Tuy trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại ý thức Hoài Nghiêu mơ hồ, Chử Thanh cũng chẳng thế hỏi rõ.
Đi qua hành lang dài, hai người rốt cuộc cũng tới nơi, Dương tỷ gõ cửa sắt, nói với người bên trong: "Hãy mau mở cửa, có người bệnh tình tái phát."
"Mau mở cửa đi!" Chử Thanh cũng kêu lên.
Một lúc lâu sau bên trong mới mở ra một khe hở.
Chử Thanh nhận ra người này chính là bác sĩ chủ trị của cô.
Dương tỷ rõ ràng cũng biết người này, cô nhẹ nhàng thở phào: "Lưu chủ nhiệm, nhanh nhanh cho cô ấy đến phòng bệnh, toàn thân cô ấy phát sốt như thể tái phát."
Lưu chủ nhiệm đưa mắt nhìn Chử Thanh, lại nhìn về phía Hoài Nghiêu, yên lặng thở dài: "Mau vào đây đi."
Vừa định nói vào được trong là tốt rồi, vậy mà vừa vào, hai người nhìn thấy phòng bệnh đều bị chặn kín bởi đủ loại đồ vật.
Chử Thanh yên lặng đánh giá không gian xung quanh, phát hiện ra tất cả các phòng đều trong tình trạng như vậy.
Lưu chủ nhiệm hỗ trợ đẩy cáng, trên đường cũng không thấy có nhân viên y tế nào ra hỗ trợ.
Dương tỷ cũng phát hiện ra tình hình bất thường, vội hỏi: "Những người khác đâu rồi Lưu chủ nhiệm?"
Lưu Chủ nhiệm cúi đầu, sắc mặt tái nhợt: "Thật ra từ lúc bệnh nhân 712, cũng chính là Chử Thanh, chuyển đi, tình hình của những bệnh nhân khác không ai có chuyển biến tốt. Chúng tôi vì để ngăn virus khuếch tán nên đã chuẩn bị đem những thi thể đi thiêu. Nhưng người phụ trách đưa thi thể đi thiêu mãi không tới, khiến những thi thể bắt đầu thối rữa, nhiều nhân viên y tế đã bị những "người bệnh" này tấn công, vậy nên hiện tại cũng chỉ có vài người còn khỏe mạnh."
Lưu chủ nhiệm đẩy phía trước cáng, hướng về phía một căn phòng bệnh trống không, nhìn về phía Chử Thanh cùng Dương tỷ: "Những đồng nghiệp sau khi bị cắn sợ mình bị lây nhiễm nên đã tự nguyện xin đi cách ly, sau đó đều ở nguyên trong phòng bệnh. Hôm nay nguồn điện đều đã bị cắt, sợ rằng có người bệnh sau khi cắt điện dẫn đến tử vong mà biến thành thây ma, mọi người đã dùng đồ đạc để niêm phong phòng bệnh."
Anh ấy thở dài: "Hai người đem người bệnh này đến đây thì cũng không có biện pháp chữa trị gì, chỉ có thể tạm thời đem cô ấy cách ly vào trong phòng bệnh, ở đây cũng không có khác gì khu quan sát, chỉ được cái là vật phẩm thuốc men nhiều hơn."
Dương tỷ cùng Lưu chủ nhiệm vốn là đồng nghiệp của nhau nên đương nhiên cũng hiểu nhau phần nào, hiểu được rằng anh ấy cũng không còn cách nào khác nên mới phải làm đến vậy.
Cô chần chừ mà nhìn về phía Hoài Nghiêu còn đang nằm hôn mê, khẽ cắn môi nói: "Được rồi."
Chử Thanh không nói lời nào, cô không hiểu gì về chữa bệnh cứu người, chỉ có thể đứng im như tượng nghe bác sĩ thảo luận.
Sau khi tiêm và cho Hoài Nghiêu uống một vài liều thuốc để giảm nhẹ tình trạng bệnh, mấy người đem Hoài Nghêu trói chặt trên giường bệnh, lúc này Chử Thanh mới có thời gian tự hỏi.
"Vậy xong rồi chúng ta có trở về không?" Chử Thanh lên tiếng.
Lưu chủ nhiệm xoa mồ hôi trên trán, lắc đầu: "Hai người ở lại thì tốt hơn, nhân lực ở khu cách ly hiện giờ không đủ, mà đây cũng tính là một người bệnh nên vẫn cần sự chăm sóc."
Chử Thanh do dự: "Nhưng..."
Thực ra Chử Thanh muốn quay về hơn là ở lại, vì theo như những gì Lưu chủ nhiệm nói thì nơi này hẳn là tương lai sẽ đầy rẫy thây ma, chẳng qua hiện tại chưa hoàn toàn biến dị thôi. Ở lại khu cách ly đầy rẫy nguy hiểm tiềm tàng.
Dương tỷ chợt nghĩ vừa rồi nhiều người như vậy, Chử Thanh lại theo cô tới đây, giữ cô ấy ở lại thì không ổn lắm.
"Thôi không cần đâu, cũng cần có người quay lại khu quan sát thông báo tình hình cho mọi người, chứ ba người chúng ta đều ở lại đây, bỏ mọi người ở lại mà không biết tình hình cụ thể có khi làm họ lo lắng. Tiện thể Chử Thanh có thể trở về thông báo tình hình cho bọn họ."
Chử Thanh nhìn về phía Dương tỷ với ánh mắt cảm kích, cô vẫn đang vắt óc suy nghĩ không ra lý do để cự tuyệt.
Lưu chủ nhiệm lại nghĩ, dù sao Dương tỷ cũng ở đây rồi nên sẽ ổn thôi.
Chử Thanh còn phải đi tìm Ninh Nam, đã 2 tháng không gặp lại người thân bạn bè cũng khiến cô hoảng loạn không thôi.
Kết quả, Chử Thanh vừa bước tới cửa ngăn cách với hành lang, liền nghe thấy phía bên kia khu quan sát vang lên một tiếng hét chói tai.
"Cứu mạng! Người nhiễm bệnh xâm nhập!"
"Cửa, mau đóng cửa lại!"
"Cứu mạng!"
Lưu chủ nhiệm nhìn về phía đồng hồ, đã 5 tiếng đồng hồ trôi qua từ lúc cắt điện, bây giờ cũng là rạng sáng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sau đó cô nghe thấy cánh cửa trước mặt vang lên tiếng gõ cửa.
"Mở cửa, mau cứu mạng!"
"Cầu xin các người hay mở cửa cho chúng tôi đi vào!"
Dương tỷ cùng Lưu chủ nhiệm liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng phải đi ra mở cửa.
Chử Thanh lại lùi về phía sau, dù sao cô cũng đang rất sợ hãi.
Người bên ngoài vừa nói "người nhiễm bệnh xâm nhập" thì chắc trước đó họ cũng đã gặp phải người nhiễm bệnh, bọn họ có bị bắt lại không? hay bị cắn?
Chỉ có một Hoài Nghiêu tái nhiễm bệnh, hơn nữa còn mất ý thức thì bọn họ còn có thể trói lại trên giường. Nhưng bên ngoài kia là một đám người đông gấp ba các cô, còn không biết có bị lây nhiễm chưa.
Chử Thanh biết hiện tại mình là đang ích kỷ, nhưng cô thật sự rất sợ hãi.
Nhưng vào lúc cấp bách như hiện tại thì sợ hãi cũng chẳng giải quyết được tình hình, Dương tỷ cùng Lưu chủ nhiệm đã mở cửa.
Người bên ngoài liều mạng ồ ạt chen nhau kéo vào trong, khiến ba người các cô chỉ thể đứng yên nép vào một góc bên cửa.
Tuy rằng ở nơi này cũng gần 2 tháng, nhưng Chử Thanh vẫn là chưa bao giờ nhìn thấy thây ma. Trước kia cô cũng chỉ thấy người nhiễm bệnh mà thôi, hơn nữa bọn họ cũng chỉ nằm yên tĩnh trên giường bệnh ở khu cách ly. Chỉ là khi màn đêm buông xuống, sẽ ngẫu nhiên nghe được tiếng gào rống từ bên ngoài, hệt như dã thú đang hấp hối giãy giụa.
Mà hiện tại, Chử Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy được bộ dáng của người nhiễm bệnh– thây ma.
Hành lang khử khuẩn đã bị phá hỏng hoàn toàn, những mảng nilon trắng trên tường cũng không còn nguyên vẹn, hệt như đã qua một trận chiến mãnh liệt.
Cô vốn nghĩ rằng tất cả thây ma sẽ có cơ thể thối rữa y hệt như trong mấy bộ phim truyền hình, nhưng thật ra thây ma trông khác giống với con người, chỉ có điều là đồng tử của bọn chúng như sắp bị rơi khỏi hốc mắt, làn da trộn lẫn màu đen và xanh, trên người còn có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.
Khóe miệng có bọn chúng chảy ra một thứ ghê tởm gì đó, miệng thì luôn phát ra tiếng gầm gừ, làn da trên cánh tay đen xen những mảng đen, mạch máu to nổi lên trên bề mặt da, móng tay dài sắc bén chứa đầy những cặn bẩn.
Thứ gọi là thây ma đó, có khi cho đi tắm rửa cẩn thận xong thì trông cũng chỉ giống người bệnh bình thường mà thôi.
Nhưng khi trong đầu xuất hiện những suy nghĩ như vậy Chử Thanh ngay lập tức lắc đầu xua tan chúng.
Đó chính là thây ma, dựa trên những kinh nghiệm cô tích lũy từ những bộ phim trên TV, thây ma muốn ăn thịt người, là người đã chết biến thành như vậy, không phải đồng loại của cô.
Chử Thanh đứng thất thần một lúc, thây ma đã tràn vào đến gần đây. Lúc này cô mới ý thức được thây ma tuy rằng là xác chết, tốc độ cũng không hề thua kém người bình thường, thậm chí còn nhanh hơn.
Chử Thanh vốn đang bối rối không biết có nên chạy ra giúp đỡ hay không, nhưng thấy tang thi đã sắp chạy đến đây thì cũng không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, ngay lập tức chạy ra giúp kéo những người bị kẹt ở cửa vào.
Ở cửa có mười mấy người sống, có những gương mặt thân quan ở khu quan sát, cũng có những gương mặt lạ lẫm, nhưng bọn họ đều chen vào trong.
Sau khi người cuối cùng tiến vào bên trong, vốn dĩ đã lách được nửa thân mình vào bên trong, nhưng lúc này một bàn tay đã vươn ra bắt được đúng vai của hắn, kéo mạnh ra ngoài.
Mà người này đang ở ngay trước mặt Chử Thanh, vốn dĩ cô nghĩ rằng người này sẽ vào được bên trong mà chuẩn bị đóng cửa, không ngờ chỉ trong nháy mắt, người nọ đã bị kép lê ra ngoài.
Chử Thanh theo bản năng duỗi tay bắt được người đó.
Nhưng Chử Thanh cũng không ngờ tới lực kép lại mạnh đến vậy, không chỉ trực tiếp kéo theo cô ra ngoài, mà còn làm cô văng ra một đoạn dài.
Chử Thanh ngã trên mặt đất, cả bàn tay và đầu gối đều đã trực tiếp tiếp xúc với mặt đất, làn da bị cát đá làm cho rỉ máu, cả người đau đớn khiến cô không nhịn nổi mà nhăn nhó hết cả mặt.
Sức lực này thật sự mà nói là quá lớn, dù là một người trưởng thành rèn luyện thường xuyên nhiều năm cũng sẽ chưa chắc được như này.
Trong nháy mắt, Chử Thanh có cảm giác như thể bị xe ô tô đâm phải.
Sức mạnh này không phải từ người bị kéo ra ngoài mà từ thây ma.
Chử Thanh bất chấp toàn thân đau đớn,ngay lập tức đứng dậy chạy về phía cửa.
Cô quay lại nhìn về người đàn ông vừa bị kéo lê đi kia, một đám tang thi vây lại quanh cơ thể của anh ta, bắt đầu ngấu nghiến ăn uống. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một người chỉ mới vài giây trước còn sống sờ sờ trước mặt cô, toàn thân đã tan tác, đầu, thân mình, ngón tay mỗi bộ phận rơi một nơi.
Chử Thanh bị dọa sợ nhũn cả chân, thây ma ở trước mặt nàng một phát cắn nát lỗ tai của người nọ, máu tươi giàn giụa ứa ra, bụng thây ma đó trương phình đến đáng sợ, trông không giống như đang mang thai, mà hệt như trong đó chứa quá nhiều đồ vật, dạy dày không thể chịu đựng được mà vỡ ra, mà thây ma này vẫn đang ở đó hồn nhiên không biết gì mà ăn uống ngon lành.
Cô không nghe lọt tai tiếng những người khác gọi, hiện tại trong đầu cô chỉ có tiếng gào thét trong vô vọng của người trước mặt.
Trong khoảnh khắc bị kéo ra ngoài kia, trong đầu cô thoáng sự sợ hãi, thậm chí là tức giận, tự trách bản thân tại sao lại bám vào tay người đàn ông đó, thậm chí trách người đàn ông kia tại sao lại duỗi tay ra muốn bắt lấy cô.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mặt cô mới ngỡ ra.
Khi con người đứng đối mặt với cái chết, họ chẳng thể có thời gian suy nghĩ, tất cả chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể trước mong muốn được sống mãnh liệt.
Chử Thanh suy nghĩ rất nhiều, nhưng tinh thần cô cũng nhanh chóng hồi phục, nhanh chóng bò dậy, sau đó chạy.
Vậy mà sau khi đứng dậy chạy, cô phát hiện có người đang muốn đóng cánh cửa.
Cô còn chưa đi vào mà? Cô còn chưa bị cắn, còn có thể chạy vào bên trong, tại sao lại muốn đóng cửa?
Chử Thanh liều mạng kêu lên: "Đừng đóng cửa!"
Sau đó chạy với tốc độ thần thánh mà cả đời này cô chưa từng đạt đến, vào khoảnh khăc cuối cùng trước khi cửa đóng mà len vào bên trong.
"Uỳnh!" phía sau vang lên tiếng của một thây ma đâm vào tấm cửa sắt.
Sau khi liều mạng mà chạy qua, Chử Thanh quỳ sụp xuống đất mà thở dốc.
Dương tỷ chen qua đám người tiến đến, đem người vừa đóng cửa ấn lên tường, hét lớn: "Ngươi vừa làm gì đấy! Bị điên rồi à, người còn chưa vào bên trong đã đóng cửa, ngươi muốn giết người à!"
Người nọ đeo trên mắt chiếc mắt kính đen trông như đồ cổ mấy đời truyền lại, vừa bẩn vừa cũ, mặt thì vuông chữ điền, dáng người thấp bé khiến cho đầu hắn trông như rất lớn.
Hắn nhíu mày, bĩu môi nói: "Cô ấy cũng không phải là chạy vào kịp rồi sao, toàn thân cũng chả bị gì, bà thím quát tôi cái gì, nếu như thây ma nhanh hơn cô ta mà vọt vào trong này không phải cả đám đều sẽ toi mạng sao?"
Người phụ nữ trung niên dồn sức lực to lớn đẩy người đàn ông đâm sầm một tiếng mạnh vào tường, xoa bả vai mình.
Dương tỷ trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó quay qua đỡ Chử Thanh dậy.
"Có sao không, ta vừa mới ở đằng sau đỡ mọi người, không ngờ cháu lại bị kéo đi như vậy."
Chử Thanh lắc đầu, "Không sao đâu, cháu muốn đi nghỉ ngơi một lát."
Dương tỷ đỡ Chử Thanh vào trong nghỉ ngơi, Lưu chủ nhiệm ở lại xử lý những người còn lại.
Lưu chủ nhiệm sắc mặt khó coi, nhưng dù sao thì người cũng đã vào đây, chẳng thể lại mang ném ra ngoài, liền kêu mọi người cùng theo mình đi.
Nam nhân mặt như cái cuốc nhún vai, thấy mọi người đều đang liếc nhìn đánh giá hắn, không vui mà lên tiếng: "Các người nhìn cái gì, mấy người nghĩ bản thân tốt đẹp hơn tôi lắm à? Vừa rồi chính tôi là người vớt cái mạng của mấy người đấy, nếu không phải nhanh đóng cửa thì mạng mất người đã toi lâu rồi!"
Thấy đám người không ai lên tiếng, hắn lắc lắc bả vai, đây đám người ra, đi về phía chủ nhiệm Lưu.
Phía bên ngoài hành lang không ngừng vang lên tiếng thây ma gào rú, mãi cho đến khi mặt trời ló rạng vào hôm sau, không gian mới bình ổn trờ lại.