Hủ Thụ - Thâm Khuy

Chương 9



Giờ học Ngữ Văn của Cận Hướng Dương bao gồm thảo luận, đọc hiểu và viết theo tranh. Mỗi lần, Phương Trạch Bình đều hỏi Cận Hướng Dương về những điều đã xảy ra trong vài ngày trước, nhằm rèn luyện khả năng giao tiếp của Cận Hướng Dương.

Cận Hướng Dương lại kể cho Phương Trạch Bình một lần nữa về câu chuyện vui ăn uống và ngủ nghỉ. Phương Trạch Bình đã nghe qua những câu chuyện cũ này, nhưng vẫn cùng Cận Hướng Dương cười rộ lên. Chưa kịp để anh tiếp tục hướng dẫn, Cận Hướng Dương đã chủ động nói: “Thầy Phương, hôm qua em đã ra ngoài.”

“Ra ngoài?” Phương Trạch Bình có chút ngạc nhiên, “Có phải đi với anh của em không?”

“Không phải.”

“Vậy thì Dương Dương đi với ai?”

“Đi với Nguyên Liệt.”

“Nguyên Liệt là ai?”

“Là, là…” Cận Hướng Dương bỗng không biết phải mô tả Nguyên Liệt như thế nào, cậu nhíu mày, có chút khổ sở, “Là bạn của anh em.”

“Không phải là bạn của em sao?”

Cận Hướng Dương suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc gật đầu: “Cũng có thể coi như vậy.”

“Vậy hai người đã đi đâu?”

“Đi công viên giải trí.”

“Tiếp nào, Dương Dương nói cho thầy biết, khi nào, với ai, đã đi những đâu.”

“Hôm qua, em và Nguyên Liệt đi công viên giải trí.”

“Tốt. Giỏi lắm.” Phương Trạch Bình dán một bông hoa lên sổ thưởng của Cận Hướng Dương, rồi lại hỏi Cận Hướng Dương về những trò chơi mà cậu và Nguyên Liệt đã chơi. Cận Hướng Dương lần lượt trả lời từng câu hỏi của Phương Trạch Bình.

Cả buổi chiều họ đã nói về chủ đề này. Kết thúc cuộc trò chuyện hỏi đáp, Phương Trạch Bình nhận thấy sự phấn khích và vui vẻ chưa phai nhạt trên khuôn mặt Cận Hướng Dương. Anh nhớ lại, khi Cận Hướng Dương nói chuyện không bao giờ có vẻ vội vã như hôm nay, kết luận rằng: “Có vẻ như, Dương Dương rất thích Nguyên Liệt.”

“Anh ấy rất tốt.” Cận Hướng Dương nói, “Em thích anh ấy.”

Kết thúc buổi học, Cận Hướng Dương chào tạm biệt Phương Trạch Bình, trở về phòng mình và bắt đầu làm bài tập Ngữ Văn mà Phương Trạch Bình đã giao. Mới viết được nửa giờ, điện thoại của cậu bỗng reo lên. Cận Hướng Dương rướn cổ nhìn màn hình điện thoại, ngay lập tức dừng lại, với lấy điện thoại: “Anh!”

Cận Đình Hựu gọi tài xế dừng xe ở cổng tiểu khu. Hắn ngồi ở ghế sau, nói với Cận Hướng Dương bên kia điện thoại: “Dương Dương, thay đồ ra ngoài. Tối nay chúng ta phải đến nhà bố mẹ ăn tối.”

“À…” Cận Hướng Dương hoảng hốt nhưng cũng có chút mong đợi, giọng nói cậu ngập ngừng, “Được… Em đi thay đồ. Anh đợi em!”

Cho đến khi nghe thấy tiếng “tút tút” trong điện thoại, Cận Hướng Dương mới bỏ điện thoại xuống. Ngơ ngác nhìn điện thoại một lúc, cậu cắn cắn môi dưới, môi mím chặt lại, thay đồ xong thì ra ngoài.

Cận Hướng Dương đi đến chiếc xe đậu ở một bên cổng tiểu khu rồi dừng lại. Tài xế ấn nút hạ cửa kính, Cận Hướng Dương cúi người nhìn vào, phát hiện Cận Đình Hựu ngồi ở một bên khác, liền mở cửa xe bước vào.

Cận Hướng Dương ăn mặc rất chỉnh tề. Khác với chiếc áo trẻ con cậu mặc khi ra ngoài chơi, giờ đây cậu mặc một bộ vest đen được thiết kế riêng, bên trong là một chiếc sơ mi trắng tinh khiết, cổ áo có thắt một chiếc nơ màu xanh đậm. Tóc cậu cũng được dì Trần chải chuốt, mái tóc ngắn xoăn nhẹ giờ được chải gọn gàng, toàn bộ tóc mái được vuốt ra sau và cố định bằng keo.

“Chỉ là ăn tối với gia đình.” Cận Đình Hựu quan sát trang phục của Cận Hướng Dương từ trên xuống dưới, nói, “Không có phóng viên.”

Cận Hướng Dương tự đóng cửa xe lại, nói: “Em biết mà.”

“Vậy sao lại mặc chỉnh tề như thế?”

Cận Hướng Dương dịch người lại gần Cận Đình Hựu, nhìn hắn: “Mặc như vậy không đẹp sao?”

Thật ra là đẹp. Khuôn mặt Cận Hướng Dương rất tinh tế, mặc dù không thông minh, nhưng đôi mắt rất có thần. Với dáng vẻ chững chạc này, nếu không mở miệng, trông chẳng khác gì một tiểu thiếu gia kiêu ngạo. Cận Đình Hựu nói: “Cũng được.”

Cận Hướng Dương nghiêm túc nói: “Bố mẹ sẽ khen em.”

Cận Đình Hựu cười một tiếng, không nói gì thêm.

Nhà bố mẹ Cận không nằm ở trung tâm thành phố. Xe chạy gần một giờ hai người mới đến được nhà cũ của Cận gia. Sau khi vào cổng chính, còn một đoạn đường nhỏ rợp bóng cây, Cận Đình Hựu bước trên những bậc đá được trải trên bãi cỏ, đi ở phía trước, Cận Hướng Dương chậm nửa bước đi theo phía sau hắn, hơi cúi đầu.

Hai người chưa đến cửa biệt thự, thì đã thấy người giúp việc đứng chờ bên cạnh cánh cửa gỗ.

“Cận thiếu gia, cậu về rồi.”

“Ừ.”

Cận Hướng Dương cùng Cận Đình Hựu vào phòng khách. Ngay khi vừa bước vào, mẹ Cận liền tiến lại chào đón: “Về rồi à.”

Ngồi trên ghế sofa, bố của Cận Đình Hựu vẫn không nhúc nhích, chỉ quay đầu nhìn hai người một cái, nói: “ Đình Hựu, Hướng Dương.”

Cận Đình Hựu gật đầu nhẹ: “Bố, mẹ.”

Cận Hướng Dương thấy bố nhìn về phía mình, mặt hơi đỏ, nhỏ giọng gọi: “Bố.” Sau đó lại chào mẹ Cận: “Mẹ.”

“Ừ.” Mẹ Cận cười đáp, bà nhìn qua một lượt trang phục của Cận Hướng Dương, không nhìn thêm, chỉ nói với Cận Đình Hựu: “Về rồi thì đi vào phòng làm việc tìm anh con. Nói chuyện qua điện thoại không tiện, mà cả ngày con đều không thấy mặt.”

“Vâng.” Mặt Cận Đình Hựu không đổi sắc, lập tức xoay người lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại bố Cận đang ngồi trên ghế sofa cùng mẹ Cận và Cận Hướng Dương đứng bên cạnh.

Mẹ Cận nói: “Đến đây ngồi.” Rồi dẫn Cận Hướng Dương cùng ngồi xuống.

Sau khi chào hỏi xong, bố Cận liền nghiêm mặt, chăm chú xem tin tức tài chính nước ngoài. Cận Hướng Dương ngồi yên tĩnh ở một bên sofa. Cậu hơi cúi đầu, bỗng phát hiện cà vạt của mình hơi lệch, mặt liền đỏ, vội vàng mím môi chỉnh lại.

Sắp xếp xong trang phục, Cận Hướng Dương nâng mí mắt lên, nhìn bố Cận, rồi lại nhìn mẹ Cận đang chơi điện thoại, nhiệt độ trên mặt giảm xuống, cậu rũ mắt, chỉ nhìn vào cúc áo vest của mình, không động đậy thêm nữa.

Khoảng hai mươi phút sau, người giúp việc đã bày xong món ăn, nói: “Cận tiên sinh, Cận phu nhân, đã có thể dùng bữa.”

Mẹ Cận để điện thoại lên bàn trà, đi lên lầu. Bà gõ cửa phòng làm việc: “Hoa Vĩ, Đình Hựu, ăn cơm thôi.”

Một lát sau, cửa phòng làm việc mở ra. Cận Đình Hựu đứng ở cửa, sắc mặt lạnh nhạt, không thể hiện cảm xúc gì, còn Cận Hoa Vĩ vẫn ngồi trên ghế làm việc, vẻ mặt không vui. Cận phu nhân nhìn qua sắc mặt của hai người, nói:

“Có chuyện gì, ăn xong rồi hãy nói, Hoa Vĩ, con cũng vậy, em trai vừa mới về, mà đã kéo nó vào nói những chuyện này.”

“Đúng vậy.” Cận Đình Hựu bỗng cười, “Anh, ăn cơm trước đã.”

Nghe vậy, sắc mặt Cận Hoa Vĩ lập tức thu liễm lại. Anh đứng dậy, cũng cười nói: “Đúng, đúng. Nhìn xem, Đình Hựu đi xe hơn một giờ, chắc chắn là đã đói rồi.”

Hai anh em theo sau bà Cận, cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.

Bố Cận đã ngồi vào ghế chủ tọa. Cận Hướng Dương còn chưa ngồi, chỉ đứng ở một góc bàn ăn, đợi bà Cận và hai anh em Cận gia vào chỗ, cậu mới lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Cận Đình Hựu.”