*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hùng Gia Bảo đã chết, Tề Tiểu Quỳ cũng chết, đội ngũ sáu người, bây giờ chỉ còn bốn người.
Bốn người bàn bạc với nhau, quyết định tối nay tập trung ở phòng khách qua đêm trước đã, khôi phục mấy phần thể lực, sáng sớm hôm sau sẽ xuất phát, đi về phía Đông.
Phòng khách rất rộng rãi, mỗi người đều tìm vị trí khác nhau, Tân Manh và Du Nghị chiếm lấy ghế sô pha mềm mại, ghế sô pha rất dài, đủ cho hai người mỗi người dựa vào một đầu, Lý Hữu Căn ôm chăn đệm từ trong phòng đặt ở góc tường cách xa hai người, định nằm trên đất ráng ngủ một giấc, khiến người ta bội phục nhất là Đổng Tu, cho dù ở trong tình trạng như thế này, cho dù hôm nay đã tốn rất nhiều sức lực, hắn vẫn không chịu ủy khuất bản thân, phí rất nhiều sức lực để lôi ra một chiếc giường đơn nặng nề từ trong phòng rồi nằm ngủ trên đó.
Sau khi mọi người chuẩn bị xong, căn phòng chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ như có như không.
Trong không gian tối mù, thân thể Tân Manh nửa dựa lên ghế sô pha, xem ra là đang ngủ, qua nửa ngày sau, lại mở mắt ra, trong mắt không có chút buồn ngủ nào.
"Không ngủ được?" Một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên bên tai cậu, dọa Tân Manh nhảy dựng, một lúc sau mới phản ứng kịp, thì ra là Du Nghị, y cũng tỉnh.
Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, đánh giá người đàn ông mà hôm nay mới gặp lần đầu, lại không hiểu sao khiến cậu cảm thấy rất thân thiết, trong phòng tối như mực, không thấy rõ bộ dáng và biểu tình của người nọ, chỉ mơ hồ thấy được đường nét khuôn mặt của người đàn ông, tầm mắt Tân Manh không tự chủ từng chút một miêu tả đường nét trên gò má kiên nghị mà anh tuấn của y, cuối cùng không tự chủ được thốt lên: "Có thể... Nói cho tôi biết một vài chuyện của anh được không?"
Nói xong, cậu không nhịn được ngượng ngùng, rõ ràng là một câu hỏi rất bình thường, tại sao qua giọng nói khẽ nhỏ nhẹ của cậu lại thấy hơi ái muội?
Có phải là liên quan tới hoàn cảnh vừa yên tĩnh vừa tối tăm này không? Tân Manh buồn rầu nghĩ, nếu không thì tăng mạnh ngữ điệu cho cứng rắn hơn một chút? Nhưng nếu như vậy sẽ nghe như đang chất vấn, hình như không thích hợp cho lắm... Nhỉ?
Cậu còn đang rối rắm, lại không nhận ra người đàn ông cho cậu ấn tượng nghiêm túc thành thục, lại ở trong bóng tối nhếch nhếch khóe môi, ý cười lóe lên một chút rồi biến mất, nhanh không kịp bắt giữ.
"Tôi làm lính đặc chủng trong quân đội mấy năm, sau khi xuất ngũ chuyển sang làm lính đánh thuê, do cơ duyên mới tiến vào trò chơi."
Người đàn ông nói chuyện ngắn gọn, ngữ điệu cũng rất ôn hòa, do sợ ảnh hưởng tới người khác, nên hai người bọn họ gần như chụm đầu lại với nhau, lúc này người đàn ông nói chuyện khiến hơi thở ấm áp phả lên lỗ tai Tân Manh, Tân Manh chỉ cảm thấy một đợt khí nóng đột nhiên xông lên đỉnh đầu, lỗ tai và hai má đều nóng không chịu nổi, đầu óc trống rỗng, như bị ma xui quỷ khiến nói một câu: "Hèn chi dáng người của anh lại đẹp như vậy..."
Chắc do đang rối não, Tân Manh vừa nói xong, dĩ nhiên lại không nhận ra vấn đề đầu tiên, trái lại trước mắt hiện lên vóc dáng của người đàn ông mà cậu nhìn thấy ban ngày, thật sự rất đẹp a, ít nhất thân cao mét tám, cao hơn hẳn một cái đầu so với Tân Manh, cơ thể là tam giác ngược tiêu chuẩn, toàn thân đều có cơ bắp rắn chắc, không khoa trương khó coi như Kiệt Tử, ngược lại vô cùng thon gầy vừa vặn, cực kỳ cân xứng, nếu mặc quần áo rộng rãi, thậm chí không nhìn ra y có sức bật mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối thuộc về loại hình mặc quần áo thấy gầy cởϊ qυầи áo có cơ bắp, hơn nữa... Lúc y thay quần áo Tân Manh không cẩn thận nhìn thấy, y có cơ bụng tám múi...
Tân Manh không nhịn được đột nhiên bốc lên lòng ghen tị nho nhỏ, cơ bụng tám múi, cậu cũng muốn a, cho dù không có tám múi, sáu múi, không, bốn múi cũng được nha...
Nếu trên người mình có hết mấy thứ đó thì tốt quá...
Đột nhiên, tiếng cười trầm thấp nam tính vang lên bên tai, Tân Manh trong nháy mắt nhận ra mình vừa nói cái gì, lại đang suy nghĩ gì, chỉ thấy quá khó đỡ!
Cậu đang làm cái quỷ gì vậy nè!
Lúc cậu đang xấu hổ không biết nên làm thế nào mới phải, đôi mắt lại bị lòng bàn tay ấm áp bao trùm, cậu nghe người ấy nói, "Muộn rồi, ngủ đi, ngoan."
Giọng nói ôn hòa của người đàn ông xóa bỏ sự ngượng ngùng của cậu, nhiệt độ trên mặt chậm rãi rút đi, bàn tay người nọ che trước mắt cậu vẫn chưa lấy đi, Tân Manh cũng không đẩy ra, yên tĩnh dựa lên ghế sô pha.
Cậu tưởng mình sẽ mất ngủ, nhưng trên thực tế lại rất nhanh rơi vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng hít thở vững vàng, Du Nghị mới rút tay lại, ánh mắt y xuyên qua màn đêm nặng nề, lẳng lặng rơi trên hàng lông mi nhỏ dài của Tân Manh, mơ hồ lộ ra một nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ.
Tân Manh đã ngủ say không biết rằng, đối với những người khác trừ cậu ra, tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Đổng Tu nằm trên giường, đem cái chăn không biết ai đã dùng qua đá sang một bên, chăn trên người là ra giường mới tinh do hắn tìm được, hắn nhắm mắt lại, nhưng trước mắt hết thảy đều là cảnh tượng Hùng Gia Bảo biến thành quái vật, lặp đi lặp lại nhiều lần không ngừng nghỉ, trên trán nhanh chóng toát ra mồ hôi.
Trong lòng hắn nghĩ, Hùng Gia Bảo, đừng trách tôi, là do cậu quá ngu, không phải tôi không cho cậu đi, nhưng dù sao cậu cũng dâu có chết thật, chờ tôi thăng cấp rồi, cậu có thể sống lại, thế nên... Cũng không có gì đáng ngại...
Bản tính lãnh huyết và ích kỷ khiến hắn không có cảm giác tội lỗi bao nhiêu, càng nhiều hơn là kinh hãi, dù sao trước đó, hắn chưa từng thấy qua mấy thứ kỳ quái khủng bố như vậy.
Quái vật, quái vật, quái vật kia còn đuổi theo được không?
Làm sao mới gϊếŧ được nó?
Đổng Tu không ngừng suy nghĩ biện pháp đối phó, không còn buồn ngủ nữa.
Bên kia.
Lý Hữu Căn cuộn mình trong chăn, lưng dựa sát trên vách tường, khẽ run rẩy.
Sắc mặt hắn đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, thân thể co rúm, bàn tay trong chăn không ngừng cử động, nếu để người ngoài nhìn thấy, rất dễ hiểu lầm hắn đang làm việc gì không phù hợp với trẻ em.
Nhưng lấy tố chất tâm lý của Lý Hữu Căn, hôm nay không trực tiếp bị hù chết đã tốt lắm rồi, nào có tâm tình làm mấy thứ kia.
Ngón tay cứ gãi trên đùi, làn da chỗ đó đã chuyển sang màu đỏ tím, sắp bị hắn cào nát, hắn cau mày, buồn bực không ngừng chửi mắng trong lòng.
Đáng chết, sao lại ngứa như vậy, là do muỗi chích hả?
Sờ thử hình như thấy vết muỗi đốt...
Có thể do quần bị rách, nên mới để cho con muỗi bắt được cơ hội.
Ngứa như vậy, làm sao mà mình ngủ được a! Cái chỗ chết tiệt này, ngay cả nước hoa cũng không tìm thấy!
Lý Hữu Căn oán hận mắng, sợ cào rách da, không dám gãi mạnh nữa, cứ thế bị hành hạ lăn qua lăn lại đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, bốn người ngược lại đều thức dậy từ rất sớm, nhưng ngoại trừ Tân Manh vì ngủ ngon giấc mà sức sống dồi dào, Du Nghị vẻ mặt như thường, thần sắc của hai người khác đều vô cùng hỏng bét, Đổng Tu mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, Lý Hữu Căn khuôn mặt tái xanh, tay còn gãi mạnh bên ngoài quần, bước chân có hơi trúc trắc.
Tân Manh vốn định hỏi bọn họ xem tối hôm qua bị gì, chẳng lẽ là ngủ không ngon, kết quả Du Nghị vừa nhét bánh mì và sữa bò vào tay cậu, cậu lập tức bị dời đi lực chú ý, nhỏ giọng nói chuyện với Du Nghị, hoàn toàn bỏ quên hai người kia.
"Ba lô của anh quả thực là túi bách bảo (1), cái gì cũng có." Tân Manh biết trong túi y có súng, mà không chỉ có một cái, cái này còn chưa tính, luôn thấy y lấy ra đủ thứ đồ từ trong túi, quần áo tắm rửa, vật dụng chữa bệnh, đồ ăn, la bàn, băng đạn, móc neo (2), dao quân dụng (3) (vừa đưa cho Tân Manh), còn có một đống thứ hỗn tạp, Tân Manh không biết tên, nhưng chắc là "Bất minh giác lệ", nhưng cái túi này cũng không to lắm nha! Nếu không phải bề ngoài quá không xứng, cậu đã cho rằng Du Nghị là hóa thân của Doraemon!
("Bất minh giác lệ" = "Tuy không biết nó là cái gì, nhưng hình như rất lợi hại")
Du Nghị rũ mi mắt, lại lấy ra một bịch sữa bò từ ba lô, không nhanh không chậm nói, "Còn nhiều chỗ trống, cậu có thể cất chung quần áo với tôi."
Tân Manh chỉ cười cười, không giả vờ khách sáo từ chối.
"Xì, gì thế này!" Lý Hữu Căn gãi gãi đùi, khinh thường nhìn thoáng qua bầu không khí ấm áp xoay quanh hai người, nói với Đổng Tu đang ngoảnh mặt làm thinh, "Ai da, anh nói xem hai người họ có phải là biếи ŧɦái không? Trước kia tôi từng gặp người như thế rồi, thật là ghê tởm. Tân Manh này bình thường có vẻ nhân mô nhân dạng*, không nghĩ tới lại là người như thế, vừa thấy đàn ông liền lộ ra bản tính, thật sự là..."
*Từ châm biếm. Ví dụ: Một người bạn học cực kỳ bình thường,, nhiều năm sau phát tài, có người nói: "Bây giờ tóc vuốt keo bóng loáng, tây trang giày da, nhân mô nhân dạng (ra dáng người) hơn rồi đó!" Trong truyện thì ý của bạn Lý là lúc đầu bạn Manh còn ra dáng người, lúc sau thì thành dạng gì không biết -_-
Đột nhiên, hắn cảm thấy bên tai có một thứ sắc bén xẹt qua, mấy cọng tóc đứt thoáng chốc rơi xuống vai, vành tai tê rần, có thứ gì đó ấm áp chảy ra, hắn hậu tri hậu giác* đau đớn kêu một tiếng, nhìn ra sau, đúng là một cây đao, đang cắm trên vách tường ngay bên tai hắn!
*Hậu tri hậu giác: chuyện mà người ta đều biết hết, chỉ có mình biết cuối cùng
Mũi đao còn chưa đâm vào vách tường!
Hắn không dám tin quay đầu lại, đối mặt với một đôi mắt màu nâu sẫm lạnh lùng hung ác, sát ý trong mắt gần như phóng xuất, như dã thú tàn nhẫn hung mãnh, tràn ngập hơi thở máu tươi cùng gϊếŧ chóc, nuốt sống người nhìn, đang muốn vồ tới gϊếŧ hắn!
Lý Hữu Căn muốn chạy trốn, lại phát hiện toàn thân hắn đã sớm bị sát ý bao phủ, sức kéo vô hình kia khiến hắn ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể cử động!
Đây là cái gì?
Sức mạnh kinh khủng gần như hóa thành thực thể này rốt cuộc là cái gì?!
Hai chân Lý Hữu Căn run rẩy không thôi, nếu không phải hôm qua không uống nhiều nước, chỉ sợ đã tiểu ra quần, ngay cả cảm giác ngứa phát điên trên đùi cũng không cảm giác được nữa.
Y muốn gϊếŧ mình, y muốn gϊếŧ mình...
Mình sẽ...
Mình sẽ bị gϊếŧ chết!
Trong đầu Lý Hữu Căn hiện lên ý nghĩ này, kém một điểm liền không nhịn được quỳ lạy xin tha, nhưng mà, tầm mắt kia lại đột nhiên biến mất, gia tăng ở trên người hắn, cảm giác áp bách có thể nói là khủng bố kia biến mất trong nháy mắt, hắn ngẩn người, đã thấy Tân Manh vừa đi toilet về, tới cạnh người đàn ông ngồi trên sô pha, mà ánh mắt của người nọ đã chuyển lên trên người Tân Manh, lại khôi phục bình tĩnh và ôn hòa như thường.
Tân Manh hoàn toàn không biết chuyện xảy ra lúc nãy, lộ ra nụ cười không hề phòng bị với người đàn ông đối diện.
Ác ma... Y là ác ma...
Lý Hữu Căn run rẩy đôi môi, không nhịn được thấp giọng thì thầm hai chữ "Ác ma", Đổng Tu vẫn cầm bình nước khoáng uống nước lạnh lùng nhìn hắn, "Rốt cuộc cậu ngu đến cỡ nào, thế nhưng lại không nhìn ra ai mới là người không thể chọc vào."
Lý Hữu Căn có khổ mà không nói được, hắn đương nhiên nhìn ra người đàn ông này không thể trêu chọc, nhưng vấn đề là lúc nãy hắn nói chuyện với Đổng Tu sợ bị nghe thấy, nên đè âm thanh xuống rất thấp a, dựa theo khoảng cách mà nói, người bình thường tuyệt đối không nghe thấy, ai biết tại sao lại... Tại sao lại bị người này nghe thấy chứ?!
Hắn đột nhiên lạnh run cả người, càng nghĩ càng thấy đúng, lẽ nào người này thật sự là quái vật?
Giải thích:
(1) Túi bách bảo: Giống như túi thần kỳ của Doraemon
(2) Móc neo: Có hình dáng giống như mỏ neo, được nối với một sợi dây thừng, dùng để cắm vào vách núi rồi leo qua... [chả biết miêu tả thế nào, bạn nào xem phim nhiều sẽ biết:v]. Hình minh họa: