dương. Khi rời đi, Cận Hướng Dương không mang theo bất cứ thứ gì. Nói chính xác hơn, Cận Hướng Dương như đã bỏ lại tất cả, trốn chạy khỏi nơi này—ngôi nhà của Cận Đình Hựu.
Mùi hương của Cận Hướng Dương an ủi hắn, khiến Cận Đình Hựu có thể ngủ được, nhưng hắn vẫn mơ. Hắn không còn mơ về bóng lưng quyết tuyệt của Cận Hướng Dương khi rời xa mình nữa, mà thường mơ về những ngày vừa đưa Cận Hướng Dương về bên cạnh.
Thời điểm ấy, Cận Hướng Dương vui mừng khôn xiết, ngày nào cũng gọi hắn là “anh trai”. Khi hắn trở về sau chuyến công tác, Cận Hướng Dương đã chờ sẵn ở cửa, nhào đến ôm lấy hắn.
Còn bản thân hắn lúc đó ra sao?
Dường như hắn chỉ biết đến những trò lừa dối tồi tệ dành cho Cận Hướng Dương.
Cận Đình Hựu nhận ra, bất kể hắn mơ về khoảng thời gian nào, người phải chịu đựng cuối cùng cũng chỉ là bản thân mình. Những lần gặp gỡ sau khi chia tay với Cận Hướng Dương khiến hắn phải đối mặt với thực tế.
Câu chuyện của Nguyễn Hà khiến hắn không ngừng liên tưởng đến chính mình. Hắn chỉ có thể ngượng ngùng tự nhắc nhở bản thân không nên hồi tưởng lại. Tất cả những điều hắn đã làm với Cận Hướng Dương, có gì khác biệt so với những hành động của vị viện trưởng tàn nhẫn ấy, người gần năm mươi tuổi nhưng lại mang trong mình bản tính thú vật?
Những đoạn ghi hình ngày ấy vẫn còn trong email của hắn, nhưng hắn không dám mở xem lại. Bởi vì khi làm vậy, hắn sẽ mơ thấy Cận Hướng Dương thời thơ ấu bị người phụ nữ thấp bé mập mạp đánh đập, rồi lại mơ thấy Cận Hướng Dương trưởng thành bị chính mình tát một cái. Thực ra, Cận Hướng Dương luôn rất ngoan ngoãn.
Hắn biết điều đó.
Cận Hướng Dương ngoan ngoãn đến mức nào, thích hắn ra sao, phụ thuộc vào hắn như thế nào, thậm chí, cậu còn nhút nhát và vụng về an ủi hắn.
Vậy mà hắn đã làm gì? Hắn đã làm gì?
Cận Đình Hựu từ từ nâng tay lên, che kín đôi mắt đang nhắm nghiền của mình.
Lúc àny, điện thoại của hắn reo lên, là mẹ Cận.
“Đình Hựu, con đã đưa Nguyễn Hà đi rồi à?”
“Vâng.”
“Vậy con phải chăm sóc cô ấy thật tốt. Chuyện lần này ở Thịnh Dương, chúng ta rất bị động. Hiện tại, chúng ta phải hợp tác hoàn toàn với truyền thông và cảnh sát để điều tra kỹ lưỡng, đồng thời bày tỏ lập trường và quyết tâm hợp tác vô điều kiện của chúng ta. Nhưng có Hoa Vĩ, chúng ta cũng yên tâm hơn. Nó…”
Cận Đình Hựu cắt ngang lời mẹ: “Việc anh ấy định xử lý như thế nào, mẹ không cần phải nói với con.”
“Đình Hựu?”
“Con tin anh có khả năng đó,” Cận Đình Hựu nói. “Còn về Nguyễn Hà, con sẽ không đối xử tệ với cô ấy. Có điều, không phải vì nhà họ Cận.”
“Đình Hựu.”
Mẹ Cận nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, giọng nói trở nên ôn hòa hơn. “Con và anh con từ trước đến giờ không hợp nhau, mẹ nhận ra điều đó. Mẹ cũng không phủ nhận, có thể trong xử lý một số việc, có phần bất công với con, nhưng nó là anh ruột của con, con không cần phải tính toán với nó. Con vẫn còn nhỏ mà? Bây giờ xảy ra scandal thế này, chúng ta nên cùng nhau thảo luận ra phương án ứng phó tốt nhất.”
“Con tin anh ấy.”
“Đình Hựu…”
Anh trai của hắn là người được hưởng lợi, là người được ưu ái, nên đương nhiên không cần phải so đo, trong khi hắn lại bị gán cho cái tội quá khắt khe và trẻ con. Nhưng giờ đây, hắn cũng đã không còn để tâm đến những điều đó nữa.
Mu bàn tay hắn đặt lên đôi mắt đang nhắm chặt. Hắn nghĩ, nếu lúc này Cận Hướng Dương ở bên cạnh, thấy hắn như vậy, chắc chắn sẽ nhận ra tâm trạng của hắn. Cận Hướng Dương sẽ lại nhẹ nhàng nắm tay hắn, hỏi “Anh, anh làm sao vậy?”, hoặc sẽ áp mặt vào trước mặt hắn, thì thầm “Anh đừng buồn nữa.”
Sáng hôm sau, Nguyên Liệt gọi điện cho Cận Đình Hựu. Cận Đình Hựu đã đoán trước điều này và biết rằng Cận Hướng Dương muốn nói chuyện với Nguyễn Hà, nên anh lặng lẽ đưa điện thoại cho cô.
Nguyễn Hà xinh đẹp, tính cách ngoan ngoãn, thêm vào đó, anh đã đặc biệt dặn dò nên dì Trần đã chăm sóc Nguyễn Hà rất chu đáo. Nguyễn Hà ở viện phúc lợi không thể gặp được dì nào dịu dàng như vậy, nên cô bám lấy dì Trần, nhờ sự an ủi đó mà nỗi bất an của cô cũng giảm đi phần nào.
Cận Hướng Dương gọi điện đến, khiến Nguyễn Hà vui mừng khôn xiết. Cả hai đã thì thầm với nhau gần nửa tiếng mới kết thúc cuộc gọi.
Cận Đình Hựu thấy Nguyễn Hà mặt mày buồn bã khi đưa điện thoại lại cho hắn.
Hắn im lặng một lúc rồi hỏi: “Dương Dương nói gì với em vậy?”
“Cậu ấy hỏi em dạo này thế nào, ở đâu, xem phim hoạt hình gì,” Nguyễn Hà nói.
“Dương Dương,” Cận Đình Hựu mân mê chiếc điện thoại, như thể vô tình hỏi: “Có nhắc đến anh không?”
Nguyễn Hà nghĩ một lát, rồi đột nhiên nói: “Có ạ.”
“Dương Dương hỏi em có bị anh đánh không.” Nguyễn Hà nghiêm túc nói với Cận Đình Hựu, “Em nói là không. Em thấy anh rất tốt mà.”
Tối qua, Nguyễn Hà nghe được cuộc nói chuyện giữa dì Trần và con trai mình, học được từ mới, rồi thở dài nói: “Dương Dương lo lắng quá đi!”
Chỉ vừa nghe đến câu đó, Cận Đình Hựu siết chặt chiếc điện thoại lạnh ngắt trong tay. Hắn nhắm mắt lại, chỉ vài giây sau lại mở ra. Răng hắn cắn chặt vào nhau, môi hắn mấp máy vài cái rồi chậm rãi nói: “Anh sẽ không đánh em.”
Anh lại nhắc lại một lần nữa: “Anh sẽ không.”
“Ừm. Em cũng nghĩ anh sẽ không làm vậy đâu,” Nguyễn Hà gật đầu. Cận Đình Hựu đối xử với cô không mấy nhiệt tình, nhưng điều đó lại khiến cô cảm thấy an tâm. Cô quan sát ánh mắt của Cận Đình Hựu không nhìn về phía mình, suy nghĩ một chút, rồi chợt hỏi: “À, anh đang nói với em à?”