Hương Vị Tình Ái

Chương 47: Lời Khuyên



“Lãnh Hàn Thiên, lẽ nào cậu chịu từ bỏ một cách dễ dàng vậy sao? Cậu nên nhớ, hai người bắt đầu đã là không dễ dàng gì, còn chưa khởi đầu thì tại sao lại để cho nó kết thúc nhanh vậy? Cậu còn nhớ cái lần tôi và cậu nói chuyện ở trong phòng bệnh của Hiểu Nghi không? Thật ra lần đó, tôi vội vàng chấm dứt câu chuyện với cậu và đi ra ngoài chính là có mục đích cả. Lúc ấy, tôi dường như trông thấy một dáng vẻ rất quen thuộc nên liền nhanh chân đuổi theo. Định mệnh lần đó đúng là đã không tiếp tục đùa giỡn tôi nữa, bởi nó đã cho tôi gặp lại San San. Cậu cũng biết đấy, năm xưa cô ấy rời đi là vì tự ti với chính bản thân mình, vậy nên khi chúng tôi gặp lại nhau, cô ấy cũng đã nhiều lần dứt khoát với tôi. Ai bảo Ngô Gia Vĩ tôi chính là tên mặt dày, trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mất người phụ nữ mình yêu cơ chứ? Tôi sau đó cứ như thế mà theo đuổi lại San San, luôn lẽo đẽo đi sau cô ấy giống như một cái đuôi vậy đấy. Trải qua một khoảng thời gian, trông thấy cô ấy náo loạn một phen, ấy mà bản thân tôi lại cảm thấy hạnh phúc, sẵn lòng ở bên để dỗ dành cô ấy đủ điều. Cậu xem bây giờ, San San cũng đã bỏ qua mọi chuyện, chấp nhận mở lòng với tôi thêm một lần nữa, và đặc biệt là chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi, thật vui biết bao. Một chuyện tình dẫu đã từng gặp rất nhiều trắc trở, nhưng không phải đến cuối cùng, chúng tôi cũng đã vượt qua và sắp đi đến đích rồi đấy à? Trường hợp của cậu và Hiểu Nghi cũng chẳng khác tôi và San San là mấy đâu, người anh em.”

Nếu Ngô Gia Vĩ không kể mọi chuyện, có lẽ Lãnh Hàn Thiên cũng không biết rằng sau khi hắn gặp lại Mai Tuyết San thì mọi chuyện lại càng trở nên phức tạp như vậy. Cũng phải thôi, trong lúc Ngô Gia Vĩ đang tiếp tục một cuộc hành trình đi tìm lại tình yêu, thì Lãnh Hàn Thiên hắn đang chật vật với biến cố tình cảm của mình, không phải sao? Chuyện của bản thân còn chưa giải quyết xong, hắn nào có thời gian đi để tâm đến chuyện tình cảm của người khác chứ?



“Đúng là ngày đó, Ngô Gia Vĩ tôi đã từng khuyên cậu nên từ bỏ và buông tha cho Hiểu Nghi, nhưng bây giờ, sau khi trải qua rồi thì tôi mới biết, miệng nói rất dễ nhưng thực hành lại vô cùng khó, không hề dễ chút nào. Thế nên, tôi bây giờ lại muốn chân thành nhắc nhở cậu, nếu còn yêu thì hãy cố gắng, vì cả hai, vì tương lai, vì một chữ “tình”, và đừng dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Hoặc là bây giờ tiếp tục, hoặc là từ bỏ để bản thân sau này cảm thấy hối tiếc, cậu chỉ có một sự lựa chọn mà thôi. Không ai trên thế gian này sinh ra đã là hoàn mỹ về mọi mặt cả, cái gì cũng cần phải có thời gian học, thời gian chuẩn bị và rèn giũa. Cậu cũng vậy, tôi cũng vậy, cả San San và Hiểu Nghi cũng vậy nữa.”

Ngô Gia Vĩ vỗ vỗ lên vai Lãnh Hàn Thiên vài cái, bất quá chỉ là những cái vỗ vai an ủi rồi lại tiếp tục:

“Còn về phần Gia Hạo, tôi quả thật chưa từng nghĩ rằng nó lại quen biết với Hiểu Nghi, càng chưa một lần ngờ rằng nó và cậu sẽ đối đầu nhau. Có điều, nếu cậu tự tin vào chính bản thân cậu, thì dù cho có sự xuất hiện của nó hay không, kết quả cũng vẫn chẳng thay đổi gì đâu. Suy cho cùng, Gia Hạo cũng chỉ là một thử thách mà số mệnh đã sắp đặt cho hai người, và cũng là để cậu có thể chứng minh bản thân mình với cô ấy. Không phải vì Gia Hạo là em trai tôi nên tôi mới ra sức để bênh vực cho nó, mà sự thật thường chính là như vậy, người thứ ba dù là ai thì chẳng qua cũng chỉ là một chướng ngại vật, không hơn không kém.”

Nghe Ngô Gia Vĩ khuyên nhủ một hồi, Lãnh Hàn Thiên lúc này mới nhìn sang người bên cạnh, hỏi với đôi mắt mong mỏi:



“Gia Vĩ, cậu tính thử xem giữa tôi và Hiểu Nghi còn bao nhiêu phần trăm, bao nhiêu cơ hội?”

Ngô Gia Vĩ khoanh tay trước ngực, nhìn Lãnh Hàn Thiên một cái rồi chậm rãi lắc đầu, nhưng cái lắc đầu này vốn không biểu thị cho câu trả lời, mà nó chỉ đơn giản là một cái lắc đầu của một người đang cho lời khuyên mà thôi.

“Cơ hội là do bản thân cậu tự tạo, phần trăm cũng là do chính cậu tự bắt lấy, đừng nói là tôi, cho dù là người khác thì cũng không tính toán giùm cậu được đâu. Chẳng cậu không cần tôi nói thì cậu cũng tự nhận ra rồi đúng không? Trên thương trường, tôi phải xác nhận một điều là không ai có thể sánh bằng cậu cả, kể cả hai anh em nhà họ Ngô chúng tôi hợp lại, có khi còn thua cả cậu. Nhưng, xét về mặt tình cảm, thì Lãnh Hàn Thiên cậu đúng là chẳng bằng ai cả, thậm chí còn thua cả một học sinh cấp ba nữa kìa. Chỉ số IQ của cậu đúng là rất cao, nhưng ngược lại EQ thì vô cùng thấp, thấp đến nỗi sắp tụt xuống số âm luôn rồi đấy.”

“Tôi biết phải làm gì rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Ngô Gia Vĩ nói không sai, hạnh phúc của bản thân hắn thì hắn phải giữ lấy, và không nên từ bỏ giữa chừng. Một tình yêu, tuyệt sẽ không có nhiều cơ hội đến đâu. Tuy nhiên, trước khi Lãnh Hàn Thiên hắn chạy đi theo đuổi hạnh phúc, thì hắn cần phải xử lý một vài chuyện trước đã.
— QUẢNG CÁO —