Vẫn là trong tầng hầm tối tăm đó, khi Tống Sơ Cửu đi vào, Dư Hiểu Quyên đang sắp xếp đống tờ rơi.
“Tìm được Tiêu Tiêu rồi, cũng không cần những thứ này nữa.” Bà ấy vùi đầu sắp xếp lại, như thể những tờ rơi đó là tài liệu quan trọng gì vậy. Mái tóc bạc phơ, bóng dáng lưng còng, dưới ánh đèn mờ ảo, trông bà ấy càng già hơn.
Tống Sơ Cửu nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi…” Không thể mang con gái bà ấy trở về.
Dư Hiểu Quyên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tiều tụy và vô hồn của bà ấy hiện lên vẻ sững sờ trong giây lát, trước khi nhận ra tại sao cô lại nói xin lỗi, bà ấy lắc đầu: “Không, không liên quan đến cô. Cô giúp tôi tìm Tiêu Tiêu tôi rất biết ơn, bọn chúng mới là người sai.”
Mặc dù mất con gái khiến bà ấy đau khổ, nhưng cũng không khiến bà ấy không phân biệt được đúng hay sai, Tống Sơ Cửu không biết từ đâu tới, cũng không nợ bọn họ chuyện gì, ngược lại còn giúp bà ấy tìm thi thể Tiêu Tiêu, sao bà ấy có thể có voi đòi tiên, giận cá chém thớt trách đối phương không mang con gái còn sống trở về? Tình cờ gặp nhau, người ta giúp bà ấy là tình cảm, không giúp là bổn phận, bà ấy không thể không hiểu rõ điều này.
Tống Sơ Cửu càng lúc càng cảm thấy khó chịu, mong muốn của người ủy thác là giúp bà ấy tìm con gái của mình, bây giờ cô đã tìm thấy cô ấy, nhưng tìm thấy thì con gái bà ấy cũng chết rồi, nhiệm vụ tuy đã hoàn thành nhưng cô không vui vẻ chút nào.
Dư Hiểu Quyên đi rồi, mang theo chiếc bình đựng tro cốt của con gái, loạng choạng đi về phía nhà ga. Hai mẹ con nương tựa vào nhau, giờ đây chỉ còn lại một mình bà ấy cô đơn.
Vụ án của Dư Tiêu Tiêu chỉ lan truyền trên mạng trong vài ngày, rồi nhanh chóng biến mất. Thành phố vẫn đông đúc và nhộn nhịp, câu chuyện của bọn họ chỉ để lại một chút gợn sóng rồi nhanh chóng biến mất.
Tống Sơ Cửu đưa Bé Ngoan đi dạo trên đường phố, bỗng nhiên cảm thấy hơi bối rối. Lần đầu tiên cô nghi ngờ về những gì mình đã làm.
Từ khi thay đổi hình dạng, cô luôn muốn giúp đỡ mọi người hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, cả kể là những nguyện vọng khó có khả năng thành hiện thực. Cô đều nghiêm túc thực hiện nó, điều này mang lại cho cô cảm giác hài lòng và cảm giác thành tựu khi giúp đỡ người khác. Cô cảm thấy hạnh phúc khi làm những điều này, cô thích giúp đỡ người khác giải quyết vấn đề rắc rối, sau đó nhận được lòng biết ơn của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên cô hoàn thành nhiệm vụ ước nguyện mà không vui, thậm chí còn khiến cô buồn hơn.
Có lẽ là cô làm chưa đủ tốt, cô có thể làm nhiều hơn.
Sau khi cô hiểu ra, suy nghĩ chán nản của cô đột nhiên trở nên thông suốt, thậm chí tâm trạng của cô cũng tươi tỉnh hẳn lên.
Vẻ ngoài đượm buồn và chán nản khiến anh đau khổ và lúng túng không biết phải làm gì.
“Tôi quyết định rồi! Tôi muốn thành lập ‘Quỹ ước nguyện’ để giúp nhiều người hơn nữa được thỏa nguyện mong muốn! Không cần đợi đến khi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng mới ước với tôi, chỉ cần điều ước của bọn họ hợp lý, đều có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ quỹ!”
Bằng cách này, không chỉ có thể giúp đỡ nhiều người hơn mà còn có thể giảm bớt một số tổn thương không cần thiết.
Sau khi cô đề cập đến kế hoạch, phản ứng đầu tiên của Giang Bách Xuyên là: “Quỹ phúc lợi công cộng? Không mang lại lợi nhuận? Thế thì tiêu hết bao nhiêu tiền?”
“Không sao, tôi có rất nhiều tiền, lại còn may mắn nữa, mất đi còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn!”
Tống Sơ Cửu không thèm để ý, Giang Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói trong lòng: “Yêu quái bại gia! Coi trọng em đúng là tám đời xui xẻo!”
“Anh đang nói về cái gì vậy?”
“Không có gì, ý tôi là tôi nên đi rồi, cứ ở trong thân mèo như này không tiện.”
Tống Sơ Cửu sửng sốt, cũng không quan tâm nguyên nhân nữa, vội hỏi: “Anh đi sao?”
“Ừm, phiền em lâu như vậy, tôi cũng nên đi.”
Trong lòng Tống Sơ Cửu có hơi buồn bực, nhưng cũng không có lý do gì lại giữ anh lại: “Được rồi, làm mèo lâu như vậy quả thật oan ức cho anh rồi. Lần sau anh nhập giới là khi nào? Với danh tính gì? Quên đi, bất kể danh tính của anh là gì, anh hãy nhớ số của tôi, hãy liên hệ với tôi sau khi nhập giới, tôi sẽ đi tìm anh, đá quý anh thích, cũng mang đi đi, anh thích nó như vậy, hay là tôi cho anh thêm một ít?”
Giang Bách Xuyên đắc ý, yêu quái nhỏ thật hào phóng, nhưng anh từ chối rồi: “Tôi sẽ đi tìm em, em không cần mang đá quý, cứ để ở chỗ em, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Cũng được.”
Giang Bách Xuyên bước nhanh, nói muốn rời đi, giải thích xong lập tức lột từ xác Bé ngoan ra.
Một bóng đen tách ra khỏi con mèo, áo bào dài màu đen, tóc đen dài chấm đất, bóng dáng cao quý như thần, chậm rãi quay người lại, khuôn mặt tuấn tú dường như được tạo hóa trau chuốt tỉ mỉ, từng đường nét đều tuyệt đẹp không tỳ vết, khiến cho người ta chìm đắm.
Tống Sơ Cửu ngây người nhìn một lúc, có thể nói rằng từ người đến yêu tinh cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Nhìn thấy cô kinh ngạc bởi vẻ đẹp của anh, trong ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng của Giang Bách Xuyên hơi hiện lên ý cười: “Đẹp không?”
Tống Sơ Cửu gật đầu, rất chân thành nói: “Rất đẹp.”
“Ha ha.” Giang Bách Xuyên cúi đầu cười rộ lên: “Vậy thì tốt, chỉ sợ em không hài lòng.”
Tống Sơ Cửu: “?”
Giang Bách Xuyên không giải thích nhiều, từ trong ống tay áo rộng vươn ra một bàn tay thon dài như ngọc, xoa xoa đầu của cô: “Hẹn gặp lại.” Sau đó bóng người trong suốt dần dần rời đi.
Người bị mỹ nhân mê hoặc – Tống Sơ Cửu dần dần tỉnh táo lại, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Bé Ngoan, trong lòng có chút thất vọng. Không biết là do Giang Bách Xuyên rời đi, hay là do cuối cùng thì Bé Ngoan cũng thật sự đi rồi.
“Quên đi, thành lập ‘Quỹ cứu trợ động vật’ để giúp đỡ nhiều động vật bị ngược đãi và động vật đi lạc hơn.” Cũng coi như hoàn thành duyên phận của bọn cô.
Người chưa đi được bao xa Giang Bách Xuyên đã loạng choạng và suýt rơi từ giữa không trung.
Người vợ tiêu hoang!
Cho dù đó là Quỹ ước nguyện hay Quỹ cứu trợ động vật, Tống Sơ Cửu đều giao cho những người chuyên nghiệp để ý và chăm sóc nó, cô chỉ có trách nhiệm đưa tiền. Nhờ 100% may mắn của cô, có rất ít người lừa gạt hay có ý đồ xấu với cô. Hai nền tảng nhanh chóng đi đúng hướng.
*
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông tan học vang lên, sân trường vốn yên tĩnh nháy mắt trở nên ồn ào náo nhiệt. Học sinh tiểu học đội mũ vàng quàng khăn đỏ chạy ra ngoài lớp học với niềm vui sướng, khuôn viên trường chật kín người ngay lập tức.
Cổng trường được bao quanh bởi các phụ huynh đang chờ đợi, học sinh nhỏ thì được cha mẹ đón đi, học sinh lớn hơn thì tụ tập nhóm ba nhóm năm đi về. Hầu hết các học sinh đều ở gần đó, phụ huynh cũng không cần lo lắng.
Trong khuôn viên trường chỉ còn học sinh trực nhật.
Triệu Đồng Đồng của lớp bốn A4 tự mình đi đổ rác, xách thùng rác về lớp, vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong:
“Lị Lị, đi với bọn tớ đi, đừng đợi Triệu Đồng Đồng, cậu ấy không có mẹ, cha cậu ấy cũng rất hung dữ, chúng ta không cần chơi với cậu ấy.”
“Quần áo của cậu ấy rất bẩn, rách nát lại còn không đẹp, bím tóc cũng rối bù, mẹ tớ bảo tránh xa cậu ấy một chút, không được chơi với những đứa trẻ bẩn thỉu.”
“Nhưng mà nhà tớ rất gần nhà cậu ấy, mẹ tớ bảo tớ đi cùng với cậu ấy, đi một mình không an toàn.”
“Ôi, có bọn tớ ở đây, đừng sợ. Chúng ta đi cái cửa hàng mới mở kia mua kẹp tóc đi, sản phẩm của họ rất đẹp. Triệu Đồng Đồng không có tiền, nên chắc chắn cậu ấy sẽ không đi cùng chúng ta.”
Lị Lị bị họ thuyết phục, nhẹ nhàng đồng ý: “Vậy cũng được, tớ sẽ đi với các cậu.”
Mấy đứa trẻ thảo luận xong thì vui vẻ thu dọn cặp sách và rời đi.
Vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp Triệu Đồng Đồng ngơ ngác đứng bên ngoài, ôm thùng rác, trên vạt áo đồng phục còn có một vết bẩn. Bé gái cầm đầu bịt mũi né xa ra: “Triệu Đồng Đồng! Cậu đang dọn thùng rác sao? Có mùi gì vậy?”
“Thôi thôi, chúng tớ đi trước. Cậu thu dọn xong thì nhớ khóa cửa nhá.”
Lị Lị có hơi ngượng ngùng khi nhìn thấy Triệu Đồng Đồng, cuối cùng thì vẫn bị mấy bạn khác lôi đi.
Trong phòng học trống không, chỉ còn lại chiếc cặp sách của Triệu Đồng Đồng trên bàn, cô bé sụt sịt, hai mắt đỏ hoe, đặt thùng rác lại, chộp lấy cặp sách vác lên lưng.
“Tớ không cần, các cậu không chơi với tớ thì tớ chơi một mình!” Cô bé nói với giọng điệu thờ ơ.