“Tôi khuyên cô tốt nhất tự mình đi tự thú, nói không chừng còn có thể được giảm hình phạt.”
“Tống Minh Châu ban đầu không khai ra cô, thứ nhất cũng là cảm thấy cô có thể cũng không gây hại gì, không cần phải nói. Thứ hai cũng là sợ Triệu Quân vì cô mà liều mạng với hắn.”
“Nhưng bây giờ thì khác, Triệu Quân đã chet, mà Tống Minh Châu lại cần thuốc để duy trì tính mạng, sẽ phối hợp với cảnh sát điều tra.”
Từ Thiếu Tân từng bởi vì giao dịch của Tống Minh Châu, thật sự thông qua chợ đen mua được thuốc chống ung thư bạch huyết nhập khẩu.
Sau đó Tống Minh Châu đi vào, thuốc này cuối cùng cũng không đưa cho hắn, còn lưu lại trong tay tôi.
Nếu tôi cầm thuốc này làm lợi thế đi nói chuyện với hắn, tôi tin tưởng hắn sẽ nhớ tới càng nhiều chi tiết hiện trường lúc đó.
Triệu Thời Nguyệt không phản bác nữa.
Cuối cùng, sau một hồi im lặng, cô ta mở điện thoại ra.
Trước mặt tôi, gọi 110.
“Xin chào, tôi là Triệu Thời Nguyệt, tôi muốn tự thú.”