Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 46: Quá khứ của Tề Tiểu Quỳ



[46] - Chuyến xe bus đoạt hồn (9): Quá khứ của Tề Tiểu Quỳ


Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi


Editor: Hoa Lạc Thiên Tế


.


"Anh ơi anh trai ơi, có thể không có thể không~" Có hai đứa trẻ nhõng nhẽo thì lực sát thương được nhân lên, Tân Manh giữ lấy vải che mắt, xấu hổ lùi về sau một bước.


"Chuyện này..." Tân Manh chần chừ một lúc, vẫn từ chối, "Tấm vải này rất quan trọng, không thể chạm vào."


"Vậy sao bọn em biết lời anh nói có thật hay không chứ ?" Bé gái tên Hồng Hồng bén nhọn hỏi, "Anh không cho bọn em chạm vào chắc chắn là do đang nói dối, mẹ em nói, những đứa trẻ nói dối đều hư hỏng ! Đứa trẻ hư hỏng thì nhất định phải bị trừng phạt !"


Thanh âm của bé gái khá sắc bén, lúc thấp giọng nói chuyện nghe có vẻ trong trẻo dễ nghe, nhưng một khi cao giọng lên lại lập tức trở nên chói tai, trái tim Tân Manh đột nhiên bộp bộp nhảy dựng lên, có chút dự cảm không tốt lắm, cậu sợ hai người bọn cậu trong lúc vô tình sẽ cắm Flag, cảm thấy lo lắng, làm sao bây giờ, vừa không thể để chúng chạm vào vải che mắt, vừa có thể thoát khỏi sự dây dưa của chúng...


Tân Manh cái khó ló cái khôn, rất nhanh cậu liền tìm được một biện pháp cân bằng: "Bọn anh thật sự không nói dối, thế này đi, nếu em không tin vậy em hãy tìm một tấm vải mà em cho là dày và tốt, bọn anh đeo thêm tấm vải đó lên mắt, sau đó nếu bọn anh vẫn có thể chuẩn xác mà tìm được bọn em vậy chứng minh rằng bọn anh thật sự không nói dối."


Hai người bạn nhỏ đột nhiên yên lặng một lúc, tựa như đang trao đổi gì đó với nhau, Tân Manh nhịn không nghiêng lỗ tai qua, lại chẳng thể nghe thấy gì, hơn nửa ngày, bé gái tên Hồng Hồng kia không tình nguyện nói, "Không cần, bọn em tin tưởng hai anh."


Đứa trẻ lúc đầu dẫn bọn cậu đến vui vẻ nói với Tân Manh: "Hai anh mau ngồi xuống đi ! Chỗ ngồi ngay trước mặt hai anh đó !"


Tân Manh gật gật đầu, vừa định mò mẫm bước qua, lại đột nhiên cảm thấy cánh tay nhức một chút, hình như là Du Nghị nhéo nhẹ cậu, sau đó trong lúc cậu quay đầu đi, hắn đến bên tai cậu dùng thanh âm trầm thấp khen một câu: "Làm tốt lắm."


Tân Manh sờ sờ vành tai, mò mò ngồi vào chỗ, nhưng cậu không biết lỗ tai mình đã sớm ửng đỏ, đôi gò mắt trên mặt cũng theo đó mà đỏ lên.


Không phải chỉ có một mình Tân Manh cảm thấy không đúng lắm, Lý Hữu Căn chỉ còn lại một cái mạng cuối cùng mà trông gà hoá cuốc, vừa nghe thấy hai chữ 'trừng phạt' liền bị doạ đến kém chút nữa đã lên cơn, tuy rằng đối phương chỉ là một đứa trẻ, nhưng gã làm gì còn tâm trạng quan tâm mấy cái đó, trong mắt gã, toàn bộ NPC đều cực kỳ đáng sợ, không phẩn biệt trai gái già trẻ !


Gã lập tức gật đầu như gõ trống, vội đến nói lắp, "Tôi, tôi không nói dôi ! Đừng trừng phạt tôi ! Đừng trừng phạt tôi !"


Vừa nói chuyện, gã còn theo bản năng mà lùi về sau, kết quả là do không nhìn thấy phía sau, đụng trúng ghế ngồi, sau đó ngã xuống sàn, đứa trẻ vừa hỏi chuyện gã vỗ tay cười ha ha: "Chú biết đùa ghê ! Cháu tin chú, chú chắc chắn không thấy đường, nếu không vậy chú quá ngốc rồi !"


Lý Hữu Căn: "..."


Gã ngồi xuống chỗ ngồi được đứa trẻ nhường cho, đó là một chỗ cạnh thành xe, gã tựa đầu lên cửa kính xe, thân thể cuộn lại thành một cục, dùng hai tay che hai lỗ tai lại, gã tự nhủ thầm với bản thân mình, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được mở mắt ra.


Tuy rằng hiện tại còn sống đối với gã mà nói chính là một sự thống khổ, nhưng... gã thật sự chưa muốn chết.


Xe còn chưa chạy thì Tề Tiểu Quỳ và Đổng Tu đã mất 1 live, đợi khi hai người họ hoàn hồn lại thì mọi chuyện như kết cục đã định, mà tấm vải che mắt đã biến mất của Tề Tiểu Quỳ đã trở về nằm trong lòng bàn tay của cô, phản ứng của Tề Tiểu Quỳ cũng rất nhanh, cô nhắm mắt lại, lập tức buộc tấm vải lên mắt, còn lùi về sau một bước, tạo ra khoảng cách với đứa trẻ kia.


"Ôi, tấm vải trên mắt của chị sao lại đột nhiên bay đến tay chị thế ?" Đứa trẻ cắn ngón tay, vô tội hỏi, "Chị đang làm ảo thuật à ? Em vẫn chưa nhìn rõ, chị có thể làm lại lần nữa không ?"


Lúc này, cho dù tiếng của đứa trẻ mềm mại như thế nhưng rốt cuộc cũng không thể làm Tề Tiểu Quỳ lay động nữa, cô mím môi, thanh âm lạnh lùng hơn vừa nãy nhiều, "Không được. Không phải em nhường chỗ cho chị à, chỗ ngồi đó đâu ?"


Đứa trẻ dường như có chút tội nghiệp, "Ở ngay trước mặt chị đó, có cần em đỡ chị không ?"


"Không cần." Tề Tiểu Quỳ bước lên phía trước mò mẫm một chút, liền chạm đến một ghế trống, cô cẩn thận ngồi xuống, sau đó không thèm để ý đến đứa trẻ kia nữa, đứa trẻ kia đứng nói chuyện bên cạnh cô nửa ngày, cũng không nhận được một câu đáp lời nào, cuối cùng không nói chuyện nữa.


Người oan uổng nhất chính là Đổng Tu, hắn ta thông minh bị thông mai hại, suy đoán sai ý đồ của game, dùng mưu lược mà nghĩ mọi chuyện phức tạp lên, ngược lại dẫn đến cái chết của chính hắn ra, sau khi sống lại, hắn ta định tìm đứa trẻ kia hung hăng mắng một trận, lại nghe tài xế ở phía trước le lên, "Còn mười lăm giây nữa là trễ rồi, các người có ngồi xuống hết chưa ?"


Mười lăm giây !


Đây chỉ sợ là lời nhắc nhở để đám người đang che mắt là bọn họ có thể biết được thời gian, Đổng Tu cũng biết mình biết ta, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, lập tức ngồi xuống ghế, vẫn chưa yên lòng nên lớn tiếng la lên với những người còn lại, "Chỉ còn mười lăm giây, mau ngồi xuống đi, nếu không sẽ thất bại !"


Nhưng hắn ta không biết thật ra hắn ta mới chính là kẻ cuối cùng chưa ngồi xuống ghế.


Khi hắn ta ngồi vững trên ghế, xe bắt đầu khởi động, mấy đứa trẻ hay đi tới đi lui trong thùng xe hình như cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ là vẫn tụ tập cùng một chỗ nói chuyện với nhau, trong xe nơi nơi đều tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ của bọn trẻ, tốt đẹp đến mức không giống như đang trong một game kinh dị.


Tân Manh nghĩ nghĩ, hỏi đứa trẻ tên Hắc Tử đã dẫn bọn cậu đến chỗ ngồi, "Bọn em đang đi đâu vậy ? Mấy đứa trẻ xung quanh đều là bạn của em à ?"


Hắc Tử ngoan ngoãn đáp: "Đúng ạ, bọn họ đều là bạn tốt của em, bọn em học cùng một trường mầm non, hôm nay trường mầm non tổ chức cho mọi người đi ngoại khoá, cô giáo nói muốn dẫn bọn em đi thả diều, chơi game !"


"Tổng cộng có bao nhiêu bạn nhỏ đó ?" Tân Mnah tiếp tục tìm hiểu, "Cô giáo của các em có ở đây không ?"


"Cộng thêm em là tổng cộng mười tám bạn ! Cô giáo đương nhiên cũng ở đây, cô đang la Bình Bình do vừa nãy Bình Bình giả làm cún cắn bạn khác cho nên cô mới tức giận đó ! Anh nghe thử đi, ở đây vẫn có thể nghe được tiếng cô la nè !"


Tân Manh nghiêng tai lắng nghe, đích xác là có một giọng nữ thành thục đang nói chuyện, ngữ điệu nghiêm khắc, nhưng lại không thể nghe rõ cô ta rốt cuộc đang nói gì, giọng nói đó bị trộn lẫn với tiếng thét tiếng đùa giỡn của đám trẻ.


Chỉ là giọng nói này... sao lại có chút quen tai vậy nhỉ ?


Tân Manh suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhớ ra lúc nào cậu đã từng nghe thấy một giọng nói rất giống giọng nói này.


"Trên xe có những hành khách khác ngoài bọn em không ?" Cậu hỏi.


"Có chứ." Hắc Tử cười hì hì, "Có rất nhiều đó, rất nhiều rất nhiều luôn."


Câu trả lời khiến Tân Manh có một cảm giác cực kỳ không thoải mái khó hiểu, cậu luôn cảm thấy cổ quái không đúng lắm, tại sao lại nói là rất nhiều rất nhiều ? Trên một chiếc xe bus, đã có mười tám đứa trẻ và một giáo viên, còn có sáu người bọn cậu, không tính luôn tài xế thì trên thùng xe ít nhất có hai mươi lăm người, hơn nữa lúc bọn cậu lên xe thì tài xế có la lên bảo mọi người nhường chỗ, vậy trên xe đã hết chỗ rồi. Có rất nhiều rất nhiều ngươi ư ? Nhưng vừa nãy lúc cậu di chuyển, cậu không cảm thấy trên lối đi có người đứng mà ?


Một loại dự cảm không quá tốt khiến cậu không hỏi tiếp, cậu ngơ ngác ngồi một hồi, dán đến bên tai Du Nghị nói nhỏ, "Cứ ngồi mãi như vầy đến trạm dừng là được à ? Vẫn cứ cảm thấy đơn giản như thế không giống như phong cách của game này..."


Du Nghị trầm mặc một lát, dùng ngón cái ấn mạnh ba cái trong lòng bàn tay của cậu, "Tự mình cẩn thận."


Sau khi nói xong lại ấn thêm ba cái.


Tân Manh đương nhiên cảm nhận được, cậu tò mò hỏi: "Cái này là sao ? Ám hiệu à ?"


"Không." Du Nghị trả lời, "Không có gì."


Tề Tiểu Quỳ bị bịt mắt, lại bị tách ra khỏi những người khác, cô hoàn toàn mất đi khái niệm về phương hướng, nhưng chuyện này cũng không quan trọng mất, cô chỉ cần tiếp tục ngồi ở đây, tiếp tục bảo vệ vải che mắt là có thể bảo đảm sự an toàn của mình.


Đứa trẻ vừa nãy còn ồn ào bên tai cô không biết đã đi đâu rồi, cô yên lặng cảm nhận môht chút, chỗ bên cạnh cô hình như không có ai ngồi, vẫn có chỗ ngồi trống ư ? Vậy tại sao lúc lên xe tài xế lại la lên bảo mọi người nhường chỗ chứ ?


Thật ra Tề Tiểu Quỳ cũng không được xem là một người quá thông minh, hoặc có thể nói, cô chưa bao giờ muốn sử dụng trí tuệ của cô, trong hai mươi năm cuộc đời cô, chỉ có năm năm đầu tiên là hoạt bát vui vẻ, còn mười năm còn lại, hầu như cô luôn tự chìm đắm trong thế giới của chính mình, cô chưa từng quan tâm đến mọi thứ xung quanh.


Cô luôn không hợp đàn với người khác, tựa như một con quỷ âm trầm đáng ghét, do vậy nên cô không hề có bạn bè, cũng chưa từng có ai thật sự quan tâm cô.


Không, phải nói là, người thật sự quan tâm cô, đã đi đến một thế giới vào lúc cô năm tuổi, không thể gặp lại.


Chìm trong sự đau thương và trống rỗng của chính mình khiến mỗi ngày cô đều như một cái xác không hồn, còn sống đối với chính là một loại gánh nặng.


Không nghĩ đến, sau khi bước vào game này, ngược lại lại khiến cô tìm lại cảm giác đã mất đi từ lâu, những chuyện bất ngờ kì lạ cà những cái chết cực kỳ thê thảm cô đã từng gặp qua khiến cô rốt cuộc dứt ra khỏi thế giới của sự hối tiếc, cô bắt đầu muốn mở mắt nhìn ngắm thế giới xung quanh, mà do cô cẩn thận ngắm nhìn, cho nên cô có thể nhìn thấy sự ích kỷ xa cách của đồng đội trong team, có thể nhìn ra quan hệ kỳ quái của Du Nghị và Tân Manh, cũng biết được cách lợi dụng đơn giản để tìm kiếm lợi ích cho mình, nhưng nếu để cô đi tìm đáp án của game thì cô không có sự tự tin rằng mình có thể tìm ra, dù sao cô đã nhắm mắt lại rất lâu rồi, mở mắt cũng cần có thời gian để thích ứng.


Cô không thể nghĩ ra ý nghĩ sự tồn tại của game này, không biết làm sao mới có thể trở về hiện thực, thậm chí không biết cô có thể sống được đến game kế tiếp hay không.


Nếu như cô chết ở đây, vậy cô có được gặp lại chị ấy không ?


Linh hồn của cô cuối cùng sẽ được khôi phục sự tự do, thoát khỏi những xiềng xích đang giam cầm, xuôi theo Vong Xuyên, trước khi bước lên cầu Nại Hà sẽ được gặp lại người kia, hay là vẫn sẽ bị giam cầm trong game kỳ lạ này, không còn cơ hội đầu thai chuyển thế nhỉ ?


Tề Tiểu Quỳ giống như một thiếu nữ ngập tràn ưu thương văn vẻ, không ngừng suy nghĩ về tâm sự của mình, mười mấy năm sống trong thế giới tiêu cực khiến cô càng nghĩ càng đau buồn, càng ngày càng tuyệt vọng.


Nhưng mà ngay lúc này, cô lại cảm giác được có người bước đến, đứng trước chỗ ngồi bên cạnh của cô, sau đó chậm rãi ngồi xuống.


Vốn dĩ cô không hề quan tâm đến, cô chỉ nghĩ là đứa trẻ kia quay lại, chỉ là, cô rất nhanh liền biết được mình đã lầm.


Bởi vì cô nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc: "Tiểu Quỳ..."


Đôi mắt được che lại dưới tấm vải của Tề Tiểu Quỳ không dám tin mà trừng lớn, gần như muốn rớt ra khỏi tròng mắt !


"Chị, chị hai ?!"


.


HLTT: Chương này theo lịch là chương của ngày hôm qua, nhưng do mình vừa đi học lại vẫn còn chưa quen, rất mệt mỏi nên up trễ. Sorry mọi người nhé T--T