Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 57



Hai ngày sau, Phan Đức cùng Lệ Hoa khởi hành quay trở về thành Cửu Như.

Trước lúc lên xe ngựa, Lệ Hoa trao cho Thiên Tâm cái ôm thấm thiết, Thiên Tâm dặn dò nàng giữ gìn sức khỏe, không quên nhắc nhở Phan Đức chú ý lộ trình di chuyển. Mãi đến khi xe ngựa khuất dạng sau lũy tre xanh, Tấn Tài mới lên tiếng: “ Thiên Tâm, chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi.”

Thiên Tâm đứng cô độc trên cồn cát, hai tay đặt sau eo, đuôi tóc dài tùy ý đung đưa theo nhịp điệu của gió. Hắn quay đầu nhìn Tấn Tài, ngữ điệu bình thản: “ Về thuyền thôi.”

Đêm đầu tháng, trăng non cong vút như sợi chỉ, bầu trời lấp lánh ngàn vì sao.

Một con thuyền gỗ neo đậu giữa mặt sông tịch mịch, ánh đèn trên thuyền đã tắt hết từ bao giờ, chỉ còn lại một màu đen như mực bao trùm lấy toàn bộ không gian.

Dọc theo bờ sông, các đốt tre va đập vào nhau tạo ra âm thanh kì dị, vô số hắc y nhân tay cầm vũ khí đồng loạt tiến về hướng con sông, mục đích duy nhất của họ chính là chiếc hộp gỗ nhỏ ở trên thuyền.

Một con cá nhỏ bắn lên khỏi mặt nước, mặt nước méo mó phản chiếu lại cảnh tượng hỗn loạn trên con thuyền.

Tại khu vực đầu thuyền, tên hắc y nhân sau lưng Mạnh gục xuống, để lộ gương mặt thoáng thả lỏng của Nghĩa Hiệp. Nghĩa Hiệp vung kiếm chém vào một tên hắc y nhân khác, không quên dặn dò Mạnh: “ Nhớ chú ý đằng sau.”

Mạnh gật đầu cảm kích Nghĩa Hiệp, rồi lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, bàn tay lớn cầm chắc thanh đao tấn công đám hắc y nhân trước mặt.

Trong căn phòng nhỏ, chiếc giường tre bị chặt làm đôi, mảnh vỡ gốm sứ nằm rải rác trên mặt sàn, cùng với đó là vô số đồ đạc nhỏ khác. Mấy cái ghế gỗ cũng chịu số phận tương tự, cái thì bị hư hại đến mức không còn nhìn rõ hình dáng, cái thì bị chặt cụt mấy hai cái chân, cái thì bị người tùy hứng ném bay qua ô cửa sổ, hung hăng đập mạnh vào lưng của một tên hắc y nhân đang đứng cạnh đó.

Thiên Tâm lướt ngang qua hắc y nhân, lưỡi kiếm trên tay hắn liền bị nhuốm đỏ, đồng thời trên cổ hắc y nhân lập tức chảy ra thứ dịch lỏng ấm nóng, kéo theo đó là tiếng ‘ Ầm’, hắc y nhân nằm rạp xuống đất, hai mắt mở lớn, hoàn toàn đã tắc thở.

Mấy tên khác khi chứng kiến cảnh tượng ban nãy đều bị dọa sợ, nhìn bóng lưng nhỏ bé của nam tử trước mặt, trái tim của bọn họ chợt hụt mất một nhịp. Khoảng khắc Thiên Tâm xoay người lại, phong thái đế vương toát ra từ hắn khiến đám hắc y nhân rùng mình hoảng sợ.

“ Nói, là ai phái các ngươi tới đây?” Thiên Tâm trầm giọng hỏi.

“ Không cần nhiều lời, nếu ngươi ngoan ngoãn giao nộp thứ đồ kia, bọn ta sẽ tha mạng cho ngươi. Bằng không, con thuyền này sớm muộn cũng sẽ bị san bằng.”

“ Để tôi đoán xem, với cách làm việc trước nay của hắn, chắc chắn hắn sẽ đích thân đến để diệt cỏ tận gốc. Vậy chỉ còn lại một người thôi.”

Đám hắc y nhân chưa kịp hiểu ý tứ trong câu nói của Thiên Tâm, thoắt cái đã thấy hắn đứng trước mặt, ngạc nhiên chưa qua đi, lưỡi kiếm lạnh lùng đã lướt nhẹ qua cổ của một tên, lại mềm mại xuyên qua tim của một tên khác, cứ thế từng chút xử lý hết đám hắc y nhân có mặt trong căn phòng.

Cho đến khi tên hắc y nhân cuối cùng trên thuyền gục xuống, Thiên Tâm bước ra đứng ở đầu thuyền, mặt không đổi sắc, lớn tiếng nói: “ Anh tư, anh nghe cho rõ đây. Đừng nghĩ rằng em không biết những chuyện anh đang làm, nếu đã muốn đồ vật từ chỗ em, anh cứ trực tiếp đến lấy.”

Thiên Tâm dứt khoát ném thanh kiếm nhuốm máu xuống sông, tiếp tục nói: “ Còn nữa, quản cho tốt mấy con chó của anh, đừng để em phải cáu. Anh hiểu ý của em mà.”

Ném hết xác của đám hắc y nhân xuống sông, con thuyền tiếp tục xuôi theo dòng, mặc cho kẻ đang âm thầm quan sát trên bờ đang nghĩ điều gì.

Ở tại một góc khuất khó bị phát hiện, Hoàng Long hạ xuống ống nhòm, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía con thuyền, bờ môi mỏng vô thức cong lên.

“ Lật bài ngửa rồi sao… Em út!”