Chủ đề của tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí được lấy cảm hứng từ một bộ phim hoạt hình nào đó. Những năm qua, Cận Hướng Dương đã xem vô số bộ phim hoạt hình ở nhà, dĩ nhiên bộ phim kinh điển này cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy biển hiệu của tàu lượn siêu tốc từ xa, cậu phấn khích gọi to về phía Nguyên Liệt: “Cái này, cái này em biết!”
Cận Hướng Dương không thể chờ đợi thêm nữa, bất chợt cậu chạy đi trước vài bước, sau đó lại quay lại. Cậu liếc nhìn Nguyên Liệt, người đang lặng lẽ quan sát mình, mím môi rồi nắm lấy tay anh. Cậu kéo anh đi nhanh, miệng không ngừng thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Giọng nói trong trẻo và vui tươi của cậu giống như chú chim non vừa học bay, hồn nhiên bay vào công viên trong một buổi sáng mùa thu.
Cận Hướng Dương không cao, nhưng cũng không thấp, khoảng một mét bảy lăm. Nguyên Liệt cao hơn Cận Hướng Dương gần một cái đầu. Tay của Cận Hướng Dương rất nhỏ, khi nắm tay Nguyên Liệt, cảm giác mềm mại âm ấm khiến anh ngẩn ra. Anh theo bước chân cậu, tầm mắt lại rơi trên người Cận Hướng Dương mỗi khi cậu ngoảnh lại nhìn mình, cùng với mái tóc xù sau gáy.
Nguyên Liệt thầm siết chặt tay hơn. Ngoài đôi mắt to tròn, dường như mọi bộ phận khác trên cơ thể Cận Hướng Dương đều nhỏ bé. Mũi cậu tinh tế, khuôn miệng nhỏ nhắn, cánh môi hơi hờn dỗi, gương mặt chỉ bé bằng lòng bàn tay. Ánh nắng ấm áp của mùa thu len lỏi vào mái tóc xoăn ngắn màu hạt dẻ, rồi rơi xuống hàng mi dài cong vút, trở thành đôi cánh của một con bướm màu cam đang lượn lờ.
Sau khi xếp hàng xong, nhân viên cài dây an toàn cho hai người. Tiếng khởi động của tàu lượn siêu tốc vang rền. Lần cuối cùng Nguyên Liệt đến công viên giải trí là khoảng mười ba, mười bốn tuổi, từ đó đến giờ anh chưa bao giờ quay lại.
Buổi tối hôm ấy, sau khi đưa Cận Hướng Dương về nhà, Nguyên Liệt cả đêm không tài nào chợp mắt. Thời điểm anh biết được mối quan hệ thực sự giữa Cận Hướng Dương cùng Cận Đình Hựu, trong lòng Nguyên Liệt vừa tức giận vừa bực bội. Hai ngày nay, thỉnh thoảng đầu anh lại hiện lên ánh mắt Cận Hướng Dương ngước nhìn mình khi cậu muốn ăn kẹo Hứa Sơ Dịch đưa cho.
Sáng sớm hôm nay, Nguyên Liệt không biết tại sao mình lại lái xe đến trước cổng khu nhà của Cận Đình Hựu. Anh đã bịa ra một lý do rằng đã hứa Cận Hướng Dương khi khám bệnh. Sau khi chào hỏi Cận Đình Hựu, anh liền lên nhà tìm Cận Hướng Dương.
Tàu lượn siêu tốc lao lên hạ xuống với tốc độ chóng mặt, tiếng du khách la hét vang vọng khắp bốn phía. Nguyên Liệt nhiều năm rồi chưa từng đến một nơi như vậy. Trong tiếng ồn ào lẫn lộn, anh chợt bừng tỉnh, cảm thấy bản thân chẳng khác nào một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch cùng Cận Hướng Dương đến đây.
Nguyên Liệt quay đầu nhìn người bên cạnh.
Cận Hướng Dương không hét, cũng không nhắm mắt. Cậu mở to đôi mắt tròn xoe, vui vẻ và đầy tò mò nhìn xung quanh. Mái tóc xoăn màu hạt dẻ của cậu bị gió thổi tung bay tán loạn.
Sau khi xuống khỏi tàu lượn siêu tốc, Cận Hướng Dương hứng khởi nói:
“Vui quá đi!”
“Em có muốn chơi thêm lần nữa không?”
“Muốn ạ!” Cận Hướng Dương gật đầu, rồi nhìn xung quanh, “Nhưng còn rất nhiều trò chơi khác nữa.”
“Không sao, chúng ta có thời gian mà.”
“Vậy em muốn chơi tàu lượn siêu tốc lần nữa!”
“Lần này có thể chơi một mình không?” Nguyên Liệt thấy Cận Hướng Dương không chút sợ hãi hay lo lắng, liền hỏi.
Cận Hướng Dương đã bắt đầu xếp hàng: “Em có thể.”
Cuối cùng, Cận Hướng Dương chơi tàu lượn siêu tốc bốn lần. Cậu còn chơi thêm nhiều trò chơi khác như trò đụng xe, vòng quay ngựa gỗ. Nguyên Liệt chỉ đứng bên cạnh nhìn cậu vui vẻ.
Họ chọn một nhà hàng theo chủ đề để ăn trưa. Sau một buổi sáng ở cùng nhau, mức độ thân thiết của Cận Hướng Dương với Nguyên Liệt tăng lên rõ rệt.
Cận Hướng Dương có thể cảm nhận được sự chiều chuộng và yêu thương từ Nguyên Liệt. Vì trong lúc cậu tham gia những trò chơi đó, Nguyên Liệt không hề đụng đến điện thoại. Phải biết rằng, hôm qua khi ở nhà với anh trai, cậu đã ngồi bên cạnh anh cả buổi chiều, nhưng ánh mắt của anh chỉ dán vào màn hình trò chơi. Nhưng suốt buổi sáng hôm nay, Nguyên Liệt luôn đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt không rời đi đâu khác. Điều này khiến Cận Hướng Dương cảm thấy vừa kỳ lạ vừa ngượng ngùng.
Sau bữa trưa, không thích hợp để chơi những trò quá sôi động nữa, Nguyên Liệt dẫn Cận Hướng Dương đi ngồi đu quay khổng lồ. Trong cabin của đu quay thường là các đôi tình nhân, khi Cận Hướng Dương và Nguyên Liệt cùng bước vào, cô bán vé không khỏi nhìn hai người thêm vài lần.
Người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen sang trọng, dáng người cao lớn, gương mặt lạnh lùng và điềm tĩnh. Còn cậu bé mặc áo khoác len màu kaki, tóc ngắn màu nâu nhạt, hơi xoăn nhẹ, đôi mắt to với lông mi dài, trông hệt như một học sinh trung học. Dù vẻ ngoài của họ khác nhau hoàn toàn, nhưng khi người đàn ông lặng lẽ cúi xuống bước vào cabin cùng cậu bé, lại tạo nên một cảm giác hài hòa kỳ lạ.
“Dương Dương, ở nhà em thường làm gì?” Nguyên Liệt ngồi đối diện Cận Hướng Dương hỏi.
Cận Hướng Dương dời tầm mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, ánh nhìn rơi xuống khuôn mặt Nguyên Liệt: “Em có ngày học. Em phải học suốt.”
“Em học những gì?”
“Học Ngữ Văn, Toán, tiếng Anh.” Cận Hướng Dương đếm từng ngón tay, sau khi đếm xong ba môn, cậu xấu hổ rụt ngón tay lại và nhanh chóng đặt tay xuống ghế, “Còn học một chút kiến thức về lễ nghi.”
“Ừm.” Nguyên Liệt không phải là người nói nhiều, đến đây không biết tiếp tục chủ đề gì. Anh nhìn thấy Cận Hướng Dương đột nhiên mở miệng, rồi gương mặt từ từ ửng đỏ, ánh mắt mong đợi lại do dự nhìn về phía anh.
Sau một lúc suy nghĩ, Nguyên Liệt hỏi: “Em có phải thi không?”
“Phải thi!” Cận Hướng Dương vội vàng đáp, đôi mắt cậu bỗng sáng lên, gương mặt càng đỏ hơn, giọng nói lại ngập ngừng và nhỏ đi, “Tuần này em thi Toán.”
“Thi tốt không?”
“Em được 100 điểm.” Đây là lần đầu tiên Cận Hướng Dương nhắc đến thành tích của mình trước người khác. Hành động rõ ràng là để nhận được lời khen này khiến cả khuôn mặt cậu đỏ bừng, còn nổi bật hơn cả mặt trời ngoài cửa sổ cabin.
“Dương Dương thật giỏi.” Nguyên Liệt cười nói, “Hôm nay khi chơi tàu lượn siêu tốc, tôi phát hiện, hóa ra em gan dạ như vậy, tôi còn nghĩ em sẽ sợ phát khóc cơ đấy.”
“Em không khóc đâu.” Cận Hướng Dương ưỡn ngực lên, “Em vốn dĩ rất dũng cảm.”
Vừa nói xong, cậu đột nhiên nhớ lại đêm hôm trước, cậu còn khóc lóc trước mặt Nguyên Liệt, dáng vẻ nhút nhát. Cậu thu lại chiếc cằm kiêu ngạo của mình, ngập ngừng nói thêm: “Em ít khóc lắm.”
Nguyên Liệt gật đầu: “Vậy à.”
“Vậy ngoài ngày học ra, em ở nhà làm gì?”
“Ừm…” Cận Hướng Dương suy nghĩ một chút, “Em xem hoạt hình, đọc truyện tranh, chơi điện thoại, đọc truyện cười… À, đúng rồi!”
“Hửm?” Nguyên Liệt nhìn vào Cận Hướng Dương.
Thấy Nguyên Liệt tỏ ra hứng thú, Cận Hướng Dương cười khúc khích một lúc rồi hào hứng chia sẻ: “Em kể anh nghe một câu chuyện cười, vui lắm!”
Có một phóng viên đến Nam Cực phỏng vấn một đàn chim cánh cụt.
Ông hỏi con chim cánh cụt đầu tiên: “Mỗi ngày bạn làm gì?”
Con chim cánh cụt nói: “Ăn cơm, ngủ, đánh đậu!”
Ông lại hỏi con chim cánh cụt thứ hai, nó cũng nói: “Ăn cơm, ngủ, đánh đậu!’”
Phóng viên hỏi mãi đến con thứ chín mươi chín, tất cả đều trả lời giống nhau.
Khi đến con chim cánh cụt thứ một trăm, phóng viên hỏi nó mỗi ngày làm gì?
Con chim cánh cụt đó trả lời: “Ăn cơm, ngủ”.
Phóng viên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao bạn không đánh đậu?”
Cận Hướng Dương kể đến đây thì dừng lại, rồi bắt đầu cười: “Nguyên Liệt, anh nghĩ tại sao nó không đánh đậu?”
Nguyên Liệt nhìn vào đôi mắt tràn đầy niềm vui của Cận Hướng Dương. Cả cái má lúm đồng tiền đã biến mất khi sáng nay gặp mình, nhưng từ khi bọn họ vào khu vui chơi, nó lại xuất hiện trên khuôn mặt của Cận Hướng Dương. Ánh mắt anh lướt qua đôi má lúm đồng tiền đó, rồi lắc đầu: ” Tôi không biết.”