Trong giây phút cuối cùng, bốn người họ thoát được ra ngoài. Toàn bộ Cổ Mộ bị sập xuống, chôn vùi cả Hứa Cẩm Bích, thuộc hạ của cô ta và toàn bộ di tích ở đó.
Bên ngoài, Lạc Đào không ngừng khóc lóc, hướng về phía Cổ Mộ mà gọi tên Lạc Uyển. Ai khuyên ngăn cũng không chịu rời đi. Bất đắc dĩ, Lâm Hiểu Văn phải dùng thuốc mê để đem cô về nơi an toàn.
Thượng Tân Phong cõng cô, định lên xe thì Lâm Hiểu Văn đứng trên trực thăng kêu anh lại:
- Thượng Tân Phong! Anh cũng lên trực thăng đi. Tôi muốn nghiên cứu một chút về cơ thể của anh và Lạc Đào, xem thử độc trong người cô ấy đã hoàn toàn được loại bỏ chưa.
Anh nghe vậy, cõng Lạc Đào lên trực thăng, rồi cùng họ về trụ sở nghiên cứu bí mật của Lâm Hiểu Văn.
Viện nghiên cứu này đúng là có lớp ngụy trang tốt, bên ngoài là một ngôi nhà rách nhỏ, bình thường ở trong rừng cách biệt với xã hội, đi bằng trực thăng thì có vẻ thuận tiện hơn, nếu đi bằng xe chắc cũng phải mất 1 ngày mới có thể tới đó.
Đi vào, Lâm Hiểu Văn dẫn ba người đến trước một cánh cửa làm bằng sắt, giữa có một hình tròn màu xanh. Lâm Hiểu Văn đặt tay lên, cánh cửa mở ra. Họ đi vào, bên trong rất nhiều thiết bị tiên tiến, loại nào cũng có, còn có nhiều lọ thuốc thí nghiệm ở trên bàn. Trong đó, thoang thoảng mùi thuốc sát khuẩn.
Lâm Hiểu Văn bảo anh đặt Lạc Đào nằm xuống giường, rồi đeo bao tay vào, lấy thử máu của cô đi xét nghiệm. Lâm Hiểu Văn hòa tan máu của cô vào một ống nghiệm màu tím, khuấy đều một lúc, màu trong ống nghiệm chuyển thành trắng, Lâm Hiểu Văn kết luận:
- Độc hoàn toàn được loại bỏ rồi! Hình như độc đó còn giúp cơ thể của cô ấy có một lớp bảo vệ, chúng có khả năng kháng các loại độc bình thường khác và khiến chúng vô hại với cơ thể. Đúng là " Trong cái rủi, có cái may ".
Sau đó, Lâm Hiểu Văn cũng lấy máu của Thượng Tân Phong và Hoàng Dương đem đi thử với loại độc mà Hứa Cẩm Bích phóng ra. Toàn bộ màu tím trong ống nghiệm hóa thành màu nhạt hơn. Lâm Hiểu Văn cũng rất bất ngờ:
- Trong máu của hai anh cũng có chất kháng độc, nhưng không mạnh bằng của Lạc Đào. Nó chỉ giúp vô hiệu vài loại độc tầm cỡ Cấp 3 trở xuống như Sát Bội. Vậy thì cũng hên quá rồi đó!
Hoàng Dương thắc mắc hỏi:
- Vậy.. Cô cũng có mùi hương kháng độc mà. Độc nào cũng kháng được à?
- Không có. Độc thôi, còn thuốc mê và mấy cái khác thì tôi vẫn dính bình thường. Như Lạc Đào đấy, cô ấy kháng độc nhưng thuốc mê thì vẫn ngất bình thường đấy thôi.
Hoàng Dương gật đầu lia lịa. Trong đầu Lâm Hiểu Văn đột nhiên lóe lên gì đó, tìm trong balo của mình, lôi ra một con rắn vàng rồi đem nó đi kiểm tra thử thì phát hiện ra một thú vị mới:
- Thượng Tân Phong. Anh từng bị con rắn này cắn trúng chưa?
. Truyện Tiên Hiệp
Anh suy nghĩ một lúc:
- Hm.. Lúc đi tìm thuốc cho Lạc Đào, bị nó cắn vào tay.
Lâm Hiểu Văn hớn hở hẳn:
- Vậy thì xin chúc mừng hai anh có vận may của trời. Con rắn này rất thú vị, nó có một túi độc và một túi là kháng độc. Các anh bị nó cắn, nó đã truyền chất kháng độc vào cơ thể của hai người đó. Nên độc Sát Bội, anh Thượng Tân Phong không bị sao hết. Còn Dương Óc Chó thì được cứu sau khi bị nó cắn.
Vì sau khi biết, con rắn vàng có thể giúp ích được sau này. Nên Lâm Hiểu Văn đã dùng hết thảo dược và công sức ra để cứu sống nó và đặt tên là Tiểu Quy. Lâm Hiểu Văn cũng coi nó như là sủng vật của mình, đi đâu cũng mang theo nó.
[…]
Ngày đó lại trôi qua, Lạc Đào tỉnh dậy nhưng lại như người mất hồn. Ăn cũng không ăn, uống cũng không uống mà nói cũng không thèm nói. Dù Hoàng Dương đã trêu chọc cỡ mấy, Lạc Đào cũng chỉ im lặng, không giận, không cười. Đó cũng chính là cái làm Lâm Hiểu Văn và Thượng Tân Phong lo lắng nhất.
Hằng ngày, Thượng Tân Phong đều ngồi cạnh giường, nói chuyện, tâm sự với cô. Ngày qua ngày. Một tuần trôi qua, cô đã dần mở lòng hơn, chỉ nhìn xung quanh và đi lại trong vườn nhưng rất ít nói chuyện. Lâm Hiểu Văn và Thượng Tân Phong đứng ở xa quan sát cô ấy, Lâm Hiểu Văn lên tiếng:
- Cũng không biết trong lòng cô ấy nghĩ cái gì nhỉ? Sao cứ im lặng không chịu nói hoặc tâm sự với ai cả. Haizz.. Làm sao để cô ấy có thể quay về với dáng vẻ trước đây bây giờ.
Nghe Lâm Hiểu Văn nói vậy, Hoàng Dương đứng từ xa gọi Lâm Hiểu Văn rời đi, để lại không gian riêng tư cho anh và Lạc Đào.
Cô đứng giữa đồng cỏ, không nhúc nhích, mắt nhìn về một hướng, tràn đầy sự vô hồn. Anh dần bước tới bên cạnh cô, lên tiếng hỏi han:
- Ừm.. Trời nay đẹp quá nhỉ? Em muốn đi dạo không?
Cô khẽ gật đầu. Anh nắm tay cô dẫn cô đi dạo xung quanh, vừa đi anh vừa tâm sự, hy vọng cô có thể mở lòng ra một chút nữa:
- Em còn nhớ ngày đầu tiên em tới nhà riêng của anh không? Nhắc lại thì anh lại thấy rất tự trách với bản thân. Tại sao lại đối xử với em tệ như vậy.. nhưng em lại không trách anh. Nhưng sau dần, anh có cảm giác anh hình như đã yêu em rồi, ngày nào cũng muốn nhìn thấy em, em như là hy vọng, là ánh sáng của cuộc đời anh vậy... Cây không thể sống nếu thiếu nước, anh không thể sống tiếp nếu thiếu em. Vậy.. em có thể tâm sự với anh.. một chút được không, em đừng im lặng như vậy, anh sợ lắm.. anh sợ em lại rời xa anh...
Nói tới đó, anh không kiềm được nước mắt nữa mà rơi lệ. Cúi đầu xuống, cô đưa tay đặt vào má anh rồi lau từng giọt nước mắt, miệng mấp máy: