Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 2: Quái vật trong bóng đêm



Sự thật chứng minh, cậu thật sự có khả năng tính toán, đèn bàn kia quả thật có thể sử dụng, nhưng ánh sáng lại vô cùng sáng ngời, không phải là ánh sáng màu việt quất nhu hòa như đèn bàn bình thường, mà giống như ánh sáng trắng chói mắt của đèn treo trong phòng khách, nếu không có chăn che lại, chỉ sợ căn phòng này đã được chiếu sáng như ban ngày.

Cậu cẩn thận kéo chăn lên một chút, lộ ra ánh sáng cực kỳ mơ hồ, cầm tấm thiệp lên xem, đọc lại từng câu rồi nghiên cứu một phen, rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ trên đó, cậu lại thuận tay lật ngược lại, phát hiện mặt sau còn có chữ.

【 Không được bật đèn, ánh sáng sẽ hấp dẫn chúng nó. 】

【 Kỳ quái đến cỡ nào, sinh vật chỉ tồn tại trong bóng tối, lại truy tìm ánh sáng. 】

Trong nháy mắt, Tân Manh nhớ tới bốn chữ to đầm đìa máu tươi trên vách tường trắng như tuyết, liền cảm thấy phát run, quá sơ suất, lời cảnh báo nhắc nhở rõ ràng như vậy, cậu lại bỏ qua, thiếu chút nữa đã hại chết chính mình.

Xem ra đây chính là thông tin mà mặt trên của tấm thiệp đã nhắc tới, nhưng với ánh sáng thế này thì chẳng nhìn thấy gì, cậu đang ở đâu, bên ngoài là "thứ" gì, nhiệm vụ thăng cấp là gì, hoàn toàn không có manh mối, xem ra cậu phải tìm năm đội hữu kia trước, tìm hiểu thông tin trong tay bọn họ.

Nhưng mà...

Tân Manh có chút do dự, muốn tìm người, phải đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài, phải giải quyết quái vật bên ngoài trước đã.

Đúng vậy, quái vật.

Cậu có thể xác định, "thứ" bên ngoài tuyệt đối không phải là dã thú, hẳn là một thứ gì đó giống như quái vật mới phải, bởi vì trên tấm thiệp có ghi là "sinh vật chỉ tồn tại trong bóng tối", mà "bóng tối" này cũng không chỉ là ban đêm, hơn nữa cho dù là như vậy, cũng không thể có động vật nào là sinh vật chỉ tồn tại trong bóng tối, những lời này khiến cậu nhớ đến một vài thứ không mấy hay ho, ví dụ như quỷ hút máu, vân vân.

Tuy rất hoang đường, nhưng đây là trò chơi khủng bố, cho dù có thứ gì xuất hiện thì cũng rất bình thường, không phải sao?

Tân Manh không chỉ có được trực giác sắc bén của động vật, còn có sức quan sát trời sinh cũng rất mạnh, giỏi nhất là tìm kiếm manh mối dựa theo những dấu vết để lại, đây là ưu điểm lớn nhất của cậu, xem ra bây giờ, nó đã trở thành chỗ dựa lớn nhất để cậu có thể thăng cấp trò chơi.

Thật ra vẫn còn một số thứ rất không thích hợp, nhưng Tân Manh lại không biết vì sao, theo bản năng xem nhẹ chúng.

Nhưng việc cấp bách bây giờ, vẫn là tìm hiểu xem quái vật bên ngoài rốt cuộc là sinh vật gì, tay chân nhẹ nhàng đẩy ra cái bàn chắn trước cửa, để lộ mắt mèo trên cửa phòng trộm, nghiêng người nhìn ra phía ngoài.

Phòng ở này chắc hẳn là một chung cư lâu đời, không giống nhà lầu kiểu mới một tầng có hai hộ, trái phải đối diện đều có phòng, mà chung cư này đã có ba hộ gia đình, còn không có thang máy, chỉ có cầu thang bẩn hề hề, Tân Manh ở trong căn hộ chính giữa, lúc nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể thấy một nửa cầu thang đi xuống, giữa cầu thang còn có một cửa sổ đang mở ra, thời gian quả thật là buổi tối, bên ngoài lớp thủy tinh là một mảnh tối đen, giống như mãnh thú há to miệng rộng đen kịt, đang muốn tìm người để ăn thịt, nhưng cầu thang bị ảnh hưởng do va chạm lúc nãy, đèn cảm ứng sáng lên, cho nên tầm mắt Tân Manh coi như rõ ràng, nhưng cậu không hề phát hiện ra thứ gì.

Tiếng gầm nhẹ thô suyễn vẫn còn ở bên ngoài, nhưng tại sao lại không có gì hết?

Chẳng lẽ là do phạm vi của mắt mèo quá nhỏ? Tân Manh tiến lại gần hơn một chút, muốn mở rộng tầm nhìn, lại không nghĩ tới, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, một đôi mắt máu tươi đầm đìa xen lẫn màu trắng xanh bỗng nhiên che hết mắt mèo, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt cậu!

Tân Manh bị dọa thiếu chút nữa đã ngã nhào từ trên bàn xuống mặt đất!

Ngọa tào! Cái quỷ gì thế!

Nếu không phải trong tiềm thức vẫn nhắc nhở mình không được phát ra tiếng động, Tân Manh đã sớm hét toáng lên như phụ nữ!

Tròng mắt kia thật sự rất đáng sợ, nó không giống ánh mắt của người bình thường lúc trừng lên chỉ lộ ra một chút lòng trắng, lại còn có mí mắt trên dưới bao lấy, ngược lại giống như tròng mắt đã lồi hết ra bên ngoài, không thấy mí mắt, hơn nữa vẻ mặt xanh mét, lòng trắng mắt đỏ sậm phủ kín tơ máu như có mạng nhện giăng đầy, con ngươi xám trắng vô thần, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cậu!

Tay Tân Manh bắt đầu run lên, trong căn phòng tĩnh lặng, cậu có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập dồn dập của mình, giống như vang vẳng trong tai, tim cũng sắp nhảy ra ngoài! Cậu muốn quay trở lại phòng ngủ, không bao giờ... Tới gần nơi này nữa!

Nhưng lý trí lại ngăn cản cậu, Tân Manh muốn sống, cậu không muốn bị quái vật cắn chết, nhưng cũng không muốn bị đói chết, trong phòng này không có đồ ăn, chắc chắn cậu không thể trốn ở đây trong thời gian dài, không cần biết bên ngoài là thứ gì, sẽ có lúc cậu phải đối mặt với nó, huống chi bây giờ còn cách nhau một cánh cửa.

Đừng sợ, đừng sợ, không có gì phải sợ cả...

Tân Manh một bên tự an ủi mình, một bên dùng sức vặn ngón tay, cố lấy dũng khí thêm một lần nữa, thật cẩn thận lại gần mắt mèo.

Lúc này đây, cậu đã hoàn toàn thấy được toàn bộ diện mạo của con "Quái vật" kia.

Một con tang thi.

Sở dĩ Tân Manh có thể nhận ra nhanh như vậy, còn có thể kêu tên thật chính xác, là do cậu đã từng chơi một trò chơi khủng bố ––— 《 Sinh Hóa XX 》.

Mới có thể nhận ra con quái vật hình người như bị lột da này.

Lúc con tang thi kia còn sống, hẳn là một người đàn ông trưởng thành, trên người mặc bộ tây trang rách tung tóe, bụng mỡ bị xé rách, nội tạng hư thối dơ bẩn tràn ra từ trong cơ thể, tóc đã rụng hết, lộ ra từng khối da đầu xanh trắng loang lổ, làn da trên người đã mất hết, lộ ra cơ bắp đen sì trộn lẫn với xương cốt, chảy nước mủ màu nâu vàng, trên mặt không có một lớp da lành lặn, đôi mắt lồi ra, trên răng nanh còn có rất nhiều thịt nát...

Không đúng, còn có một con, ở bên cạnh hắn, còn có một con tang thi nữ!

Lúc cậu bật đèn, đã hấp dẫn đúng hai con tang thi, hiện tại đều đứng trước cửa, đi tới chỗ có ánh sáng nhưng vẫn không tìm được "thực vật", cứ đi đi lại lại không có mục đích, phát ra tiếng thở dốc không có lý trí, Tân Manh có thể nhìn thấy, con tang thi nữ mặc bộ đồ ngủ rách nát dơ bẩn sắp cắn rớt lưỡi của mình, cái lưỡi máu chảy đầm đìa rũ ở ngoài hàm răng nanh sắc nhọn.

Bọn họ không còn được gọi là con người.

Tang thi trong trò chơi nhìn cũng rất kinh khủng, nhưng cũng không thể so sánh với cảm giác sợ hãi khi tận mắt nhìn quái vật ăn thịt người đứng ngay trước mặt mình, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, khứu giác bị ngăn trở của Tân Manh lập tức hồi phục, cách một cánh cửa có thể ngửi thấy mùi hôi thối buồn nôn của thi thể, dạ dày cuộn thắt lại, thiếu chút nữa nôn hết ra.

Nhưng so với hiện tượng sinh lý và sự sợ hãi phản cảm trong lòng, càng đáng chú ý hơn chính là tình huống bây giờ thực sự không lạc quan.

Có hai con tang thi luôn đó, cậu phải làm sao bây giờ! Hơn nữa đèn cầu thang vẫn sáng, ai mà biết phụ cận còn có nhiều hay ít quái vật, sẽ bị ánh đèn hấp dẫn lại đây?

Trong lòng Tân Manh sợ hãi lẫn sốt ruột, đầu óc cậu còn dùng được, nhưng thể lực thực sự không tốt lắm, không thể nói là tay trói gà không chặt, nhưng cậu chưa từng luyện qua cái loại võ thuật quyền đạo gì đó, lại nghĩ tới lực đạo vừa lớn vừa hung mãnh của hai con tang thi kia lúc đập cửa phòng trộm, cậu hoàn toàn thúc thủ vô sách. (Bó tay không có biện pháp)

May mắn là, lần này sau khi đèn cảm ứng tắt đi, không còn sáng lên nữa.

Tân Manh hơi hơi thở dài nhẹ nhõm, lùi lại phía sau, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng trộm, đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Hai tang thi ở cùng một chỗ, cậu căn bản không thể đối phó, nếu chỉ giải quyết từng con một thì sao? Trước tiên dụ một con vào nhà, nhốt con kia ngoài cửa, gϊếŧ con bên trong rồi tiếp tục xử lý con còn lại...

Không, như vậy không được, chưa nói đến thực lực của con tang thi kia rất lớn, cậu không chắc mình có thể nhốt con kia ngoài cửa hay không, lại nói nếu cậu thực sự dụ một con vào trong đây, cậu cũng không thể giải quyết được dưới tình huống không bị nó cào hay cắn trúng.

Đúng vậy, trực giác của Tân Manh nói cho cậu biết, tuyệt đối không thể bị nó trúng, một chút cũng không được, suy nghĩ này rất đột ngột, nhưng Tân Manh quyết định tin tưởng nó.

Còn có cách nào đâu?

Nếu nói là trò chơi, vậy nhất định sẽ xem xét đến đặc điểm thể lực của tất cả người chơi trên toàn quốc, vậy nên chắc hẳn sẽ có đường sống cho người bình thường, khẳng định sẽ có cách đào thoát khác.

Đừng nóng vội, cẩn thận nghĩ lại, nghĩ lại... Nghĩ lại đặc tính của tang thi...

Tang thi sẽ bị ánh sáng hấp dẫn, nên một khi cậu bật đèn, sẽ dẫn tới sự chú ý của tang thi, nếu... Nếu trời sáng thì sao?

Tân Manh linh cơ vừa động*, đột nhiên nghĩ rằng, nếu mặt trời mọc thì sẽ như thế nào? Tang thi thích "tìm kiếm ánh sáng", bên ngoài trời đã sáng, mà trong phòng lại tối đen như mực, tang thi có thể bị hấp dẫn đi ra bên ngoài hay không? (* Ý nghĩ chợt hiện lên/ bất chợt nghĩ ra.)

Ngồi chờ tại chỗ, chủ ý này rất không an toàn, thời gian càng lâu thì sức lực bị tiêu hao càng nhiều, kiệt sức ngay lúc đó sẽ khiến cậu rơi vào khốn cảnh, nhưng hiện tại Tân Manh không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể cá cược một lần, nếu không được, lúc đó hẵng nghĩ biện pháp khác.

Trong lúc chờ đến hừng đông, cậu trở về phòng, bắt tay vào chuẩn bị, tìm kiếm vũ khí hữu dụng, cậu không muốn để tang thi lại gần, vậy nên không dùng đến dao gọt trái cây vân vân, tốt nhất là tìm những thứ dài dài như ống thép là được.

Đừng nói nữa, cậu thật sự tìm được một cái, là ở trên ban công, chính giữa bồn hoa cắm một ống thép inox, mặt trên còn có dây leo bìm bìm quấn quanh, hẳn là chủ nhân của căn phòng này đặt đó để thân cây bìm bìm có chỗ leo lên. Tân Manh gỡ cành hoa khô héo xuống, rút ra ống thép trên bồn hoa, lau đi đất cát trên ống, ống thép còn dài hơn một chút so với cánh tay cậu, cậu cầm trong tay huơ huơ một lát, cũng rất thuận tay.

Nghĩ nghĩ, lại vào phòng bếp, tìm được một cây dao phay, dùng dây thừng cột chặt trên một mặt của ống thép, miễn cưỡng xem như là vũ khí tự chế.

Sau đó cậu liền ngồi dựa vào vách tường gần cửa phòng trộm, lẳng lặng đợi đến hừng đông.

Trong phòng này không có vật phẩm nào có thể biểu thị thời gian, tất cả đồng hồ quả quýt lẫn đồng hồ báo thức đều bị phá hỏng, di dộng bị cắt thành hai nửa, trên cổ tay cậu cũng không có thứ gì, cho nên Tân Manh không thể đoán được bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể lắng nghe hơi thở của tang thi bên ngoài, cùng với tiếng bước chân nặng nề đang đi qua đi lại, lòng tràn ngập bất an chờ đợi thời gian trôi qua.

Cậu chưa từng cảm thấy ban đêm lại khó khăn như vậy.

Rốt cuộc, không biết qua bao lâu, âm thanh bên ngoài bắt đầu biến đổi, cậu nghe thấy hai luồng hơi thở bỗng nhiên trở nên nặng nề, rồi lại nhẹ nhàng trở lại, tiếng bước chân tập tễnh càng ngày càng xa, cậu nhanh chóng duỗi chân đứng lên, nằm úp sấp nhìn qua mắt mèo, hưng phấn phát hiện ánh sáng len qua cửa sổ nơi cầu thang, trời đã sáng!

Tang thi quả nhiên đã rời khỏi thang lầu âm u này, lảo đảo đi về phía lầu dưới, khớp xương của bọn chúng không linh hoạt, không thể đi từng bậc từng bậc xuống cầu thang, đi mấy bước liền bước hụt, gần như là lăn xuống dưới, nhưng bọn chúng không biết đau đớn, ngã thành một đống vẫn có thể đứng lên đi tiếp, Tân Manh xem mà tóc gáy dựng thẳng.

Nhưng điều này cũng chứng minh ý tưởng lúc đầu của Tân Manh, tang thi quả nhiên đã bị hấp dẫn bởi ánh mặt trời bên ngoài, đây là cơ hội rời đi của cậu! Cậu đẩy ra đống lớn gia cụ chắn trước cửa, nhìn qua mắt mèo xác nhận cầu thang không có tang thi, về phòng tìm một vài bộ quần áo coi như hoàn hảo rồi mang theo bên người, che khuất làn da lộ ra bên ngoài, cầm ống thép trong tay, khẽ mở cửa phòng trộm ra.

Gió mát chầm chậm thổi vào từ cửa sổ nơi cầu thang, mang theo không khí mát lành cùng hơi nước vào buổi sáng sớm, khiến cho Tân Manh chấn động tinh thần, sự sợ hãi mỏi mệt nhịn cả buổi tối cũng giảm đi phần nào, cậu im lặng không một tiếng động mở cửa ra, tay chân nhẹ nhàng tiêu sái đi ra ngoài.

Trên hành lang, trừ nơi gần cửa sổ ở cầu thang, còn lại đều rất u ám, tay vịn làm bằng sắt đã rỉ sét, lung lay sắp đổ, đi xuống dưới cầu thang, tầng tiếp theo là lầu một, nhìn ra ngoài từ hành lang rộng rãi, cảnh sắc bên ngoài hoàn toàn xa lạ, đây hẳn là một tiểu khu xưa cũ, chung quanh đều là chung cư sáu tầng cũ nát lại giống nhau như đúc, hơn nữa hẳn là không có nhiều người ở, cậu thấy có rất nhiều phòng bị bỏ trống, cửa kính trên ban công cũng không được lau chùi sạch sẽ. Lấy kinh nghiệm của Tân Manh khi chơi trò chơi tang thi và đọc tiểu thuyết mạt thế, đây chính là chuyện tốt, ít nhất số lượng tang thi sẽ không nhiều.

Sự thật cũng là như vậy, trên đường lớn của tiểu khu chỉ có vài con tang thi lẻ loi, thân thể dơ bẩn rách nát, dưới ánh mặt trời chói lọi, tứ chi cứng ngắc, giống như những con rối gỗ chậm chạp đi lại không có mục đích, thỉnh thoảng sẽ làm rớt xuống mặt đường những chất dịch màu vàng gay mũi, hoặc là thịt nát hư thối, mùi hôi của thi thể luôn quanh quẩn bên chóp mũi, khiến cho dạ dày của người khác nhịn không được mà "sông cuộn biển gầm".

Cảnh tượng y như một cơn ác mộng.

Tân Manh nắm thật chặt ống thép trong tay, cố gắng khống chế hơi thở, men theo bóng râm của tòa nhà, cẩn thận chậm rãi đi ra bên ngoài, cố hết sức không phát ra tiếng động.

Cách này rất có hiệu quả, tang thi luôn ẩn hiện ngay dưới ánh mặt trời, nơi này lại có ít bóng râm, cậu không cầu nhanh, chỉ cầu an ổn, cứ đi như vậy, thế nhưng cũng đi tới chỗ cách cổng tiểu khu không xa lắm.

Nhưng cậu vẫn tiếp tục hoang mang, bởi vì nơi gần cổng tiểu khu dĩ nhiên lại là một khu đất trống, không có gì để che chắn, có hơn hai mươi con tang thi du đãng dưới ánh mặt trời chói lọi, cậu căn bản không thể tránh thoát!