“Đúng vậy sao?” Sở Nguyệt Xuất cúi đầu, cầm chén trà Ngôn Tĩnh vừa mới pha cho mình uống ngay một hơi.
“Tôi nghĩ cô so với Tiểu Du lớn hơn nên sẽ lý trí hơn.” Ngôn Tĩnh mặt lạnh, lông mày đen nhanh liễm, “Sở lão sư, chẳng lẽ cô không biết hai người như vậy...”
“Chúng tôi như vậy cũng không sai a.” Sở Nguyệt Xuất đặt chén trà xuống, nghĩ đến Ngôn Du đáng yêu như vậy, khóe môi nổi lên một tia cười yếu ớt, “Nếu nàng khoái hoạt, chẳng lẽ... Làm tỷ tỷ ngược lại không muốn sao?”
“Tôi...” Bị Sở Nguyệt Xuất nói thế nhất thời nghẹn lời, Ngôn Tĩnh trầm mặc một lát, mở miệng lần nữa, “Làm tỷ tỷ, muội muội làm sai hoặc nhất thời vờ ngớ ngẩn đều là nên giúp nàng uốn nắn.”
“Chính là nàng lại không có phạm sai lầm, cũng không có vờ ngớ ngẩn.” Sở Nguyệt Xuất chống cằm, “Nàng... Mới là người chân chính có thể nhìn thấu triệt thật giả đúng sai.”
Là đôi mắt kia quá mức trong suốt như nước cho nên mới có thể dễ dàng nhìn thấu thế sự bị sương mù bịt kín.
“Cô...” Ngôn Tĩnh lại nghẹn lời, thật lâu sau, “Coi như tôi đồng ý thì ba mẹ của tôi cũng sẽ không đồng ý. Tiểu Du nhất định là chưa cùng cô nói qua nhà tôi rốt cuộc là như thế nào.”
“Đúng vậy, nàng chỉ là nói cho tôi biết...” Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng cười, “Mụ mụ của nàng cùng tỷ tỷ thực yêu nàng, chỉ cần nàng hạnh phúc, mụ mụ cùng tỷ tỷ nhất định sẽ ủng hộ nàng.”
“Em ấy hiểu rất đơn giản.” Chuyện này Ngôn Tĩnh đương nhiên biết, giờ phút này vẫn làm vẻ mặt nghiêm túc, “Huống chi, coi như tôi cùng mẹ ủng hộ em ấy... Ba ba cũng sẽ đem em ấy đánh chết.”
Trong lòng nhảy dựng, Sở Nguyệt Xuất đã nghe nói qua ba ba của Ngôn Du, nhướn mi, “Ngôn tiên sinh... Sẽ đánh người?”
Nghe nói Ngôn gia là giáo dục thế gia, mỗi một đời đều cho ra một nhân vật theo ngành giới dục thực kiệt xuất, ba ba Ngôn Du chính là hiệu trưởng duy nhất của một trường đại học trọng điểm có gốc gác vô cùng lớn của bổn tỉnh. Nhưng vô luận là từ nơi nào nhìn thấy, trên báo cũng như TV hoặc trên máy tính, ba ba Ngôn Du thoạt nhìn đều thật phong độ nhẹ nhàng, hoà nhã dễ gần, như thế nào sẽ...
“Ba ba là người có quyền uy nhất trong nhà.” Ngôn Tĩnh thản nhiên phun ra những lời này, “Không ai có thể phản kháng ông ấy.”
Tuy rằng, Ngôn Du lặp đi lặp lại nhiều lần phản kháng, chính là Ngôn Tĩnh cũng không muốn nói cho Sở Nguyệt Xuất biết chuyện này mà vẫn như trước mặt không chút thay đổi, “Tiểu Du không thích làm giáo viên cô cũng biết rồi, Tiểu Du có thể nói là thiên tài của ngành khoa học tự nhiên, cho nên khi nàng tốt nghiệp, thực tế phải đi công tác ở một sở nghiên cứu, chính là ba ba...”
“Như vậy cũng quá chuyên chế.” Sở Nguyệt Xuất lắc đầu, nghĩ đến Ngôn Du rõ ràng không thích làm giáo viên còn muốn bị buộc đến trường, trong lòng có chút bất mãn, “Chẳng lẽ Ngôn tiên sinh cũng không thèm nghe chút ý tưởng của nữ nhi sao?”
Nghĩ đến việc qua một đoạn thời gian nữa cha mẹ Lạc Học Khâm liền đến gặp ba mẹ bên kia thương định ngày kết hôn, Ngôn Tĩnh cười lại càng chua sót, “Ba ba luôn cảm thấy điều mình làm đều là vì chúng tôi hảo.”
“Cắt...” Vội vàng tắm rửa tới nỗi tóc vẫn còn ướt sũng liền chạy đến, Ngôn Du vừa lúc nghe nói thế nhịn không được “Cắt” một tiếng. Nghe tiếng cửa mở, hai nữ nhân đồng lượt quay đầu liền bắt gặp tóc nàng ướt đẫm, áo ngủ cũng còn lộ ra nước đọng, không khỏi lắc đầu.
“Em là lo lắng chị ăn Sở lão sư sao?” Giọng nói của Ngôn Tĩnh rất bình tĩnh, chính là trái tim không khỏi băng giá vẫn có thể nghe ra từ trong lời nói của nàng. Nàng yêu thương cô muội muội này, thương yêu nhiều năm như vậy, kết quả ngược lại không bằng một ngoại nhân như Sở Nguyệt Xuất hay sao?
“Ngô, không phải...” Ngôn Du thật ra lại không nghe ra ngụ ý của lời này, đi đến bên cạnh hai người, đang muốn nói chuyện chợt đánh cái hắt xì thật to, “Ha... Ha thu~...”
Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Tĩnh tức khắc đứng lên, bước từng bước đến bên người Ngôn Du, “Bị cảm?”
Động tác, ngôn ngữ, thậm chí là thần thái cơ hồ đều giống nhau như đúc.
“Không có...” Lắc đầu, Ngôn Du xem hai người, lộ ra một nụ cười mơ hồ vui vẻ, “Hai người giống nhau lắm nha...”
Trắng mắt liếc nàng một cái, Ngôn Tĩnh đứng dậy trở về phòng cầm khăn tắm đi ra, nghĩ nghĩ lại đưa cho Sở Nguyệt Xuất, rồi xoay người trở về phòng lấy áo khoác. Sau khi Sở Nguyệt Xuất tiếp nhận khăn tắm liền tỉ mỉ giúp Ngôn Du lau khô cái đầu đang nhỏ nước, trong thanh âm mang theo tia quở trách, “Em a, tắm rửa xong cũng không biết lau khô tóc tai với thân mình, đại mùa đông...”
“Em sợ chị cùng tỷ tỷ...” Không đem lời nói cho hết, Ngôn Du mặc Sở Nguyệt Xuất lau tóc, tay theo bản năng đặt lên eo của nàng, nhìn động tác ôn nhu của nàng, con ngươi trong suốt không khỏi phát sáng, không nói thêm lời nào.
Ngôn Tĩnh từ trong phòng cầm áo khoác đi ra, chứng kiến Sở Nguyệt Xuất giúp Ngôn Du lau tóc, mà bộ dáng hai người đối diện nhau ở đằng kia không ngừng tràn ra thâm tình, nhướn mi, trong lòng một trận thở dài, chợt cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Một đoạn thời gian trước vậy mà nàng luôn luôn nhìn thấy gì đó quái dị ở trong mắt Ngôn Du, đoán chừng là đang một mực rối rắm chuyện này đi.
Thật sự là kỳ quái, sao lúc trước nàng lại nghĩ đến là Ngôn Du thích mình chứ.
(Ed: Thiệt là chị nghĩ đúng òi đó, chẳng qua nửa đường cong của Du bị bẻ cong thêm một khúc nên thành ra nó mới lệch sang chị Xuất)
Thở dài, đem áo khoác qua choàng lên vai Ngôn Du, Ngôn Tĩnh vốn định cầm lấy khăn tắm trong tay Sở Nguyệt Xuất giúp Ngôn Du lau tóc, do dự, vẫn là ngồi trở lại sô pha nhìn các nàng không nói một lời.
“Tốt lắm, nhưng không phải là cũng nên trở về phòng thổi khô tóc đi?” Đem đầu tóc lau một nửa, Sở Nguyệt Xuất vẫn có chút không yên lòng, Ngôn Du chính là lắc đầu, lôi kéo tay nàng ngồi xuống, phồng miệng lên xem Ngôn Tĩnh, “Tỷ tỷ, lão đầu tử ngoan cố kia...”
“Tiểu Du, không được nói ba ba như vậy.” Ngôn Tĩnh híp mi, “Em thật sự là càng ngày càng...”
“A, không nghĩ qua là...” Đem suy nghĩ trong lòng cũng muốn nói ra.
Sở Nguyệt Xuất vừa tức giận lại vừa buồn cười, tay nhẹ cấu cánh tay Ngôn Du, chính là ánh mắt của nàng lại có vẻ thập phần sủng nịch.
Ngôn Tĩnh nhìn hai người đang ngồi đối diện mình, ánh mắt lóe ra, hồi lâu cũng không nói được một câu.
Tiểu Du nhà nàng... Thật sự trưởng thành rồi, trừ bỏ biết theo đuổi sự nghiệp mình thích ra còn biết theo đuổi người mình thích nữa. Tuy rằng, là nữ nhân...
“Tỷ tỷ, chị không nên ngăn cản em cùng Sở lão sư nha...” Ngôn Du lại bắt đầu làm nũng, “Có được hay không vậy...”
Cũng không biết là làm nũng với Sở Nguyệt Xuất bao nhiêu lần, kèm theo bởi vì tâm kết đối với Ngôn Tĩnh đã lý giải gần hết nên hầu như đã khôi phục nguyên hình, bây giờ số lần Ngôn Du làm nũng với Ngôn Tĩnh càng ngày càng nhiều hơn. Đã muốn nhiều năm bị muội muội lúc lạnh lúc nóng đối đãi, Ngôn Tĩnh đối mặt với chuyện nàng làm nũng với mình là luôn không thể phản kháng mà còn có vui sướng, thật sự không biết phải làm sao với con bé này nữa đây.
Sở Nguyệt Xuất không nhịn được bật cười “Ha ha”, ý cười trong mắt nồng đậm hiển lộ ra giữa lông mày không che hết, “Em đòi chị kết giao liền làm nũng, giờ xin tỷ tỷ ra quỹ* cũng làm nũng a?”
*come out
Hệt như tiểu hài tử.
“Em...” Cứng họng, Ngôn Du bị nói như thế cũng hiểu được ngượng ngùng, cười ngây ngốc, “Hắc hắc...”
“Chị không thể ủng hộ hai người.” Lấy lại bình tĩnh, Ngôn Tĩnh không chút né tránh nhìn thẳng Ngôn Du, “Tiểu Du, làm nũng cũng vô dụng.”
Mím môi, Ngôn Du cầm lấy tay Sở Nguyệt Xuất không nói lời nào.
Sở Nguyệt Xuất vẫn cười ảm đạm, chờ Ngôn Tĩnh hạ một câu.
“Nhưng là... Chị cũng sẽ không phản đối.” Ngôn Tĩnh hạ xuống mi mắt, trong thanh âm lộ ra tia thỏa hiệp, “Chị... Sẽ không giống như ba ba...”
Bởi vì nàng cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ sở khi bị phụ thân đối đãi như vậy, cho nên nàng không đành lòng nhường phương diện cảm tình của Ngôn Du cũng như thế. Nếu không phải Ngôn Du luôn phản nghịch như vậy, chỉ sợ trong nhà không chỉ có mỗi Lạc Học Khâm “Thanh niên tài tuấn” đâu.
“Tỷ tỷ...” Ngôn Du ngây ngốc nhìn Ngôn Tĩnh, thật lâu sau mới nhếch miệng cười, “Đa tạ tỷ tỷ.”
“Chị về phòng trước.” Thở dài, đối với lời cảm ơn của Ngôn Du từ chối cho ý kiến, Ngôn Tĩnh hướng về gian phòng của mình đi. Cảm thấy như vậy không lễ phép, đành dừng bước lại, “Đã trễ thế này, nếu là Sở lão sư nguyện ý, cũng có thể ở lại.”
Nói xong, liền lại hướng phòng mình trong đi.
Vì cái gì muội muội như thế mà chính mình cũng không ngăn cản?
Là bởi vì trong lòng mình cũng mơ hồ muốn phản kháng sao?
Hay là biết cảm tình như vậy là có bao nhiêu không dễ dàng?
Nhớ tới đứa nhỏ vẫn như trước ý chí kiên cường, vẫn ‘trước sau như một’ mà đối tốt với mình, Ngôn Tĩnh mệt mỏi nhắm mắt lại, đẩy cửa đi vào, đóng cửa phòng, dựa vào cửa thở dài một tiếng.
“Chị... Đêm nay...” Nghe tỷ tỷ nói vậy, Ngôn Du vốn không nghĩ chuyện này lập tức đôi mắt sáng hơn, nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Xuất, rất là chờ mong. Sở Nguyệt Xuất sờ sờ mặt nàng, “Không được, tôi phải về nhà.”
“A... Vì cái gì a...” Ngôn Du lập tức suy sụp hạ mặt, vô cùng thất vọng bĩu môi.
“Ngoan, tôi không thể làm gương xấu cho muội muội a.” Sở Nguyệt Xuất sủng nịch hôn nàng một hơi, nghĩ đến vẻ mặt Ngôn Tĩnh vừa rồi liền thu liễm bộ dáng ôn nhu sủng nịch, “Tiểu Du, tỷ tỷ em có phải là có chuyện gì hay không?”
“Tôi xem tỷ tỷ em... Giống như có điểm buồn rầu...” Cũng không phải cái người chậm chạp này sẽ không phát hiện ra tỷ tỷ không thích hợp đi, Sở Nguyệt Xuất lôi kéo tay nàng, hạ giọng, “Ba ba của em... Có phải cũng bắt tỷ tỷ em làm cái gì hay không?”
Sở dĩ phát hiện điểm này là bởi vì lúc đang nói về phụ thân ở Ngôn gia, vẻ mặt Ngôn Tĩnh liền có gì đó mất tự nhiên.
“Ngô...” Nghiêng đầu nghĩ, Ngôn Du chợt kịp phản ứng, thần tình trên mặt bị kiềm hãm mang theo điểm không dám tin, “Chẳng lẽ tỷ tỷ... Không muốn cùng cái tên họ Lạc kia kết hôn?”
“Kết hôn?”
“Ân, tỷ tỷ vừa tốt nghiệp đại học xong, ba ba liền giới thiệu cho chị ấy một nam nhân, nói là môn sinh đắc ý gì đó, sau đó tỷ tỷ... Ngô, sau cùng liền một chỗ với nam nhân kia...” Nói đến Lạc Học Khâm, Ngôn Du ngay cả tên cũng không muốn nói tới, có chút bất mãn kể, trong mắt còn nhiễm một ít ai oán, “Tỷ tỷ qua một thời gian ngắn nữa sẽ cùng nam nhân kia kết hôn...”
“Sao em không hỏi thử tỷ tỷ mình có phải thích người kia hay không?” Sở Nguyệt Xuất chính là không hiểu sao cảm thấy có chút không thoải mái, tiếp theo âm thầm ở trong lòng cười mình keo kiệt, ngay cả tỷ tỷ người ta cũng ăn dấm chua cho được.
“Không có...” Cúi đầu, Ngôn Du chơi đùa ngón tay, “Kỳ thật cũng có nghĩ qua muốn hỏi, nhưng tỷ tỷ giống như đối với người kia rất tốt... Ngô...”
“Em có thể hỏi nha.” Sở Nguyệt Xuất sờ sờ đầu của nàng, “Có lẽ, tỷ tỷ em cần ủng hộ của em đâu...”
“Ngô, thật vậy chăng?” Ngôn Du ngẩng đầu lên nhìn Sở Nguyệt Xuất, không chớp.
“Ân, tìm thời gian, hỏi một chút...” Sở Nguyệt Xuất ôm nàng, “Kết hôn... Cũng không thể cùng người không thích được đâu.”
Lúc trước dùng chuyện xem mắt để trốn tránh vấn đề, bây giờ nghĩ lại ý tưởng đó, thật sự rất hoang đường.
Theo phương diện khác nhìn lại, Ngôn Tĩnh cùng nàng, tựa hồ cũng có thật nhiều điểm giống nhau a.