Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 37: Vượt màn !



[37] - Thôn trong cốc (19): Vượt màn !


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


Nước !


Nhớ chén nước mà Ngô Tuyết Hoa đưa choc cậu, thậm chí nhớ lại lúc cậu vừa mới đến thôn này Ngô Tuyết Hoa có đưa cho cậu một chén trà khi một mình ở nhà thôn trưởng mà đợi những đồng đội khác, Tân Manh nhất thời nghĩ lại mà sợ !


Nếu khi đó cậu uống chén trà kia, có phải cậu sẽ thành người chết đầu tiên trong game này rồi không ?!


Ai có thể ngờ được, những thiếu nam thiếu nữ nhiệt tình thân thiện mà vây quanh nói chuyện với cậu, đằng sau nụ cười chính là lũ cuồng ma ăn thịt người giết người không chớp mắt !


Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm với cậu, trong lòng họ có phải đang suy nghĩ thịt của cậu ra sao, vị như thế nào, ăn có ngon hay không ?


Lúc thôn trưởng dùng loa phát thanh cố ý nói tiếng địa phương, lúc ấy ông ta có phải đang nói: "Thức ăn đến rồi, bắt được liền chuẩn bị ăn cơm." ?


Đống thịt trên bàn cơm trước kia, vậy mà đều là thịt người, hơn nữa nữ nhân trong miệng của bọn họ... chẳng lẽ, chẳng lẽ là...


Tất cả manh mối đều được xâu chuỗi lại, lúc Tân Manh nhìn thấy quan tài đó liền khó hiểu mà cảm thấy đúng, là bởi vì quan tài quá mới, gỗ không được quét sơn chôn dưới lòng đất một năm, khi đào ra lại tuyệt đối sẽ không mang màu vàng của mộc sạch sẽ mới tinh, toàn bộ thôn dân đều liên hợp với nhau mà lừa gạt bọn cậu, nữ nhân đó không phải chết đuối năm ngoái, mà hẳn là vừa mới chết không lâu trước lúc bọn cậu đến, hơn nữa do máu thịt đều bị ăn sạch, cho nên trong quan tài không có da và nội tạng bị rã ra, so với thời gian bị bóp méo, rồi lại liên kết với trạng thái của Tề Tiểu Quỳ và lời miêu tả của các thôn dân đối với nữ nhân chết đuối...


Cậu có thể chắc chắn rằng nữ nhân đó chính là Tề Tiểu Quỳ !


Về chuyện cô rốt cuộc chết đuối hay là...


Tân Manh không dám nghĩ tiếp, bởi vì sự thật này quá mức đáng sợ, cậu vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý mà tiếp nhận toàn bộ tàn khốc này.


Nhưng cậu rốt cuộc cũng hiểu được tại sao trong ánh mắt Tề Tiểu Quỳ trước đó lại truyền ra sự thống khổ.


Rốt cuộc cũng hiểu dấu răng trên người của Đổng Tu và Lý Hữu Căn là có ý gì, đó chính là manh mối quan trọng đã bị cậu xem nhẹ, chân của Hùng Gia Bảo, cánh tay của Du Nghị, còn có trước lúc đám quỷ ấy rời đi, trên người xuất hiện những vết căn, đều là game một lần lại một lần gợi ý cho cậu, khiến cậu [Chú ý chi tiết.], buồn cười là cậu vậy mà lại đắc chí, cho rằng bản thân đã chú ý đầy đủ chi tiết, lại không nghĩ rằng sự thật thường rất tàn khốc.


Đám ác quỷ đó được bọn cậu thả ra, vào trong thôn trả thù, giết chết những người đã cắn nuốt máu thịt của chúng nó nhiều nhất, nhưng lại không hề đuổi tận giết tuyệt đối với hai người Tân Manh chưa bao giờ ăn thịt, cũng xem như là có oan báo oan, có thù báo thù.


Lại quay đầu nhìn đám thôn dân 'giản dị' kia, bọn cậu đã giúp họ giải quyết sự báo thù của đám quỷ nọ, cũng thật xem như là có ân với họ, họ vẫn không hề lưu tình mà giết chết Hùng Gia Bảo, như vậy liền thấy được những người này đã đánh mất tính người bao nhiêu, thậm chí ngay cả ác quỷ cũng không bằng, thủ đoạn hại người càng kéo đến dồn dập khiến người ta khó lòng phòng bị !


Lần đầu tiên là do cậu vì cái chén quá bẩn mà may mắn trốn thoát, cho nên sau đó Ngô Tuyết Hoa đều đưa cho cậu những cái chén sạch sẽ, nếu vừa nãy cậu không nhớ ra chuyện ở đập chứa nước, không ngại với lí do trong lòng mà đặt chén xuống, nếu Du Nghị cũng uống chén nước đó, vậy bọn cậu vẫn như cũ mà biến thành con lợn đang nằm ở lò sát sinh đợi làm thịt, đang ngủ liền bị người ta ăn mất.


Cạm bẫy mỗi nơi một cái, không thể tưởng tượng được là vừa thoát khỏi đám quỷ ăn thịt người, lại thiếu chút nữa đã không tránh được đám người ăn thịt người.


Không, đám người này đã không thể gọi là người, họ là ác ma, là ác ma ăn đồng loại của chính mình !


Toàn thân Tân Manh đều run rẩy, khi sắp được vượt màn, lại bị sự thật đáng sợ này đánh đòn cảnh cáo khiến đầu óc choáng váng, đằng sau vẻ thuần phác lương thiện một khi bị vạch trần, ở dưới tất cả đều là nhân tính hư thối tanh tưởi máu chảy đầm đìa.


Thôn Tú Sắc... Tú Sắc...


Cậu sao lại quên mất chứ, trên mạng, những người có hành vi thích ăn thịt người, có đôi khi được gọi là 'Tú Sắc'.


Cái gì mà xinh đẹp tuyệt trần như tranh vẽ, muôn sắc như hoa xuân, căn bản chỉ là một thôn ăn thịt người không hề có nhân tính !


Đây chỉ sợ là nội dung của một tuyến khác, nếu bọn cậu không đẩy ngã tảng đá, liền sẽ gây ra tình tiết thôn ăn thịt người, sẽ không xuất hiện quỷ nứt miệng, nhưng sẽ đối mặt với đám ác ma khoác da người ăn thịt người cực kỳ đáng sợ, sau đó bất tri bất giác sẽ trở thành bàn thịnh yến của bọn họ, cũng như Hùng Gia Bảo hiện tại đang nằm ở trên giường bị chẻ ra từng khúc vậy...


Hai tuyến này không thể nói rõ rốt cuộc tuyến nào đáng sợ hơn, nhưng nếu từ hiện tại mà xem, ít nhất tuyến mà bọn cậu đang lựa chọn có lợi với Tân Manh hơn, tuy rằng quỷ nứt miệng đã giết chết hai đồng đội của cậu, nhưng rõ ràng đã nhẹ tay với Tân Manh và Du Nghị không hề ăn thịt, bọn cậu còn có thể nhận được sự giúp đỡ của Tề Tiểu Quỳ, so với đám thôn dân muốn giết sạch sáu người bọn cậu rồi ăn luôn thì tốt hơn nhiều.


Hành động lỗ mãng của Hùng Gia Bảo, tuy không thể cứu lấy bản thân anh ta, nhưng lại đánh bậy đánh bạ khiến Tân Manh và Du Nghị né tránh được rất nhiều nguy hiểm chí mạng, cũng khiến cho khả năng vượt màn lớn hơn, hiện tại xem ra, ngược lại không thể nói rõ điều hắn ta làm là tốt hay xấu.


Các thôn dân từng ăn thịt rất nhiều người, ngay cả chú chó trong thôn, đều không hề có tí phản ứng gì với mùi máu, chắc đã tập mãi thành quen rồi.


Các player quá câu nệ với vẻ bề ngoài của mọi chuyện mà lại xem nhẹ đủ loại gợi ý ở bên ngoài, chỉ là hiện thực luôn sẽ hung hăng vả một bàn tay vào mặt bọn họ, thậm chí còn vì điều này mà trả giá đắt là sinh mệnh của chính mình.


Quỷ nứt miệng với vẻ ngoài đáng sợ, chính là người bị hại đã bị đám người kia tàn nhẫn sát hại rồi cắn nuốt máu thịt, mà đám thôn dân thoạt nhìn vô tội mà bị quỷ giết hại, lại chính là đao phủ tội ác chồng chất, vào lúc này Tân Manh đột nhiên hiểu được manh mối trên tấm card kia: [Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.]


Cậu nhớ ra rồi, cậu từ đầu đến cuối cảm thấy đáng thương, chính là các thôn dân đối với bọn cậu đầy nhiệt tình thân mật lại từng người từng người chết đi, mà tấm card đã sớm nói rõ với cậu, những người thoạt nhìn đáng thương kia, nhất định có chỗ đáng giận, mà chính cậu lại hiểu ra quá muộn —— Hùng Gia Bảo rốt cuộc vẫn chết.


Thật ra anh ta vốn dĩ có cơ hội để chạy trốn, nếu lúc đó anh ta đồng ý cùng lên núi với bọn cậu, có lẽ đã sớm vượt màn với bọn cậu rồi...


Chuyện này ngược lại chẳng thể trách Tân Manh, Tân Manh cũng không có cảm giác tội lỗi gì, chẳng qua là có chút thổn thức.


Nhưng mà chuyện cấp bách hiện tại chính là bọn cậu không nên tiếp tục ở đây !


Cậu dùng sắc nắm lấy cánh tay Du Nghị, Du Nghị căn bản không cần nói chuyện với cậu liền hiểu được ý đồ của cậu, kéo tay cậu lặng lẽ rời khỏi cửa sổ, nhưng bên ngoài thật sự quá tối, không có ánh trăng, lại không có đèn đường, ánh nến trong phòng rọi ra tạo thành góc chết thị giác, không thể nhìn rõ dưới chân, Tân Manh chạy về phía trước, không phát hiện trên đất vừa lúc có một nhánh cây khô héo, bị cậu giẫm một cái liền gãy, phát ra tiếng giòn vang.


"Ai ?!" Ba người ở trong phòng bị kinh động, lập tức bỏ dao phay trong tay xuống, bổ nhào đến trước cửa sổ, vừa lúc thấy bóng dáng hai người bọn cậu chạy đi !


Ngô Lai Lợi và Ngô Tuyết Hoa lập tức lao ra khỏi nhà để đi bắt người, nhưng Tân Manh đã được Du Nghị cõng trên lưng nhanh chóng lao về hướng sơn đạo, đằng sau rất nhanh liền truyền đến tiếng loa đang phát âm, lần này thôn trưởng vẫn chưa kịp đổi sang tiếng địa phương, Tân Manh nghe thấy thanh âm thật lớn quanh quẩn trong sơn cốc: "Đồ ăn chạy rồi ! Đồ ăn chạy rồi ! Mau đuổi theo ! Mau đuổi theo !"


Sơn cốc vốn dĩ đang một mảnh tối đen đột nhiên được toả sáng bằng từng ngọn nến nhỏ, từng nhà đều không tiếp tục che giấu, sôi nổi đốt nến lên, các thôn dân sắn tay áo chạy ra khỏi nhà, giơ đuốc đuổi theo phía sau hai người Tân Manh, Tân Manh ghé vào trên lưng Du Nghị, nhịn không được nhìn về đằng sau, những thôn dân lúc trước còn nở nụ cười hiền lành với cậu, hiện tại trên mặt đã thay thế bằng biểu tình vặn vẹo dữ tợn, đã sớm không nhìn ra được bộ dáng của con người, cho dù bề ngoài vẫn chưa thay đổi, nhưng lòng bọn họ đã sớm trở thành ác ma...


Du Nghị chạy rất nhanh, nhưng tốc độ của đám thôn dân này cũng không hề chạy, sinh sống trong núi khiến mọi người mỗi người đều chạy khắp núi, tố chất thân thể cực tốt, hơn nữa so với hai người bọn cậu chỉ mới đến vài ngày thì quen thuộc sơn đạo hơn, bị tụt lại không có bao nhiêu, vẫn luôn đuổi theo xa xa phía sau bọn cậu.


Mắt thấy đã càng lúc càng gần, đám thôn dân kia lại giơ dao phay trên tay lên, dùng sức ném về phía Tân Manh ở phía sau lưng !


"Cẩn thận !" Tân Manh hô to một tiếng, cánh tay theo bản năng ôm chặt cổ Du Nghị, Du Nghị lại như mọc thêm một con mắt ở đằng sau, lỗ tai run run vài cái, dựa theo tiếng gió rất nhỏ kia mà chuẩn xác né tránh hai dao phay bay tới, sau đó lại cúi đầu một cái, tránh thoát một con dao chặt xương từ đỉnh đầu bay qua, chân dùng sức đạp mạnh trên mặt đất một cái, mượn lực nhảy về phía trước hai thước !


Chỉ là lúc hắn một cước rơi xuống đất, mặt đất dưới chân lại di chuyển, lá khô ở trên rơi xuống, lộ ra tấm lưới săn thú ở dưới, trong nháy mắt trói hai người lại treo mạnh lên cao !


Nơi này vậy mà còn có bẫy ư ?!


Cậu cho đến bây giờ vẫn không hề nghe bất kì thôn dân nào nhắc đến chuyện bẫy, đám người này giấu thật sâu !


Tân Manh nhất thời kinh hoảng lên, nói đến thể lực và giá trị vũ lực, cậu chỉ có thể là gánh nặng của Du Nghị, nhìn xấp xỉ một trăm thôn dân với vẻ mặt hung tợn rất nhanh liền đuổi đến vây quay phía dưới lưới săn thú, cậu liền ra quyết định rất nhanh, muốn Du Nghị bỏ cậu lại rồi vượt màn trước !


Nhưng chưa đợi cậu mở miệng, Du Nghị lại giống như biết được suy nghĩ trong đầu cậu, quay đầu thấp giọng nói vào lỗ tai cậu: "Có thể cùng nhau đi nhưng phải cần một chút thời gian."


Tân Manh được lây cảm xúc bình tĩnh của hắn, chạm rãi từ sự bối rối mà trấn định lại, nhớ đến giá trị vũ lực của Du Nghị, cậu lại có chút tin tưởng, dù có hung ác như thế nào thì họ cũng đều là con người sinh động, vẫn dễ ứng đối hơn so với đám quỷ xuất quỷ nhập thần.


Cậu nắm chặt mã tấu trong tay mình, nghĩ rằng cho dù chút nữa có ra sao thì cậu cũng không thể quá cản trở Du Nghị, chém chết được một cái thì chém chết một cái, dù sao đám người đó cũng không thể xem là người !


Du Nghị giật giật thân thể, điều chỉnh một động tác thuận tiện dùng lực hơn, cho dù đang lọt vào biến cố, mã tấu trong tay hắn vẫn vững vàng như cũ, không hề xuất hiện tình huống run tay, nhìn liền biết tố chất tâm lý rất tốt. Mã tấu mà hắn cầm, sắc bén hơn rất nhiều so với cái của Tân Manh, bởi vì hắn sợ Tân Manh chưa dùng thuần thục sẽ làm chính cậu bị thương, cho nên mã tấu của cậu chỉ ở mức sắc bén bình thường, mà cái trong tay hắn, nếu nói thổi mao đoạn phát cũng không hề khoa trương, cắt đứt cái lưới săn thú đơn sơ này là chuyện dễ như trở bàn tay, phiền phức ngược lại chính là sau khi rời khỏi đây làm sao để lúc ôm lấy Tân Manh chém giết vẫn có thể bảo vệ cậu chu toàn không để cậu bị thương.


Ánh mắt màu trà lẳng lặng nhìn đám người nhốn nháo phía dưới, trong đầu đang xoay quanh một phương án tốt nhất, đưa tay chuẩn bị cắt đứt dây thừng phía trên lại nghe tiếng đám người phía dưới đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó tự tách ra một lối đi, thôn trưởng vẫn còn mặc bộ quần áo dính đầy máu đỏ chói mắt, giơ dao phay trong tay, chậm rì rì bước đến.


"Hơn nửa đêm rồi các cậu còn muốn đi đâu đó ?" Thôn trưởng cười hỏi, nụ cười kia không có gì khác với ngày thường, nhưng sau khi được máu tươi và hắc ám làm nổi bật, liền nhiều thêm một tia kinh dị và biến hoá kì lạ.


"..." Du Nghị dừng lại động tác, cúi đầu nhìn ông ta.


"Chúng tôi không phải người ở đây, đương nhiên phải trở về nơi của chúng tôi." Tân Manh nói, "Chúng tôi đã có bốn người ở lại đây chẳng lẽ vẫn chưa đủ ư ?"


"Không~ đủ, đương nhiên không đủ." Thôn cười tủm tỉm, vuốt vuốt chòm râu của ông ta, cũng không thèm để ý chòm râu đã bị bàn tay dính máu nhuộm thành màu đỏ, "Hậu bối, cậu có thể không biết, miễn là có người bên ngoài đến thôn của chúng tôi liền không có ai có thể từ trong thôn đi ra ngoài. Mấy năm gần đây, người đến càng ngày càng ít, người trong thôn chỉ có thể đi ra ngoài, ngẫu nhiên dụ được về hai người, liền giúp mọi người giải toả đỡ thèm, nhưng hiện nay người ở bên ngoài cũng không dễ lừa gạt, mọi người đều đã lâu không ăn thịt, thật vất vả đợi đến lúc mấy người các cậu đến, thịt nộn màu mỡ, thật thơm, sao có thể để các cậu cứ như vậy mà đi chứ ? Một người cũng không thể thiếu đâu !"


"Ông !" Tân Manh giận dữ, đang muốn mắng người lại đột nhiên nghe được tiếng gào thê thương thảm thiết quen thuộc, cao giọng vang lên !


Là... là tiếng quỷ khóc ?!


Tân Manh cảm thấy uy lực của tiếng quỷ khóc lần này hình như thấp hơn lần trước, ít nhất không khiến cậu ngất xỉu, nhưng biểu hiện của các thôn dân phía dưới lại không phải như vậy, bọn họ che lỗ tai lại kêu thảm thiết ra tiếng, tai mắt mũi miệng đều đang trào ra máu tươi, ngã trên đất mà thống khổ lăn lộn, thôn trưởng vừa nãy còn cười quái dị với Tân Manh cũng không may mắn thoát khỏi, thậm chí ông ta còn nghiêm trọng hơn, đã ngã xuống đất không cử động nổi, ngay cả tiếng kêu rên cũng mỏng manh.


Lướt qua đám thôn dân đang quay cuồng, Tân Manh nhìn về hướng thanh âm phát ra, liền thấy Tề Tiểu Quỳ trước đó đã biến mất khó hiểu.


Sau lưng Tề Tiểu Quỳ là đám quỷ nứt miệng đã cong mắt cười, chúng nó nhìn đám thôn dân đang quay cuồng trên đất, trong mắt nhất thời toả ra tia cừu hận, rít gào một tiếng, như mãnh hổ mà vồ lên, hung hăng cắn xuống làn da lộ ra bên ngoài của bọn họ, nhất thời máu tươi bắn tung toé !


Các thôn dân bắt đầu thảm thiết kêu rên đến tê tâm liệt phế, đám ác ma từng chia nhau mà ăn thịt người, hiện giờ cuối cùng cũng nếm được tư vị bị người ta chia nhau ăn.


Cái này được gọi là —— thiện ác tất có báo, thiên đạo hảo luân hồi !


Tân Manh nâng mắt lên, vừa lúc đối diện với Tề Tiểu Quỳ, Tề Tiểu Quỳ dùng ngón tay chỉ hướng để rời đi, nhưng lại không di chuyển.


Cậu có chút xót xa trong lòng, cũng đúng thôi, theo nghĩa nào đó mà nói, Tề Tiểu Quỳ đã chết, cho dù biến thành quỷ hồn cũng không thể cùng rời đi với bọn họ.


Động tác của Du Nghị rất nhanh, đao loé lên, dây thừng được cột thành lưới săn thú liền đứt làm hai, hắn nhảy xuống trước một bước để đỡ Tân Manh đang rơi xuống.


Bọn cậu đi qua đám thôn dân và ác quỷ dưới chân, có thôn dân giãy dụa muốn bắt lấy cổ chân của bọn cậu, nhưng không đợi tay hắn đưa qua liền bị ác quỷ cắn đứt, hai người thuận lợi đi đến cuối sơn đạo, trước lúc rời đi, Tân Manh quay đầu nhìn lại.


Tề Tiểu Quỳ không có tham gia màn trả thù của ác quỷ, cũng không đi theo hai người Tân Manh, cô vẫn đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn mọi chuyện xảy ra xung quanh, cảm nhận được tầm mắt của Tân Manh, cổ ngẩng đầu, phất phất tay với Tân Manh.


Không biết vì sao, Tân Manh lại cảm thấy Tề Tiểu Quỳ hỉnh như sáng sủa hơn trước một tí...


Không kịp nghĩ nhiều cậu đã bị Du Nghị kéo một cái, bước chân vào hỗn độn, mất đi ý thức.


...


Trong không gian màu trắng, có hai bóng người vẫn đang đứng, sau đó ngồi xuống.


"Khuông khối của game đang được thí nghiệm có chỗ nào cần phải cải tiến không ?"


"Độ khó hơi cao."


"Vậy... game tiếp theo hạ độ khó xuống một tí đi."


"Ừm."


...


Game II - Kết thúc