Một ngày sau khi Cận Hướng Dương hồi phục sức khỏe, Nguyên Liệt không dẫn người về nhà mà trực tiếp đưa cậu ra nước ngoài.
Nguyên Liệt và Cận Hướng Dương đã đến Thụy Điển, Vương quốc Anh, Pháp, họ đã du lịch qua một nửa châu Âu. Cả hai đều sở hữu vẻ ngoài nổi bật, một người tinh tế dễ thương, một người lạnh lùng sắc bén. Trong suốt chuyến đi, họ luôn nắm chặt tay nhau, thu hút ánh mắt của không ít người xung quanh.
Điểm dừng chân cuối cùng của họ là Ý. Vào tối trước khi rời khỏi Ý, họ đến một nhà hàng bên hồ dành cho các cặp đôi. Thật trùng hợp, nhà hàng đang tổ chức hoạt động kỷ niệm năm năm, nhân viên sẽ ngẫu nhiên chọn ba bàn tình nhân để hỏi một vài câu hỏi. Nếu khách trả lời và hôn nhau ngay tại chỗ, họ sẽ nhận được một phần ăn miễn phí cho cặp đôi và một món quà kỷ niệm được làm ngay tại chỗ, in tên của cả hai lên đó.
Nguyên Liệt và Cận Hướng Dương đã được chọn.
Nhân viên đã hỏi họ ba câu hỏi: lần đầu tiên gặp nhau trong hoàn cảnh nào, họ quen nhau như thế nào, ai là người thổ lộ trước.
Cận Hướng Dương đã học tiếng Anh, nhưng cậu không thể nói lưu loát. Nguyên Liệt và những người khác không thúc giục cậu, mà cậu phải mất một lúc lâu để sắp xếp lại ngôn từ, dùng một đoạn tiếng Anh rất đơn giản lắp bắp trả lời: “Tôi bị bệnh, anh ấy đưa tôi đi bệnh viện.”
Nguyên Liệt tiếp lời: “Khi gặp nhau lần đầu, cậu ấy còn nhỏ. Cậu ấy chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, lúc đó tôi đến nhà cậu ấy chơi, và cậu ấy đang đu trên xích đu trong sân. Cậu ấy nhìn thấy tôi và đã tò mò nhìn tôi một hồi lâu, nhưng cậu ấy không nhớ nữa.”
“Tôi đã gặp cậu ấy nhiều lần, đã quen biết cậu ấy từ lâu. Còn cậu ấy, thì chỉ biết tôi khi tôi đưa cậu ấy đi khám bệnh.”
“Tôi đã nói thích cậu ấy rất nhiều lần, nhưng thực ra, nếu tính theo định nghĩa của việc thổ lộ, thì phải nói là cậu ấy đã thổ lộ trước.”
Cận Hướng Dương chỉ nghe thấy Nguyên Liệt lảm nhảm một tràng, anh nói rất nhanh, cậu không hiểu nổi một chữ nào. Nhìn xung quanh thấy mọi người đang nhìn cậu và Nguyên Liệt với vẻ trêu chọc, cậu hỏi: “Anh nói gì vậy?”
Nguyên Liệt chỉ cười và lắc đầu.
Khi trả lời xong câu hỏi, nhân viên và những người khác đang ngồi ở đó bắt đầu cổ vũ.. Cận Hướng Dương nghe thấy một từ mà họ lặp đi lặp lại, mặt cậu đỏ lên khi nhìn về phía Nguyên Liệt. Thế là Nguyên Liệt đứng dậy từ phía đối diện Cận Hướng Dương, tiến đến trước mặt cậu và cúi xuống, một tay đặt lên tai cậu.
Họ đã hôn nhau giữa những tiếng huýt sáo vang lên không ngớt. Những chiếc đèn nhỏ màu tím nhạt bên hồ giống như những ngôi sao ướt sũng vội vã trồi lên mặt nước, tạo thành một vòng tròn, âm thầm theo dõi họ.
Khi hai đôi môi rời nhau, Cận Hướng Dương thậm chí nghe thấy tiếng hoan hô và vỗ tay của những cô gái xinh đẹp. Mặt cậu đỏ bừng, nắm chặt cổ áo của Nguyên Liệt, giấu khuôn mặt có má lúm đồng tiền của mình vào trong, không dám lộ ra ngoài.
Khi rời đi, nhân viên đã tặng cho họ những món quà kỷ niệm.
“Là tặng cho chúng ta à?” Cận Hướng Dương hỏi Nguyên Liệt.
“Ừ, vừa nãy họ chọn chúng ta. Nếu chúng ta trả lời đúng câu hỏi và hôn nhau, họ sẽ tặng quà,” Nguyên Liệt giải thích.
Cận Hướng Dương vui vẻ, cậu không thể tin rằng lại có chuyện tốt như vậy, ngạc nhiên nói: “Thật sao! Em có thể hôn Nguyên Liệt, lại còn được tặng gấu bông nữa?!”
Nguyên Liệt: “……”
***
Trong thời đại bùng nổ thông tin, luôn có những tin tức mới lạ nối tiếp nhau. Dù tin tức có gây sốc đến đâu, dù là về người nổi tiếng sống hay chết, thì cũng sẽ dễ dàng chìm vào dòng chảy thông tin.
Chỉ cần chưa đầy hai tháng, những người từng lên tiếng bảo vệ công lý trên mạng đã bắt đầu quan tâm đến những sự kiện mới, lại tiếp tục đứng về phía đúng.
Sau khi lễ tang của Cận Đình Hựu kết thúc, nhà họ Cận đã mất một tháng để vượt qua nỗi đau thương này.
Khi những thông tin về viện phúc lợi Thịnh Dương và Cận Đình Hựu hoàn toàn lắng xuống trong nước, Nguyên Liệt mới dẫn Cận Hướng Dương trở về quê hương.
Trong quá trình dọn dẹp di vật của Cận Đình Hựu, người nhà họ Cận cũng đã thu dọn những đồ vật mà Cận Hướng Dương để lại nhà hắn, bao gồm cả chiếc túi màu xanh mà hắn còn lưu lại trên ghế phụ lái.
Nguyên Liệt nhấc chiếc túi màu xanh lên. Anh liếc mắt vào bên trong và nhìn thấy những thứ như kẹo, một con thú nhồi bông và hai quyển sổ. Tay anh dừng lại, rút ra quyển nhật ký và quyển tập vẽ của Cận Hướng Dương, lật qua lật lại một cách tùy ý.
“Đây là truyện tranh của em!”
Cận Hướng Dương nhìn những người lần lượt bước vào, mang theo những cuốn truyện tranh và tập truyện ngụ ngôn mà cậu đã đọc trước đó ở nhà Cận Đình Hựu chuyển vào phòng ngủ. Cậu nghiêng đầu nhìn đống sách chưa được sắp xếp, tìm kiếm một hồi rồi hỏi: “Còn nhật ký và tập vẽ của em đâu?!”
Nguyên Liệt đưa cho cậu tập vẽ: “Ừ, tôi sẽ tìm nhật ký cho em.”
Cận Hướng Dương mở tập vẽ ra và tự thưởng thức. Cậu lật ngay đến nửa sau của quyển vở, khi thấy hình vẽ kẹo bông và biển cả của mình, cậu liếc mắt nhìn Nguyên Liệt, rồi bặm môi lại.
Cận Hướng Dương hỏi: “ Nguyên Liệt, có phải anh đã lấy từ chỗ anh trai em về không?”
Nguyên Liệt im lặng một lúc, rồi nói: “Không phải.”
Đột nhiên, anh gọi: “Dương Dương.”
“Bây giờ, em còn ghét Cận Đình Hựu không?”
Cận Hướng Dương có chút ngạc nhiên khi nhìn Nguyên Liệt, cậu không biết tại sao Nguyên Liệt lại nhắc đến anh trai mình. Khi họ ở bên nhau, Nguyên Liệt gần như không nói về những chuyện trước đây của cậu. Cậu lắc đầu, mí mắt rũ xuống: “Em không ghét anh trai. Nhưng em sợ anh ấy.”
Cậu vội vàng bổ sung: “Nếu anh ấy bắt nạt anh, em sẽ ghét anh ấy.”
Nguyên Liệt nói: “Anh ấy đã ra nước ngoài rồi.”
Cận Hướng Dương nhìn Nguyên Liệt, nói: “Ồ.”
“Sau này chắc sẽ không quay lại nữa.”
“Ồ.” Cận Hướng Dương đáp. Cậu chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt Nguyên Liệt, bỗng nhận ra điều gì đó, tâm trạng liền trở nên nghiêm túc. Cậu đặt cuốn tập vẽ xuống, chạy đến trước mặt Nguyên Liệt, ôm lấy cổ anh, vừa gấp gáp vừa nhỏ nhẹ an ủi:
“Em có anh rồi. Anh trai xấu, dù anh ấy không trở về, em cũng sẽ không buồn, không nhớ anh ấy. Em chỉ thích Nguyên Liệt thôi.”
Cận Hướng Dương thấy Nguyên Liệt chỉ nhìn mình mà không nói gì, cậu nghiêng đầu dựa vào vai Nguyên Liệt, nói: “Anh trai là anh trai, Nguyên Liệt là Nguyên Liệt. Không giống nhau.”
Nguyên Liệt thấy cậu thân mật như vậy liền cúi đầu hôn nhẹ lên môi Cận Hướng Dương, nói: “Ừ.”
Tối hôm đó, Nguyên Liệt đã ru Cận Hướng Dương ngủ sớm. Đợi khi cậu ngủ say, hai má hồng hồng, Nguyên Liệt mới trở người xuống giường. Anh bước vào phòng bên cạnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh từ từ kéo mở tủ quần áo trong phòng. Trong tủ trống rỗng, chỉ có một chiếc túi giấy màu xanh.
Trong túi có kẹo, có thú nhồi bông, còn có quyển nhật ký mà Nguyên Liệt chưa trả lại cho Cận Hướng Dương. Nguyên Liệt mở nó ra, cầm lấy quyển nhật ký bên trong. Anh lật đến trang cuối, liếc qua một chút, rồi mặt không biểu cảm xé một nửa trang giấy nơi Cận Đình Hựu đã viết vài câu.
Nguyên Liệt lấy bật lửa, châm lửa vào nửa trang giấy đó.
Ngọn lửa bùng lên trong bóng tối. Ba câu trên tờ giấy bị ngọn lửa rực rỡ thiêu rụi, biến thành tro tàn, nhẹ nhàng rơi xuống sàn gỗ đỏ mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, như những chiếc lá khô lặng lẽ rơi rụng sau khi đã héo tàn.
Nguyên Liệt đứng dậy, vứt những viên kẹo và con thú nhồi bông vào thùng rác. Anh quay trở lại phòng ngủ, nằm bên cạnh Cận Hướng Dương.
Cận Hướng Dương mơ màng rúc vào lòng anh: “ Nguyên Liệt, sao giờ này anh mới đi ngủ vậy?”
Nguyên Liệt ôm Cận Hướng Dương, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, an ủi: “Ngủ đi.”
Hà tất phải nói ra? Đã muộn rồi, giờ cũng không cần nói thêm gì nữa.
Tất cả những gì chưa kịp thốt ra, nên cùng với tờ giấy bị xé bỏ, cùng với những lời đã cháy thành tro, cùng với cái chết của Cận Đình Hựu, mãi mãi chôn vùi dưới lòng đất.