*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ăn xong, Cận Đình Hựu liền trực tiếp lên phòng chơi game trên tầng hai. Thầy gia sư của Cận Hướng Dương thường đến nhà bốn lần một tuần, vừa hay mấy hôm nay là ngày nghỉ của cậu. Theo thói quen, Cận Hướng Dương thường xem phim hoạt hình hoặc chơi những trò chơi nhỏ trên điện thoại. Nhưng hôm nay Cận Đình Hựu ở nhà nên cậu chỉ muốn ở bên cạnh hắn. Cậu chạy theo sau Cận Đình Hựu, cũng nhanh chóng vào phòng chơi game.
Cận Đình Hựu chơi liền hai ván game đơn, cảm thấy hơi nhàm chán, liền mở điện thoại gọi Tống Trác Kỳ cùng chơi. Sau khi đặt điện thoại xuống, hắn thấy Cận Hướng Dương ở bên cạnh mặt mày nhăn nhó, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Anh hiếm khi ở nhà, lại không để ý đến em.” Cận Hướng Dương tiến lại gần, nói.
“Vậy muốn chơi với anh cái gì?”
“Em xem TV, chơi mấy trò chơi nhỏ.”
“Nhưng anh không thích xem TV. Những trò chơi nhỏ đó cũng chán lắm.”
Trên màn hình, Tống Trác Kỳ đã đăng nhập vào tài khoản game, đang mở mic hỏi Cận Đình Hựu đang ở đâu, nên hắn vừa xoa xoa đầu Cận Hướng Dương, vừa nhìn vào màn hình trò chơi, nói: “Em tự chơi đi nhé, ngoan một chút.”
Cận Hướng Dương có rất nhiều điều muốn nói với anh trai, cậu muốn kể cho hắn nghe câu chuyện cười mà cậu mới thấy mấy hôm trước, lần kiểm tra toán gần đây cậu được điểm cao nhất, cậu cảm thấy mình hình như mập lên một chút… nhưng thấy Cận Đình Hựu đang chuẩn bị đeo tai nghe, cậu chỉ có thể sốt ruột gọi: “Anh ơi!”
“Thôi nào.” Gương mặt Đình Hựu trở nên điềm tĩnh, nụ cười biến mất, hắn khẽ cau mày, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Em có thể mang đồ của mình lại đây chơi, nhưng đừng làm ồn nhé.”
Cận Hướng Dương còn định nói thêm gì đó, nhưng thấy Cận Đình Hựu đã đeo tai nghe, cậu đành im lặng. Quay đầu lại nhìn, cậu thấy nhân vật trong trò chơi đã cầm súng, đang luồn lách qua từng thùng hàng.
Cận Hướng Dương hụt hẫng vô cùng, nhưng cũng biết lúc này không thể làm phiền anh trai. Cậu thẫn thờ nhìn giao diện trò chơi một lúc, không hiểu lắm, rồi đành cúi đầu, đi về phòng lấy quyển truyện tranh ra đọc. Cậu lật từng trang chậm rãi, thi thoảng lại len lén ngước mắt ngắm Cận Đình Hựu, cứ như vậy, lặng lẽ ở bên cạnh hắn suốt cả buổi chiều.
Sáng hôm sau, Cận Đình Hựu đã ra ngoài từ sớm. Hắn không phải là người nhàn rỗi lêu lổng, trong tay hắn có cổ phần ở hơn mười công ty, nên phần lớn thời gian hàng ngày đều dành để xử lý công việc.
Khi Cận Hướng Dương thức dậy, căn phòng đã trống trải không một bóng người. Cậu bước ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên chỉ thấy dì Trần đứng ở cầu thang.
Cậu lễ phép chào: “Chào dì Trần ạ.”
“Chào Dương Dương.” Dì Trần luôn giữ thái độ làm việc chuyên nghiệp khi đối xử với Cận Hướng Dương. Bà có thể thấy rằng Cận Hướng Dương không được mấy người trong nhà họ Cận yêu thích, nhưng bà được thuê để làm việc, nên sẽ không bao giờ âm thầm bắt nạt Cận Hướng Dương. Tuy nhiên, bà cũng không có ý định dành cho cậu sự quan tâm đặc biệt nào. Sau khi đáp lời, dì Trần lại nói tiếp: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ cậu ăn luôn nhé?”
“Vâng ạ.” Cận Hướng Dương đáp.
Sau khi ăn sáng, chuông cửa đột nhiên phát ra tiếng kêu “bíp bíp”. Vào thời gian này, người đến nhà ngoài thầy gia sư thì chỉ có thể là Cận Đình Hựu, nhưng hôm nay không phải là ngày học, vì vậy Cận Hướng Dương nhanh chóng nhảy ra khỏi sofa, bấm dừng bộ phim hoạt hình đang xem rồi chạy đi:
“Dì ơi, dì ơi, để con! Để con mở cửa!”
Thời điểm Cận Hướng Dương đẩy cửa ra, cậu cười tươi đến mức lộ cả hàm răng trắng, hai lúm đồng tiền ngọt ngào như thể có ánh nắng đang tràn vào.
Nhưng ngay lúc Nguyên Liệt thấy rõ dáng vẻ ấy, nụ cười rực rỡ kia bắt đầu nhạt dần. Lúm đồng tiền cũng lặng lẽ biến mất. Dù Cận Hướng Dương vẫn cố giữ nụ cười, khóe môi cậu lại dần dần hạ xuống, trông không giấu nỗi chút thất vọng.
Cậu nhón chân, nhìn ra phía sau lưng Nguyên Liệt, tìm kiếm bóng dáng người mà mình mong chờ, nhưng chẳng thấy ai, bèn nói:
“Nguyên Liệt, anh đến rồi à?”
“Tôi đến dẫn em đi chơi công viên giải trí” Nguyên Liệt nói, tâm trạng vui vẻ ban đầu đã theo nụ cười của Cận Hướng Dương mà tan biến, nhưng nét mặt anh vẫn giữ vẻ bình thản.
“Em có muốn đi không?”
Dù gì thì Cận Hướng Dương vẫn còn trẻ con, nghe vậy cậu lập tức phấn khích, gật đầu liên tục: “Muốn chứ!”
Nhưng rồi cậu ngập ngừng, lí nhí nói: “Nhưng… em không thể tùy tiện ra ngoài được.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía dì Trần đang đứng một bên với vẻ lưỡng lự.
Nguyên Liệt đã đến nhà Cận Đình Hựu vài lần. Dì Trần tự nhiên ghi nhớ bạn bè của hắn, khi thấy Nguyên Liệt nhìn qua, bà khẽ cúi đầu chào: “Chào Nguyên tiên sinh.”
“Tôi đã nói chuyện này với Cận Đình Hựu,” Nguyên Liệt nhàn nhạt nói, “Dì có thể gọi điện hỏi.”
“Không cần đâu.” Dì Trần lập tức nói, rồi quay sang Cận Hướng Dương: “Dương Dương nhớ mang theo điện thoại, trước khi về thì báo cho dì biết để dì chuẩn bị cơm tối.”
“Được ạ. Con biết rồi.” Cận Hướng Dương gật đầu mạnh, rồi ngập ngừng nhìn Nguyên Liệt: “Vậy, em đi thay đồ đây.”
“Ừ.” Nguyên Liệt cười, “Đi đi.”
Cận Hướng Dương chưa từng đến công viên giải trí bao giờ.
Khi mới đến nhà họ Cận, cậu đã phải mất khá nhiều thời gian để thích nghi với cuộc sống hoàn toàn mới. Lúc sống ở nhà cũ Cận gia, không khí lúc nào cũng trầm lắng. Bố mẹ Cận Đình Hựu rất lạnh lùng với cậu, không ai nhắc đến chuyện dẫn cậu ra ngoài chơi, nên cậu cũng không dám tự ý đòi hỏi.
Sau khi chuyển đến sống cùng Cận Đình Hựu, cuộc sống của cậu có thoải mái hơn chút đỉnh, nhưng cũng chỉ giới hạn tự do hoạt động trong nhà. Đôi lúc, cậu sẽ theo Cận Đình Hựu về nhà cũ ăn cơm cùng gia đình. Nhưng thường thì trong một tuần, ngoài bốn ngày học, phần lớn thời gian, Cận Hướng Dương đều chỉ loanh quanh ở nhà tìm cách tự vui.
Cậu hoặc là xem phim hoạt hình, hoặc là đọc truyện tranh, hoặc là chơi trò chơi nhỏ trên điện thoại di động. Mà thời gian còn lại đều dùng để mong ngóng anh trai có thể về nhà sớm hơn một chút.
Trong tủ đồ của cậu, quần áo được treo thành từng bộ ngay ngắn. Cận Hướng Dương lấy nhanh một bộ rồi vội vã mặc vào, đến mức đôi tay cài cúc áo cũng run lên vì phấn khích. Chỉ mất hai phút, cậu đã xong xuôi. Cận Hướng Dương chạy đến cửa, gương mặt ngập tràn háo hức giục: “Đi thôi ạ!”
Nguyên Liệt quan sát Cận Hướng Dương một chút rồi nói: “Em mặc thêm một chiếc áo khoác, ngoài trời lạnh lắm.”
Thế là Cận Hướng Dương lại chạy vào mặc thêm một chiếc áo khoác len màu kaki, cậu tiện thể nhét luôn điện thoại vào túi áo. Nguyên Liệt đứng bên ngoài nhìn Cận Hướng Dương thay đôi bốt kiểu Anh. Lúc cậu đứng thẳng dậy, dưới mái tóc xoăn màu nâu là khuôn mặt hơi ửng hồng và đôi mắt to hai mí rõ ràng. Nguyên Liệt cúi xuống ngắm nhìn một lúc, không thể kiềm chế được, nhẹ nhàng vuốt tóc Cận Hướng Dương một cái. Hành động thoáng qua, anh liền thu tay về.
Cận Hướng Dương bước ra khỏi cửa, quay đầu nói: “Dì ơi, con đi đây.”
Nói xong, cậu đóng cửa, lon ton theo sau theo Nguyên Liệt ra khỏi căn hộ, lên xe.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến công viên giải trí. Bởi vì không phải kỳ nghỉ nên nơi này tương đối vắng khách. Từ lúc bước qua cánh cổng, mắt Cận Hướng Dương đã sáng rực, lia nhanh khắp nơi như thể muốn thu hết cảnh vật vào trong tầm mắt.
Cậu đã từng tham gia vài bữa tiệc của nhà họ Cận, nơi đó toàn người lạ, còn có không ít phóng viên quay phim, chụp ảnh. Chính vì thế, ở chốn đông người như thế này, Cận Hướng Dương không tỏ ra bỡ ngỡ hay lúng túng.
“Chơi cái gì bây giờ?” Cận Hướng Dương hoa mắt chóng mặt, bất chợt hỏi Nguyên Liệt một cách hấp tấp và lúng túng.
“Em có sợ độ cao không?” Nguyên Liệt hỏi.
Cận Hướng Dương nghĩ một lúc, đôi mắt sáng trong như pha lê nhìn về phía Nguyên Liệt, nói: “Em không biết.”
Nguyên Liệt: “Vậy thì chơi tàu lượn siêu tốc trước đi.”