Vòi sen trong phòng tắm vẫn đang mở, dòng nước ấm áp xối lên người cả hai.
Hơi thở của Cận Đình Hựu ấm nóng, lại thêm mùi rượu Martini. Hắn khẽ cúi đầu, phả hơi thở lên trán Cận Hướng Dương, Cận Hướng Dương liền nín thở, bất mãn nói: “Anh, dù sao cũng là tiệc tùng, nhưng anh uống nhiều quá rồi!”
“Lần sau anh sẽ chú ý.”
Tay Cận Đình Hựu vẫn quàng qua eo cậu, một tay khác xoa bóp mông Cận Hướng Dương: “Đã rửa mông chưa?”
Vì có khuyết tật trí tuệ, khi mới đến nhà họ Cận, Cận Hướng Dương không biết chút gì về lễ nghi xã hội. Tính cách cậu trầm tĩnh, nhưng vẫn khó có thể xuất hiện trong những buổi tiệc trang trọng. Sự việc Cận gia nhận nuôi một đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi đã được cả thành phố biết đến, ở những nơi có giới truyền thông, Cận Hướng Dương luôn phải xuất hiện, vì vậy Cận phu nhân đã mời giáo viên dạy kèm riêng để dạy cậu các môn học văn hóa như Ngữ Văn, Toán và tiếng Anh, cũng như một số lễ nghi xã hội cơ bản. Một mặt để tránh việc Cận Hướng Dương làm mất mặt tại các bữa tiệc, mặt khác để thể hiện thái độ của gia đình họ đối với đứa trẻ này.
Lúc này nghe Cận Đình Hựu hỏi về vị trí nhạy cảm, Cận Hướng Dương có chút ngượng ngùng: “Rửa rồi.”
Cận Đình Hựu đưa ngón tay vào, nói: “Bên trong ấm hơn bình thường.”
“Vì vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn phải không?” Cận Hướng Dương tự hỏi tự trả lời, “Em vừa uống hai viên thuốc ở bệnh viện, còn… Bác sĩ Hứa nói, ngày mai sẽ hạ sốt.”
Cậu suýt chút nữa đã nói đến việc ăn kẹo, nhanh chóng cúi đầu, hối hận lè lưỡi.
“Vậy thì tốt.” Cận Đình Hựu nói, ngón tay cử động ra vào.
Trước đây, bọn họ đã làm chuyện này trong phòng tắm nên Cận Hướng Dương không hề ngạc nhiên trước hành động của Cận Đình Hựu.
Cậu ôm vai hắn thì thầm: “Anh ơi, bây giờ anh muốn sao?”
Dương Dương không cho à?” Tuy giọng điệu mang ý hỏi han, nhưng Cận Đình Hựu đã cho thêm ngón tay thứ hai vào.
“Không phải là em không cho.” Cận Hướng Dương chọc chọc vào vai Cận Đình Hựu, “Tắm trước đã, được không?”
Cảnh Đình Hựu cởi quần, tiện tay bóp chút sữa tắm kì cọ sơ qua cơ thể, rồi dùng vòi hoa sen xả sạch bọt. Hắn khẽ cười: “Thế này được chưa?”
Chưa đợi Cận Hướng Dương trả lời, Cận Đình Hựu liền ôm lấy cậu, xoay người Cận Hướng Dương lại quay lưng về phía mình. Lúc này, hắn mới lộ ra vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn.
Trên kệ đặt sữa tắm và dầu gội cũng có một chai gel bôi trơn. Dù Cận Đình Hựu không để Cận Hướng Dương trong lòng, nhưng những chuyện thế này, có phản ứng hay không vẫn có sự khác biệt. Hắn cũng không phải kiểu người có sở thích ngược đãi. Trước và sau khi mọi chuyện xảy ra, Cận Đình Hựu cũng không ngại bịa vài lời ngọt nhạt để dỗ dành Cận Hướng Dương. Phản ứng của Cận Hướng Dương vừa chân thật lại không quá phóng túng, đối với hắn, mọi thứ đều vừa vặn hoàn hảo.
Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của Cận Đình Hựu đối với Cận Hướng Dương cũng chỉ đến đây mà thôi.
Hắn bóp một ít gel bôi trơn vào bên trong rồi đưa dương v*t đã cương cứng của mình vào. Cận Hướng Dương thấp hơn hắn nửa cái đầu, vì vậy hắn phải nhấc một chân của cậu lên để đi vào thuận tiện hơn.
Tối nay lại có một hương vị khác biệt. Vì nhiệt độ cơ thể của Cận Hướng Dương vẫn chưa hạ xuống, nên bên trong không chỉ ẩm ướt và thít chặt, mà còn nóng hơn bình thường. Một nơi tuyệt vời như thế không khỏi khiến người ta huyết mạch sôi trào.
Cận Đình Hựu buông lời khen ngợi: “Thật thoải mái, Dương Dương thật tuyệt. Anh rất thích nha.”
Vì vậy, Cận Hướng Dương chống tay vào tường phòng tắm, càng thêm vui vẻ và nhiệt tình nâng mông ra sau để cọ xát. Khi đã tìm được sự thoải mái, cậu cũng cất tiếng rên rỉ không thôi.
Bọn họ làm chuyện đó hai lần trong phòng tắm. Vì sốt cao, nên nơi đó của Cận Hướng Dương tối nay thực sự nóng và chặt chưa từng có. Đến khi lên giường, Cận Đình Hựu tất nhiên vẫn tiếp tục khen ngợi và dỗ dành, hắn đẩy hông vào cho đến khi bản thân cũng không còn cứng được nữa.
Hắn làm đến sảng khoái, cũng không còn tâm trí để chú ý đến Cận Hướng Dương, người đã ngất đi giữa chừng với cơ thể dính đầy dịch bẩn. Cận Đình Hựu rút dương v*t của mình ra, nằm nghiêng sang bên rồi ngủ thiếp đi.
Cận Đình Hựu hai ngày này không có việc, hắn đêm qua uống rất nhiều rượu, lại tận hứng vui vẻ cả đêm nên ngày hôm sau lúc tỉnh dậy đã gần mười một giờ. Hắn mở mắt ra, thoáng nhìn thấy phần thân dưới vẫn còn bẩn thỉu của Cẩn Hướng Dương, lại nhớ tới đêm qua bản thân say xỉn, mặc dù thân thể Cận Hướng Dương vẫn còn sốt, còn làm người ta tới hôn mê, trong lòng hắn nảy sinh chút áy náy.
Nhưng cảm giác áy náy này chỉ đủ để hắn đưa tay sờ trán Cận Hướng Dương một cái. Cận Đình Hựu thấy người không còn sốt, thì yên tâm đi vào phòng tắm dọn dẹp, không nghĩ thêm gì nữa.
Cận Hướng Dương uống thuốc, lại bị Cận Đình Hựu không kiêng nể gì làm lâu như vậy, đến trưa mới tỉnh dậy. Lúc tỉnh dậy, cậu phát hiện ra cơ thể mình trần trụi, xấu hổ quay trái quay phải nhưng không thấy anh trai đâu, chỉ có thể tự mình lê đôi chân mềm nhũn vô lực đi vào phòng tắm rửa ráy.
Sau khi thay bộ pyjama dài tay, Cận Hướng Dương bước ra khỏi phòng ngủ. Nhìn thoáng qua, cậu thấy Cận Đình Hựu ngồi trên ghế sofa ở tầng một. Không màng đến sự khó chịu của cơ thể, cậu chạy xuống cầu thang. Âm thanh dép lê mềm mại đập vào cầu thang vừa dồn dập vừa hào hứng. Cận Hướng Dương bất ngờ lao vào sofa, ôm chầm lấy Cận Đình Hựu, thốt lên: “Anh ơi, sao hôm nay anh lại ở nhà vậy!”
Cận Đình Hựu bị ôm tới nghiêng ngả: “Em không muốn anh ở nhà à?”
“Muốn! Muốn lắm!” Cận Hướng Dương sợ Cận Đình Hựu không chịu ở lại, vội vàng nói.
“Vậy em phải ngoan một chút.”
“Em rất ngoan mà!”
“Em ở bên tai anh kêu la ầm ĩ, khiến tai anh đau.”
Cận Hướng Dương dùng hai tay che miệng, mắt to sáng rực cười híp lại. Giọng cậu vẫn to nhưng Cận Đình Hựu nghe tới lại thấy dễ chịu: “Em vui quá! Em thích anh trai lắm!”
Ai cũng không thể ghét một đứa trẻ ngoan ngoãn và dính người như vậy. Mặc dù Cận Đình Hựu không đến mức thương cảm hay yêu quý Cận Hướng Dương.
Mà thời điểm cậu nói yêu thích hắn cũng không sinh lòng phản cảm hay châm chọc.
Cận Đình Hựu tận hưởng sự ỷ lại và tình yêu của Cận Hướng Dương, nhưng hắn lại cảm thấy có chút xem thường, vì những điều này hắn chỉ trả giá bằng lời nói. Mà dăm ba câu đơn giản như vậy lại khiến tên ngốc Cận Hướng Dương thật sự coi hắn như một người anh tốt, cam tâm tình nguyện để cho hắn làm nhục.
Cận Đình Hựu khinh thường những người ngu ngốc như vậy.
Đúng lúc này, dì Trần mang đồ ăn từ bếp ra. Bà nhẹ nhàng đặt món ăn lên bàn, rồi gọi: “Cận tiên sinh. Có thể ăn cơm rồi.”
“Ừ.” Cận Đình Hựu cất điện thoại, gạt tay Cận Hướng Dương đang ôm mình ra, đứng dậy đi về phía bàn ăn, “Ăn cơm.”
Cận Đình Hựu không phải là người kén ăn. Từ khi sinh ra, gia cảnh hắn đã giàu có, hồi nhỏ còn hiếm khi ăn những món đắt đỏ mà không ngon. Bây giờ, bữa ăn hàng ngày lại chú trọng vào những món ăn gia đình truyền thống của người Trung Quốc. Trong nhà chỉ có Cận Hướng Dương và Cận Đình Hựu, nên chỉ nấu ba món và một bát canh.
Người Cận gia trên bàn ăn luôn không phát ra tiếng động, Cận Đình Hựu đã quen với việc này, còn Cận Hướng Dương từ khi đến nhà họ Cận cũng được dạy về cách cư xử. Vì vậy, hai người ăn cơm không có bất kỳ trao đổi nào. Tuy nhiên, ánh mắt Cận Hướng Dương luôn sáng ngời, lúc nhìn món ăn, lúc nhìn Cận Đình Hựu, miệng thì nhét đầy thức ăn.
Giữa chừng, dì Trần đã chia cho hai người mỗi người một bát canh để nguội. Vừa hay bọn họ cũng ăn xong bữa, liền có thể uống canh. Trong bát canh của Cận Hướng Dương có hai ba miếng sườn, cùng với cà rốt và củ mã thầy.
Cận Hướng Dương ăn xong sườn và củ mã thầy trước, rồi húp hết canh, cuối cùng chỉ còn lại hai miếng cà rốt trong bát. Cậu không ngừng ăn, nhưng động tác rõ ràng chậm lại. Cậu nhai từng miếng nhỏ, mất gần hai phút mới ăn hết được hai miếng cà rốt.
Cận Đình Hựu thản nhiên liếc nhìn qua một cái, không nói gì, rồi lại dời mắt đi.
🐼🐼🐼
Chú thích: Mã thầy còn gọi là củ năn, bột tề. Tên khoa học Heleocharis plantaginea R. Br. Thuộc họ Cói Cyperaceae.
Nhân dân ta thường dùng củ mã thầy chế biến thành các món ăn giải nhiệt, ngon, mát, bổ vào mùa hè như chè củ mã thầy, canh củ mã thầy…
Cây có củ to, mọc dưới nước. Thân không có lá, tròn dài, gần như chia đốt, ngoài mặt có khía dọc, phía trong có nhiều vách ngang. Lá được thay thế bởi những bẹ hình trụ. Cụm hoa chỉ gồm có một bông hoa nhỏ màu vàng nâu ở ngọn.