Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 106



Sở Nguyệt Xuất nhìn thấy Emma một tay chống nạnh một tay mang theo giỏ xách, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngôn Du, lại quay đầu, mắt nhìn Ngôn Du có chút do dự lén lút xem mình, ảm đạm cười, ngồi vào bên người Ngôn Du không nói gì.

Chớp chớp mắt, Ngôn Du còn không có nói ra quan hệ giữa bản thân cùng Sở Nguyệt Xuất, chính là nhìn Emma, "Ngô, tôi hôm nay không muốn đi..."

Kỳ thật công tác ở sở nghiên cứu cũng không quá bận rộn, không cần phải hai-ba ngày đều vùi đầu ở đó làm việc "chết đi sống lại", chính là do trước kia nàng thật sự chịu không nổi nỗi khổ tương tư mới cố ý làm điên cuồng tới vậy.

Nghe Ngôn Du nói lời này, Emma nhíu mày, tầm mắt rơi xuống người Sở Nguyệt Xuất, đánh giá vài giây, lộ ra tươi cười, "Ngôn, vị này chính là tỷ tỷ của cô sao?"

Quay đầu nhìn Sở Nguyệt Xuất vẫn duy trì vẻ mặt không hề gợn sóng, Ngôn Du có chút không biết trả lời như thế nào, tay không nhịn được muốn đi nhéo góc áo, cũng rất nhanh bị một bàn tay ấm áp khác che phủ, liền ngơ ngác hướng chủ nhân bàn tay nhìn lại.

Sở Nguyệt Xuất đem tay Ngôn Du nắm trong tay, khóe môi gợi lên một nụ cười nhẹ, "Nhéo góc áo rất giống con nít."

Tay đầu tiên phản ứng là cầm ngược lại tay Sở Nguyệt Xuất, nghe nói thế, Ngôn Du nháy mắt mấy lần, ngốc ngơ nói, "Kiểu con nít như thế... chị không thích hả?"

Mắt nhìn Emma bởi vì bị Ngôn Du không nhìn thẳng mà nhăn mày, Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng lắc đầu, dùng âm lượng bình thường thản nhiên nói, "Tôi là bằng hữu của Tiểu Du."

Nghe nói như thế, Ngôn Du cong lên miệng.

Sở lão sư vẫn là không nguyện ý để cho người khác biết đâu.

Bất quá, phải bảo vệ hảo chính mình.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận một hồi, miệng cũng không tiếp tục cuống quýt nữa, Ngôn Du ngẩng đầu nhìn Emma đang muốn nói chuyện, "Ngô, Emma, tôi hôm nay không đi phòng nghiên cứu nga, tôi sẽ gọi điện nói lại với đạo sư."

Lời vừa muốn thốt ra liền bị lời Ngôn Du nói mà nuốt trở vào, Emma nhìn tay hai người giao cùng một chỗ, làm như đang lo lắng cái gì, sau một lúc lâu đành gật đầu, "Vậy tôi đi trước."

"Ân, cúi chào." Ngôn Du rất trực tiếp phất phất tay, dáng dấp như vậy quả thực như hận không thể để cho mọi người biết nàng muốn Emma đi nhanh lên cỡ nào.

Oán trách liếc nhìn nàng một cái, Sở Nguyệt Xuất đứng lên, "Thật có lỗi, Tiểu Du luôn giống nhi đồng vậy đó, để tôi tiễn cô."

Emma sắc mặt lạnh xuống, "Không cần làm phiền."

Nữ nhân này cũng không biết là ai, không lẽ thật tự đem mình làm chủ nhà sao? (Ed  : Chứ gì nữa, vợ chủ nhà thì đương nhiên là bà chủ rồi?!?)

Sở Nguyệt Xuất mỉm cười, đối với ngữ khí lạnh như băng của người này không thèm để ý chút nào, còn giúp người ta mở cửa đưa người ra ngoài, lúc này mới lễ phép nói "tạm biệt" rồi đóng cửa lại, chứng kiến đứa nhỏ đang cong lên miệng mới sủng nịch đi qua ôm nàng, "Em là có bao nhiêu chán ghét đồng sự của mình nha?"

"Vô cùng chán ghét!" Ngôn Du tức giận nói.

"Làm sao vậy?" Không nghĩ tới Ngôn Du lại có thể bùng nổ tới vậy, Sở Nguyệt Xuất nhất thời có chút nghi hoặc, "Em rất hiếm khi chán ghét một người... Nàng làm cái gì sao?"

Hướng Sở Nguyệt Xuất trong lòng chui, cảm giác được ôm ấp ấm áp lúc này Ngôn Du mới nới lỏng khóe miệng, thỏa mãn thở ra một hơi, "Chính là chán ghét nha..."

"Kia... Vì cái gì chán ghét đây?" Sở Nguyệt Xuất cười yếu ớt đưa tay nhéo nhéo hai má Ngôn Du, cảm nhận xúc cảm mềm mại lại co dãn, ý cười càng sâu.

Đã lâu không có nhéo, cảm giác thật tốt làm sao.

"Ngô, bởi vì..." Lại ở trong lòng nàng cọ xát, Ngôn Du nghĩ nghĩ, lén lút nhìn Sở Nguyệt Xuất liếc mắt một cái, "Bởi vì..."

"Ân?" Chỉ liếc mắt một cái liền từ nhận ra trong mắt người này bất đồng, Sở Nguyệt Xuất cố ý nheo mắt lại. Âm điệu rất cao, Ngôn Du lập tức ngoan ngoãn khai ra, "Bởi vì lần trước làm mộng xuân, áo sơ mi của chị mới cởi có một nửa thì em liền bị tiếng chuông cửa đánh thức."

Soát soát hai cái, hai má Sở Nguyệt Xuất thăng cấp đỏ bừng, ngón tay nắm khuôn mặt Ngôn Du nhịn không được dùng sức hơn một chút, có chút giận, "Em sao dám nói mấy thứ này hả!"

Cũng không nhìn xem trường hợp gì, lúc trước trong phòng ngủ nói ra lời này đã muốn... đã muốn làm cho người ta xấu hổ cùng giận dữ muốn chết, hiện tại cư nhiên còn ở trong phòng khách nói ra...

"Ngô, em là nói thật nha..." Ngôn Du ủy khuất, bĩu môi hướng trong lòng Sở Nguyệt Xuất chui, không cho Sở Nguyệt Xuất nắm khuôn mặt của mình, "Em nói thật mà chị còn sinh khí..."

"Ai bảo em nói lời này..." Vừa thấy nàng ủy khuất liền luyến tiếc, vốn lại cảm thấy buồn cười, Sở Nguyệt Xuất không khỏi kéo qua mặt của nàng, lại đi nắm thịt mềm, "Không cho chị nắm?"

"Hừ!" Ngôn Du hừ một tiếng, nhưng không có lui trốn, mà là ngoan ngoãn tùy ý Sở Nguyệt Xuất nắm mặt mình, thấy nàng ôn nhu cười yếu ớt nhìn mình nhịn không được lại muốn làm nũng, liền đưa tay ra mời gọi.

Đối với động tác nàng như vậy trong lòng đã biết rõ, Sở Nguyệt Xuất cúi thấp đầu, nhường tay nàng có thể vòng qua cổ của mình, tay lại nhéo nhéo, "Đồ ngốc..."

"Em chỉ là nói thật thôi..." Ngôn Du bĩu môi, "Emma cứ bám vào chuông cửa, sau đó em sẽ tỉnh, áo sơmi cũng chưa cởi xong."

Mặt đã muốn nguội xuống lập tức lại ấm lên, Sở Nguyệt Xuất nhìn Ngôn Du, vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, "Em a..."

Cũng bởi vì loại sự tình này mà liền chán ghét một người, cũng chỉ có đồ ngốc này mới có khả năng làm ra được.

Ngôn Du ngốc hề hề cười, Sở Nguyệt Xuất vừa nhìn thấy nụ cười của nàng, vẫn luôn tức giận cũng không bỏ được lại tức giận nàng, càng khỏi nói hiện tại trong lòng đều tràn đầy sủng nịch, chỉ có thể lại xoa bóp gương mặt của nàng, "Không thể không lễ phép như vậy nữa nha."

"Nha..." Ngôn Du thành thật đáp, nhìn vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất, một chút chần chờ, vẫn là quyết định mở miệng, "Ngô, Sở lão sư..."

Tuy rằng đã không còn là giáo viên nhưng khi nghe Ngôn Du gọi mình như vậy, Sở Nguyệt Xuất vẫn cảm thấy ngọt ngào tại trong lòng nổi lên. Hẳn là bởi vì đoạn thời gian kia ở trường học, cái loại cảm giác vừa lén lút lại dẫn không ít ngọt ngào này đã làm cho hai người thực hạnh phúc đi. Sở Nguyệt Xuất không nắm khuôn mặt Ngôn Du nữa, đầu ngón tay ở trước mặt nhẹ nhàng vuốt phẳng, "Làm sao vậy?"

"Cái kia Emma..." Ngôn Du có chút thật cẩn thận nói, "Nàng nói nàng muốn theo đuổi em."

"Ân..." Sớm theo ánh nhìn đầy tính xâm lược của Emma đối với Ngôn Du liền đoán được điểm ấy, Sở Nguyệt Xuất chính là thản nhiên lên tiếng, nàng nhìn vào mắt Ngôn Du, nhìn không ra bất mãn hoặc ghen tuông gì, "Sau đó thì sao?"

"Em nói em có người thích rồi, thực thích thực thích." Tay Ngôn Du vẫn luôn ôm cổ Sở Nguyệt Xuất nới lỏng rồi rời ra, bởi vì nàng có chút bận tâm động tác của mình sẽ làm Sở Nguyệt Xuất khó chịu.

"Ân..." Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng gật đầu, nâng tay đem sợi tóc liêu đến sau tai, "Chuyện này cho em quyết định được không?"

"Ngô..." Con ngươi đen bóng của Ngôn Du quay tròn nhìn Sở Nguyệt Xuất, trong thanh âm lộ ra nóng lòng muốn thử, "Có thể chứ?"

"Có thể, em muốn như thế nào đều được." Sở Nguyệt Xuất hôn nàng một hơi, "Vậy em định làm gì bây giờ?"

"Em..." Ngồi dậy, Ngôn Du oai cái đầu tự hỏi, tiếp theo nghiêm túc nhìn Sở Nguyệt Xuất, "Em nhưng nói cho nàng biết em thích chị được không?"

"Có thể a." Sở Nguyệt Xuất cười loan đôi mắt, trong lòng một trận ngọt ngào.

Vừa rồi tại trước mặt Emma, nàng thật ra rất muốn tuyên cáo quyền sở hữu của mình đối với Ngôn Du, nhưng mà Ngôn Du ở Mĩ Quốc còn có công việc, nàng lo lắng mình nhất thời xúc động sẽ ảnh hưởng tới Ngôn Du, lúc đó mới mạnh mẽ áp chế loại xúc động này lại, tiếp tục duy trì một bộ bình tĩnh, nhưng rốt cuộc trong nội tâm vẫn không nhịn được muốn tuyên cáo thân phận nữ chủ nhân của mình trong căn phòng này.

A... Nữ chủ nhân?

Vậy Ngôn Du tính là cái gì nhỉ, nam chủ nhân sao?

Nghĩ tới đây, trong con ngươi Sở Nguyệt Xuất lại hiện lên một chút tiếu ý, nhìn thấy Ngôn Du một người tại chỗ cười ngây ngô, tiếng nói mềm nhẹ, "Em không sợ làm cho người ta biết em thích nữ nhân sẽ ảnh hưởng tới công tác sao?"

"Mới không sợ đâu." Nói xong chuyện đứng đắn lập tức lại muốn hướng trong lòng Sở Nguyệt Xuất chui, Ngôn Du do dự một chút, lại nói, "Kia... Nếu em nói với cô ấy chị cũng yêu thích em thì sao?" (Ed : Bả làm như dễ nhũi, hở cái là chui chui chui!!!!)

"Chị nói rồi, em muốn thế nào đều được."

"Chính là... Như vậy thì chị..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du củ kết lên, một bộ rất là lo lắng, "Đối với chị như vậy có ổn không?"

"Ha ha, chị là người yêu của em a, nói thật có cái gì không tốt." Đầu ngón tay của Sở Nguyệt Xuất ở trên khuôn mặt Ngôn Du hoạt động lên, "Tiểu Du, sau này em phải nuôi chị nha."

"Ngô, hảo." Căn bản không đi hỏi Sở Nguyệt Xuất vì sao lại nói như vậy, Ngôn Du lập tức đáp ứng.

"Ha ha, vậy sau này em đi làm việc, chị ở nhà làm việc nhà, chờ em trở về?"

"Hảo!" Ngôn Du vẫn rất nhanh đáp ứng.

"Đồ ngốc..." Vốn là muốn cùng Ngôn Du nói chuyện mình đã từ chức, chưa từng nghĩ nàng lại sẽ có bộ dáng như thế, Sở Nguyệt Xuất cũng chỉ có thể không cần cố gắng thêm mà lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa.

Quên đi, chờ sau này đồ ngốc liền sẽ biết.

Sở Nguyệt Xuất ở Mĩ Quốc đợi mấy ngày, Ngôn Du liền cũng theo mấy ngày không có đi làm, mà đạo sư đối với nàng vốn vẫn luôn chờ mong lần này lại không có chút bất mãn nào, trực tiếp cho nàng một kỳ nghỉ cực dài.

...........................

"Tiểu Y, em nói xem, Ngôn Du công tác ở Mĩ Quốc bên kia, tỷ tỷ phải làm sao bây giờ?" Kể từ khi bị Sở Lục Y "buộc tinh tách thủy*", Sở Giản Hề chứng kiến Sở Lục Y trong lòng luôn có cảm giác run sợ.

*chơi đóng vai, phân chia thân phận

Nàng chưa từng nghĩ tới muội muội của mình lại có thể có loại thiên phú tra tấn người thế này. Trong chốc lát kêu mình Nhị tỷ, trong chốc lát lại nói mình là bạn gái của nàng. Vài lần tiếp sau đó, cái đầu toàn chỉnh ngất ngất núc ních, hoàn toàn không biết đang ở trạng huống gì.

Ngồi ở bên cạnh nàng dựa vào nàng xem tv cùng ăn mấy món vặt, Sở Lục Y nghe vậy liền buông túi ăn vặt ra, rất lãnh đạm nói, "Tại trước mặt bạn gái của mình còn đi lo lắng cho nữ nhân khác..."

Sở Giản Hề nhất thời xấu hổ, diễn cảm có vẻ thập phần rối rắm, "Tiểu Y..."

Cho dù là bạn gái... nhưng quan tâm tỷ tỷ cũng rất bình thường mà.

"Tôi ghen tị." Vẻ mặt Sở Lục Y bình tĩnh nói, làm cho người ta phân không rõ đâu là lời nói thực, đâu là lời nói giả.

Chính là, chỉ có nàng tự mình biết, đây là lời thật. Từ cái ngày đầu tiên nàng biết mình yêu thích Sở Giản Hề, nàng liền thường xuyên ăn Sở Nguyệt Xuất dấm chua.

"Tiểu Y, đừng làm rộn..." Vẻ mặt Sở Giản Hề bất đắc dĩ, "Coi như chị là bạn gái của em, quan tâm tỷ tỷ cũng rất bình thường a."

Nhướn mày, Sở Lục Y quay đầu, đôi mắt một mảnh thâm thúy, "Sở Giản Hề..."

"Ân?" Sở Giản Hề nhìn thẳng nàng, lại phát hiện mình có chút phân không rõ trong con ngươi muội muội cái vẻ "nhu tình như nước" này là từ đâu mà đến, trái tim điên cuồng nhảy dựng lên.

"Chị là bạn gái của tôi?"

"Ân..." Có chút không dám nhìn thẳng đôi mắt Sở Lục Y, Sở Giản Hề có chút mất tự nhiên nghiêng đầu, gật đầu.

"Vậy... chị cũng là Nhị tỷ của tôi?" Sở Lục Y thanh âm sâu kín.

"Hơ... Ân." Không rõ vì sao Sở Lục Y lại hỏi như vậy, Sở Giản Hề lần nữa gật gật đầu.

"Vậy, chị đã vừa là Nhị tỷ lại vừa là bạn gái của tôi, dựa vào cái gì chị không thể thích tỷ tỷ?"

Sở Giản Hề lại nghẹn lời.