Đó là cũng đủ hiểu được ý tưởng của Ngôn Du, Sở Nguyệt Xuất thở dài, “Tỷ tỷ cô gọi điện tới nói muốn đón cô.”
Người này chỉ cần dùng một chút ánh mắt vô tội xem nàng, nàng liền không có biện pháp a.
“Nha...” Hiểu được, Ngôn Du gục đầu, cười cộc lốc với Sở Nguyệt Xuất.
“Ân, đến phòng khách đi, Tiểu Y đọc sách thêm lát nữa phải đi tắm đó.” Sở Nguyệt Xuất do dự không có đi nắm tay Ngôn Du mà Ngôn Du lại theo quán tính bắt lấy ống tay áo của nàng, vì thế Sở Nguyệt Xuất bất đắc dĩ, bỏ đi chần chờ liền cầm tay Ngôn Du mang theo nàng rời đi phòng của Sở Lục Y.
“Ngôn lão sư.” Nhìn thấy tỷ tỷ của mình đã muốn bước ra cửa phòng, Sở Lục Y bỗng nhiên tiến lên vài bước gọi lại Ngôn Du. Mới vừa muốn đi ra ngoài, Ngôn Du chợt dừng bước lại, ngay tiếp theo đó Sở Nguyệt Xuất phía trước cũng ngừng lại, cùng nhau quay đầu nhìn Sở Lục Y.
Sở Lục Y mỉm cười, tiến đến bên tai Ngôn Du, dùng ngữ khí chỉ có nàng cùng Ngôn Du nghe thấy được nói, “Em không để ý Ngôn lão sư làm tỷ phu của em nha.”
Mặt Ngôn Du oanh một cái lập tức trở nên nóng hổi, còn chưa kịp nói chuyện liền bị Sở Lục Y đẩy đi ra.
“Như thế nào?” Sở Nguyệt Xuất hoàn toàn không nghe được Sở Lục Y đối với Ngôn Du nói cái gì, tới phòng khách, liếc mắt một cái trông thấy Ngôn Du mặt mày đỏ bừng, không khỏi nghi ngờ, “Tiểu Y nói với cô chuyện gì vậy?”
“Không...” Ngôn Du nào dám nói cho Sở Nguyệt Xuất biết lời của Sở Lục Y, sắc mặt đỏ hơn, cúi đầu, thủ lại đi nhu góc áo, vừa nhìn chính là lại nói dối.
Không miễn cưỡng nàng, Sở Nguyệt Xuất mỉm cười, nới lỏng tay nàng, “Trước ngồi trên sa lon đi.”
“Nha...” Ngôn Du nghe lời ngồi xuống, chống cằm, nghĩ tới lời nói cùng vẻ mặt vừa rồi của Sở Lục Y, mày nhăn càng chặt.
Chẳng lẽ đêm đó uống rượu, chuyện mà nàng nói linh tinh, là nói thích Sở Nguyệt Xuất ư?
Bằng không vì sao Sở Lục Y lại sẽ nói như vậy với nàng?
Nàng lúc uống rượu so với thanh tỉnh không lẽ còn sớm biết mình đã thích Sở Nguyệt Xuất?
Ngôn Du lộ ra vẻ mặt hoang mang, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu. Sở Nguyệt Xuất ở một bên vốn không muốn nhìn chằm chằm nàng, chính là khắc chế không được hành vi của bản thân, luôn chưa đầy năm giây liền chuyển qua xem Ngôn Du một cái. Nhiều lần quay đầu xem Ngôn Du, Ngôn Du đều làm cùng động tác cùng vẻ mặt đó, miệng còn lẩm bẩm, cái này nhường Sở Nguyệt Xuất có chút hoài nghi.
Tuy rằng Ngôn Du luôn ngốc ngơ, còn có thể thường xuyên vờ ngớ ngẩn nhưng rất ít khi gặp nàng như vậy a.
Còn muốn mở miệng hỏi chuông cửa đã vang lên, Ngôn Tĩnh đến đây.
Sở Nguyệt Xuất nhìn Ngôn Du liếc mắt một cái, đứng dậy đi mở cửa cho Ngôn Tĩnh. Chính là vừa mở cửa ra mới phát hiện ngoài cửa cũng không chỉ có mỗi Ngôn Tĩnh một người, mà còn có một nam nhân ăn mặc rất được, coi như tuấn lãng đứng ở phía sau Ngôn Tĩnh.
Ngẩn người, tiếp theo mỉm cười mở ra của để bọn họ tiến vào, Sở Nguyệt Xuất đợi bọn họ đi vào xong mới xoay người, lại phát hiện sắc mặt Ngôn Du trở nên hết sức âm trầm, “Hắn vì sao lại tới đây?”
Lại dại ra vài giây, Sở Nguyệt Xuất đối với tình huống như vậy không hiểu rõ lắm. Nam nhân lại mở miệng, “Là như vầy, Tiểu Du, anh nghĩ đã trễ thế này rồi em cùng tỷ tỷ hai nữ nhân... Vạn nhất có nguy hiểm gì...”
Ngôn Du không có phản ứng hắn, mà là nhìn Ngôn Tĩnh, mím môi không nói lời nào.
Rõ ràng trước đó tỷ tỷ còn biết hỏi nàng có phải chán ghét Lạc Học Khâm hay không, chính là hiện tại lại để cho Lạc Học Khâm bồi nàng tới đón mình... Vẫn là đến trong nhà Sở lão sư...
Sở lão sư...
Trong lòng tổng có một loại ý niệm Lạc Học Khâm đoạt đi tỷ tỷ rồi, bởi thế Ngôn Du đối với Lạc Học Khâm luôn mang theo mãnh liệt địch ý, giờ phút này lại đưa thân vào nhà Sở Nguyệt Xuất, không hiểu sao, Ngôn Du liền bắt đầu lo lắng Sở Nguyệt Xuất cũng sẽ bị đoạt đi.
Đến tận đây, Ngôn Du mãnh liệt ngẩng đầu xem Sở Nguyệt Xuất, trong tròng mắt lóe hàn quang, thật giống như tiểu dã thú bởi vì lo lắng đồ của mình bị cướp đi mà nâng cao cảnh giác nhìn chằm chằm đồ vật đó.
Tuy rằng không rõ ánh mắt Ngôn Du nhìn mình vì sao lại kỳ quái như vậy, Sở Nguyệt Xuất còn có thể mẫn cảm Ngôn Du đang không vui. Hướng tới nàng đi vài bước, quả nhiên tầm mắt Ngôn Du cũng theo động tác của mình mà di chuyển theo, nhất thời có chút buồn cười, đi qua, sờ sờ đầu của nàng, “Làm sao vậy?”
Tôi buổi tối cũng không thể ở nơi này sao?
Ngôn Du ngửa đầu nhìn nàng, trương há mồm, đúng là vẫn không thể đem những lời này nói ra miệng.
Vạn nhất... Nàng không trở về nhà... Lạc Học Khâm...
Nghĩ đến điểm này, hai tay Ngôn Du nắm thành quyền, lắc đầu, đứng lên, “Tôi về nhà.”
Ngôn Tĩnh thật ra là thực không muốn để Lạc Học Khâm đi theo, nàng biết Ngôn Du thực chán ghét Lạc Học Khâm, chính là Lạc Học Khâm đều đã nói như vậy, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết như thế nào cự tuyệt, đành phải mặc hắn đi theo. Quả nhiên lúc mới vừa tiến đến liền thấy nguyên gốc Ngôn Du luôn mơ hồ đã thay đổi sắc mặt.
Từ đầu tới cuối đều đem nhất cử nhất động của Ngôn Du thu vào mắt, Ngôn Tĩnh cũng không biết làm sao, may mà sau cùng Ngôn Du vẫn là đứng lên, muốn cùng nàng về nhà.
Đưa hai tỷ muội và tính cả người nam nhân kia cùng nhau ra ngoài, Sở Nguyệt Xuất đóng cửa, ngồi trên ghế sa lon lại một lần nữa lâm vào trầm tư.
Đêm nay, nàng thật sự không có biện pháp tiếp tục lừa mình dối người, nàng chứng thật là đối với Ngôn Du tâm động.
Cái gì mà bởi vì Ngôn Du rất đáng yêu, cái gì mà đem Ngôn Du cho rằng tiểu hài tử, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi mình cho tới nay liều mạng trốn tránh mà thôi.
Nàng thực biết rõ, nữ nhân cùng nữ nhân không nên ở cùng một chỗ, vì thế, mới có thể một lần lại một lần dùng đủ loại nguyên cớ để mặc kệ bản thân tiếp cận Ngôn Du, đối với Ngôn Du hảo...
Chính là hiện giờ, nàng không nên tiếp tục như vậy nữa, nếu không, chỉ sợ sẽ càng lún càng sâu a.
Đến nỗi Ngôn Du... Nhi đồng đơn thuần như vậy, đối với nàng hẳn chỉ là giống như đối với tỷ tỷ làm nũng, đùa giỡn tính trẻ con mà thôi.
Thở dài, Sở Nguyệt Xuất thả lỏng thân mình, tựa vào trên ghế sa lon. Sở Giản Hề vừa lúc trực ban trở về, vào cửa liền chứng kiến tỷ tỷ chưa từng bày ra bộ dáng suy sụp như thế, không khỏi cả kinh.
Đang muốn mở miệng, Sở Lục Y kỳ thật vẫn từ mới vừa bắt đầu liền trộm mở ra một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài, vào lúc đó mở ra cửa phòng.
Sở Giản Hề ngẩng đầu nhìn lại, gặp Sở Lục Y, cười cười, đang muốn kêu tỷ tỷ thì thấy Sở Lục Y hướng mình ngoắc ngón tay, ngu ngơ đi qua. Sở Nguyệt Xuất hãy còn đang tự hỏi vấn đề trong tình cảm của mình, hoàn toàn không có chú ý tới Sở Giản Hề đã trở lại, càng không chú ý tới Sở Giản Hề cứ như vậy từ bên cạnh mình đi tới trước mặt Sở Lục Y.
“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Hạ giọng, Sở Giản Hề tiến đến bên tai Sở Lục Y, “Có phải tâm tình không tốt hay không?”
Nhãn cầu xoay xoay, Sở Lục Y cố ý lộ ra vẻ mặt do dự, há miệng thở dốc lại lần nữa khép lại.
“Làm sao vậy?” Sở Giản Hề tuy chậm chạp, cũng không thể không có chú ý tới sự dị thường của Sở Lục Y, lại càng sốt ruột, tay cũng kéo lại tay Sở Lục Y, hơi hơi đề cao âm điệu, “Em nói a...”
Nếu không phải Sở Nguyệt Xuất qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn vất vả như vậy, chiếu cố nàng cùng Sở Lục Y thì các nàng nhất định sẽ không thể thoải mái như bây giờ được. Sở Nguyệt Xuất đối với các nàng mà nói, không chỉ là hai tiếng tỷ tỷ đơn giản như vậy, thậm chí là phụ thân và cả mẫu thân nữa.
Thở dài, Sở Lục Y gục đầu xuống, một lúc lâu, cầm tay Sở Giản Hề, đem nàng kéo vào trong phòng mình, “Tôi hỏi chị một vấn đề.”
“Em... Vấn đề gì a, trước tiên hãy nói tỷ là làm sao vậy?” Sở Giản Hề luôn luôn nôn nóng, nghe muội muội cư nhiên còn cần xả ra mấy câu râu ria, không khỏi nóng nảy, “Chị ấy hôm nay rất kì quái.”
Chỉ bằng vừa rồi nàng từ bên người Sở Nguyệt Xuất đi qua mà Sở Nguyệt Xuất lại đều không có chú ý tới, nàng chỉ biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng mới có thể nhường tỷ tỷ thất thần đến như vậy.
“Tôi hỏi vấn đề này chính là cùng vấn đề tại sao tỷ khó chịu có quan hệ a.” Vẻ mặt Sở Lục Y nghiêm túc, nhường Sở Giản Hề bất tri bất giác cũng nghiêm túc theo, “Hảo, em hỏi đi.”
“Ân.” Sở Lục Y gật gật đầu, tiếp theo nhắm mắt lại, hút một hơi thật sâu, lại thở dài, “Chị cảm thấy, nữ nhân cùng nữ nhân yêu đương thì thế nào?”
“Cái... Cái gì?” Sở Giản Hề lập tức ngây dại, cứng họng thật lâu sau mới hiểu được, “Em... Ý của em là... Tỷ... Chị ấy... Chị ấy...”
“Hư...” Làm động tác chớ có lên tiếng, rõ ràng là ở trong phòng Sở Lục Y, Sở Lục Y chính là muốn tạo ra cái loại không khí thần bí này, “Chị nhỏ giọng một chút, vạn nhất tỷ nghe được thì làm sao bây giờ?”
“Nha... Nha...” Sở Giản Hề không suy nghĩ gật đầu, vẫn còn có chút không thể tin, “Tiểu Y, em chớ nói nhảm, tỷ chị ấy như thế nào sẽ...”
“Ai nói với chị là nói bậy...” Sở Lục Y kỳ thật có chút chột dạ, nàng chỉ là cảm thấy Sở Nguyệt Xuất đối với Ngôn Du thái độ rất bất đồng mà thôi, căn bản không xác định Sở Nguyệt Xuất có phải thật sự yêu Ngôn Du hay không. Chính là, cơ hội tốt như vậy, nàng sao có thể bỏ lỡ? Giờ phút này, vẫn làm vẻ mặt thận trọng, “Chị cũng đừng nói đi ra ngoài a, đặc biệt ngàn vạn lần đừng cùng tỷ nói, tôi đoán chị ấy khẳng định không muốn chúng ta biết chuyện này.”
“Ân!” Thập phần đồng ý với lời Sở Lục Y nói, Sở Giản Hề dùng sức gật đầu, tiếp đó lại nhăn mi, “Tiểu Y, vậy làm sao bây giờ nha?”
Tiểu Y thông minh nhất, nhất định có biện pháp giải quyết chuyện như vậy.
“Tôi làm sao biết.” Sở Lục Y liếc nàng một cái, ngồi vào trên giường, chống cằm, “Ai, tỷ tỷ nhất định thực rối rắm.”
“Đúng vậy a...” Sở Giản Hề cũng ngồi xuống theo, nghĩ nghĩ, quay đầu, “Nói vậy, tỷ chị ấy thích ai a?”
“Nga, Ngôn lão sư a.” Sở Lục Y thực tự nhiên đem lời này nói ra miệng, nhất định bộ dạng nói dối đều không có, lại không biết chó ngáp phải ruồi, Sở Nguyệt Xuất quả thật đang rối rắm chuyện yêu Ngôn Du.
“A...” Sở Giản Hề ngẩn ngơ, tiếp theo một bộ rất khó lý giải, “Tỷ như thế nào sẽ thích người như vậy...”
Coi như, coi như thích nữ nhân thì cũng không nên yêu thích Ngôn Du mơ hồ như vậy nha...
“Cắt, chị đây là cái loại ngữ khí gì!” Sở Lục Y lúc này bất mãn, “Toàn thể học sinh chúng tôi đều thực thích Ngôn lão sư, hơn nữa nàng lại thực thông minh, so với chị tên ngu ngốc này thông minh hơn nhiều!”
“Ôi chao...” Sở Giản Hề nhất thời hết chỗ nói rồi, trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng, “Chị nói nha... Tiểu Y, em sẽ không phải cũng yêu thích Ngôn Du kia chứ?”
Nàng còn nhớ rõ lúc trước cả ngày cứ ở nhà nhắc tới Ngôn Du người này, không chỉ có Sở Nguyệt Xuất thôi a.