Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 24: Rừng cây cấm địa



Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa mọc, cả thôn Tú Sắc đã thức dậy, người trong thôn mở toang cửa lớn lẫn cửa sổ, bắt đầu bận rộn làm bữa sáng, phòng bếp của nhà thôn trưởng cách nhà kho rất gần, Tân Manh bị âm thanh nồi niêu va chạm làm tỉnh lại, mê mang ngồi dậy dụi mắt, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, vẫn chưa tới sáu giờ, hôm qua cậu đi ngủ trễ, bây giờ còn hơi buồn ngủ, người ta đã bắt đầu nấu cơm, cậu cũng không tiện ngủ nướng, chỉ có thể vừa ngáp vừa xuống giường đi giày, mở cửa ra khỏi phòng.

Trưởng thôn đang ngồi ở trên ghế phòng khách,trên bàn thấp trước mặt đặt một bát cháo nhỏ, còn có mấy cái bánh màn thầu và một đĩa dưa muối, Ngô Tuyết Hoa đang đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng hai bát cháo, thấy Tân Manh dậy rồi, vội vàng bắt chuyện, "Đang định đi gọi anh đấy, dậy rồi thì tốt, mau ngồi xuống ăn cơm."

Tân Manh nói cám ơn, ba người ngồi quanh bàn ăn bữa sáng.

Trưởng thôn rất coi trọng việc tìm kiếm Tề Tiểu Quỳ, vừa ăn sáng xong, lập tức mở loa kêu lớn, từng nhà bên ngoài tức khắc mở cửa, tất cả các thôn dân lưu loát đi ra, phân tán lên núi tìm người.

Người trong thôn có không ít, nhưng núi lớn bốn phía mênh mông lại không thấy rõ đường, Tân Manh không tiện ngồi tại chỗ chờ, định trước tiên tập hợp mấy người trong đội, thương lượng việc phân tán ra đi tìm cùng thôn dân, trên đường đi thuận tiện hỏi thăm chuyện liên quan tới "Cấm địa".

Lần này Tân Manh chủ động cùng một nhóm với Du Nghị, Lý Hữu Căn và Đổng Tu đều quyết định hành động một mình, Hùng Gia Bảo nhìn chung quanh, cuối cùng vẫn mặt dày đi theo hai người Tân Manh.

Tân Manh chọn một thôn dân nhìn hơi quen mắt, là thiếu niên gầy yếu ngồi bên cạnh cậu lúc ăn cơm ở nhà thôn trưởng, cũng là người đầu tiên nhắc tới "Cấm địa", Ngô Cường.

Ngô Cường nói rất nhiều, hơn nữa không nhiều như vậy tâm nhãn, là một cái rất thích hợp lời nói khách sáo đối tượng, Tân Manh vì hỏi thăm tin tức, cố ý tiến lên vài bước cùng hắn song song đi, dọc theo đường đi nỗ lực tiếp lời, Du Nghị và Hùng Gia Bảo cùng tại phía sau của bọn họ, Du Nghị chỉ chăm sóc cho Tân Manh, lúc đường núi khó đi luôn có thể đúng lúc đỡ cậu, Hùng Gia Bảo thì không tốt số như vậy, đi đường núi gập ghềnh trắc trở, miệng không ngừng chửi "Mẹ nó".

"Đúng rồi, hôm đó anh nghe cậu nhắc tới "Cấm địa" kia, là nơi các cậu phân phát lương thực hả?" Tân Manh vờ như lơ đãng hỏi, "Trẻ con quả thật không nên đi vào, nhưng các cậu đã lớn như vậy, còn sợ các cậu phá hư lương thực à?"

Ngô Cường lại lộ ra biểu tình không đồng ý, rõ ràng là muốn nói cái gì đó, nhưng chắc vì nhớ đến lời dặn của trưởng thôn nên không nói ra, Tân Manh thấy vậy, cố ý cười trêu, "Xem ra các cậu trong mắt người lớn vẫn là mấy đứa trẻ! Thật ra ở chỗ tụi anh cũng như vậy, cho dù đã hơn hai mươi tuổi, cha mẹ vẫn nghĩ mình chưa đủ lớn, hành xử bừa bãi, chỉ biết phá hư đồ tốt trong nhà, không nghĩ tới chỗ các cậu cũng như thế."

"Không phải đâu!" Mấy tên nhóc choai choai như Ngô Cường, vào thời điểm ngóng trông trở thành người lớn, ghét nhất người ta vẫn xem mình là thằng nhóc, tức khắc đem lời trưởng thôn nói ném ra sau đầu, một mạch cái gì đều nói: " "Cấm địa" căn bản không phải là nơi phân phát lương thực, không phải vì nhỏ tuổi mới không cho vào, mà bất kể người lớn hay trẻ con cũng không cho đi vào!"

"Hả?" Tân Manh giả vờ giật mình, "Vậy tại sao lại không cho vào?"

"Em cũng không biết," Ngô Cường lầm bầm lầu bầu, tiện tay nhặt lên nhánh cây quất lá cây bên người, "Khi còn nhỏ em cùng mấy đứa Ngô Đắc Lợi lén lút vào xem, kết quả chẳng có thứ gì cả, chỉ là một rừng cây nhỏ bình thường, bên trong có mấy tảng đá lớn, còn lại chả có cái gì hay. Cuối cùng bị người lớn biết, về nhà vẫn bị đánh đòn! Thật là oan ức!"

"Chẳng có thứ gì, vậy tại sao lại gọi là "Cấm địa"?" Tân Manh nghĩ không ra, thật sự chỉ là rừng cây nhỏ bình thường thôi sao?

"Chắc là do người ta thích gọi như vậy." Ngô Cường lơ đãng nói, đột nhiên lại thốt lên, "Há, đúng rồi, em nhớ ra rồi, hình như còn có lời đồn liên quan đến việc này."

"Lời đồn gì?" Tân Manh vội hỏi.

"Nó cũng giống như truyền thuyết vậy, không biết là thật hay giả, " Ngô Cường gãi gãi sau gáy, "Nói rằng nơi đó là một vùng đất "Không rõ", nếu có người đi vào, sẽ phát động "Không rõ", toàn bộ người trong làng đều sẽ gặp xui xẻo. Nhưng sau khi tụi em đi vào, lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả, người trong thôn nên như thế nào thì vẫn như thế ấy, cũng không gặp phải thiên tai hay bệnh tật gì, đều khỏe mạnh hết mà."

Tân Manh yên lặng đem chuyện này ghi nhớ ở trong lòng, cậu luôn cảm thấy đây là một thông tin rất quan trọng.

"Thật ra cũng không có gì thần bí," Ngô Cường bĩu môi, nói rằng, "Sau này em với Ngô Đắc Lợi tìm trưởng thôn hỏi qua, thì ra nơi đó vốn là mộ tổ, chôn cất tổ tông của chúng em, sau đó lại nghe bảo là phong thủy không tốt, không thích hợp để chôn cất, nơi đó liền bỏ trống, không có bia mộ, hình như là sợ gặp xui xẻo, mới không cho đời sau đi vào trong đó."

Tân Manh đang định khéo léo hỏi thăm vị trí của cấm địa, để lúc nào tìm cơ hội lén lút đi xem thử, kết quả Hùng Gia Bảo ngu xuẩn trực tiếp hỏi luôn: "Vậy bây giờ cậu đưa tụi anh đi xem thử đi."

Trong lòng Tân Manh nhất thời "Lộp bộp" một tiếng, đúng như dự đoán, vẻ mặt Ngô Cường vốn đang thả lỏng đột nhiên trở nên cảnh giác, hắn nhìn ba người, phòng bị nói, "Các anh muốn đến chỗ đó làm gì? Tại sao lại hỏi tôi về chỗ đó?"

Hùng Gia Bảo đang định nói rõ tình huống với hắn, lại bị Du Nghị nhấc chân đá lên mông một cú, suýt chút nữa té sấp mặt, hắn quay đầu lại mờ mịt chả hiểu gì, Tân Manh trừng hắn một cái, Du Nghị phối hợp lạnh nhạt nói: "Câm miệng!"

Hùng Gia Bảo đành phải phẫn nộ ngậm miệng.

Tân Manh quả thật hết cách với cái tên thành sự không đủ bại sự có thừa này, không biết động não suy nghĩ, cho dù Ngô Cường không đồng ý về cấm địa, cũng không thể đưa một đám người lạ đến đó a! Dù sao cũng là nơi đã từng chôn cất tổ tông nhà người ta, người trong thôn đều bao che khuyết điểm và chú trọng tục lệ, anh hỏi trực tiếp như vậy, người ta nhất định sẽ cho rằng anh có mưu đồ gây rối!

Suy nghĩ một lát, cậu liền nói với Ngô Cường, "Ý hắn là, tốn cả ngày hôm qua vẫn không tìm được người bạn kia của tụi anh, không biết có phải là bất cẩn đi vào "Cấm địa" hay không, cuối cùng không ai vào đấy tìm, nên đến bây giờ vẫn không tìm ra."

Ngô Cường rõ ràng chần chờ một lúc, nghĩ lại hình như cũng có khả năng này, sắc mặt hắn dịu đi, nhưng vẫn nghiêm túc nói với bọn họ, "Em có thể mang các anh đi xem thử, chỗ đó không lớn, từ bên ngoài đã có thể nhìn thấy rõ bên trong, mà em nói trước, các anh không thể đi vào trong, chỉ có thể đứng ngoài nhìn, nếu không em sẽ bị thôn quy (quy tắc trong thôn) xử phạt!"

Tân Manh nhanh chóng gật đầu, ba người đi theo sau Ngô Cường, theo hắn quẹo một góc cua, đi lên một con đường khác, chuyển phương hướng mấy lần, mới nhìn thấy rừng cây nhỏ mà hắn nói.

Rừng cây nhỏ, quả thật là một rừng cây "Nhỏ" chân chính, đường kính còn chưa đến 500 mét, mới nhìn lướt qua đã thấy mép rừng, bên trong có mấy chục gốc cây Dương cao gầy thẳng tắp, ở giữa có mấy khối đá lớn nằm rải rác.

* Cây Dương (tên khoa học là PopulusL.): Thuộc chi Dương, nhánh Populus. Giống như các loài liễu, cây Dương có hệ thống rễ rất khỏe và lan rộng, vì thế chúng không nên trồng quá gần nhà hay các ống nước do chúng làm nứt nẻ các bờ tường và các ống dẫn để tìm kiếm hơi ẩm. Các loài dương trong nhánh Populus là các loại cây lá rộng nằm trong số quan trọng nhất của hệ sinh thái ven Bắc cực. (Nguồn: Wikipedia)

Hình dáng của mấy hòn đá cũng có phần kỳ quái, không phải bia mộ, lại đứng thẳng giống như bia mộ, số lượng còn quỷ dị hơn, vừa vặn là sáu cái.

Tân Manh nhìn chằm chằm sáu khối đá lớn kia, nghĩ đến nội dung trên thiệp của Hùng Gia Bảo, trong lòng có cân nhắc, xem ra "Nó" trong câu【 Ngoảnh mặt làm ngơ, hay là lật đổ nó, do các người tự mình lựa chọn. 】, là chỉ mấy khối đá lớn này.

Cậu còn muốn tiếp tục nhìn cẩn thận hơn nữa, nhưng Ngô Cường lại bắt đầu đẩy bọn họ ra ngoài, "Được rồi, đã xem xong rồi, không có ở đây, chúng ta đi nhanh đi, đừng để cho người khác thấy."

Tân Manh đành phải bỏ xuống ý nghĩ trong đầu, ngược lại cậu đã nhớ kỹ đường đi, chờ có cơ hội sẽ tự mình đi một chuyến.

Bốn người đi tìm một vòng, không tìm được Tề Tiểu Quỳ, Ngô Cường buồn bực nói, "Anh xác định nhóm các anh có sáu người? Có thể nào người kia đã rời khỏi thung lũng hay không?"

Trong nháy mắt Tân Manh liền dao động, nhưng cậu vẫn lắc đầu, phạm vi hoạt động của bọn họ đã bị giới hạn bên trong thung lũng này, chỉ cần là người chơi, trừ phi thăng cấp, nếu không tuyệt đối sẽ không ra được, cho nên Tề Tiểu Quỳ nhất định còn ở nơi nào đó trong ngọn núi này, chỉ là cô ấy đang trốn, không muốn bị bọn họ tìm ra, đây là cách giải thích duy nhất.

Nghĩ đến chuyện trò chơi trước Tề Tiểu Quỳ bị Lý Hữu Căn đẩy vào bầy tang thi, Tân Manh chỉ có thể thở dài, có chút muốn ngừng tìm cô.

Thiếu nữ vốn có lòng phòng bị rất nặng kia chỉ sợ sẽ không còn tin tưởng bọn họ nữa, nếu đã cho rằng mình trốn đi sẽ an toàn hơn, vậy thì bọn họ không nên đi quấy rầy cô nữa.

Về phần tấm thiệp trong tay cô...

Chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Tân Manh trở về nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, bác cứ kêu mọi người trở về đi, cháu mới nhận được điện thoại của người bạn kia, cô ấy đã lỡ rời khỏi thung lũng này, không cần làm phiền mọi người đi tìm cô ấy nữa, rất cám ơn mọi người."

"Cô ấy đã đi rồi?" Không biết vì sao, trưởng thôn hình như có chút tiếc nuối, mà rất nhanh lại cười rộ lên, "Không có gì không có gì, cô ấy bình an là tốt rồi, để bác đi gọi mọi người trở về."

Rất nhanh, trong loa vang lên tiếng của trưởng thôn, vẫn nghe không hiểu chữ nào, mà thôn dân vào trong núi đều lục tục trở về, Đổng Tu và Lý Hữu Căn cũng xuống núi theo.

Đổng Tu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Tân Manh trả lời: "Đừng tìm nữa, nàng tại trốn chúng ta, không tìm được."

Lý Hữu Căn rất bất mãn, không biết là đối với Tề Tiểu Quỳ hay là đối với Tân Manh, "Fuck, rõ vớ vẩn, làm chậm trễ thời gian của cả đám."

Tân Manh không để ý tới hắn, "Chúng tôi đã tìm được vị trí của cấm địa, nhưng các thôn dân canh chừng chỗ kia tương đối gắt gao, chúng ta tìm cơ hội lén lút đi xem thử."

Đợi ăn cơm trưa xong, người trong thôn đã bắt đầu ngủ trưa, mấy người Tân Manh lấy cớ đi vào núi ngắm phong cảnh, rời khỏi nhà thôn trưởng.

Mấy người đi đến bên ngoài rừng cây nhỏ, lần này không ai ngăn cản bọn họ, do Du Nghị dẫn đầu, trước một bước đi vào rừng cây nhỏ, thấy không có nguy hiểm, mới vẫy tay gọi Tân Manh, Đổng Tu và Lý Hữu Căn lại lướt qua Tân Manh tiến vào rừng cây nhỏ trước, Tân Manh bị rớt lại phía sau, Du Nghị đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẫn luôn chờ cậu.

Bên trong quả thật là mới nhìn sơ qua đã thấy rõ mồn một, chẳng có thứ gì cả, cho nên bọn họ cũng không nhìn lung tung, đi thẳng đến mấy khối đá lớn kia.

Lúc trước đứng nhìn từ xa, Tân Manh không thấy rõ, đợi đến gần rồi, lại nhìn mấy tảng đá kia, lại phát hiện ra một điều khiến họ sởn cả tóc gáy...

Trên sáu tảng đá nhìn giống như bia mộ kia, lại có khắc tên năm người bọn họ!