Huyền Giới Chi Môn

Chương 1464: Rút lui (2)



- Ầm ầm.

Một tiếng sét nổ vang!

Trên Trụy Tiên Đài, ánh sáng đột ngột phát ra. Sương mù màu đen cuồn cuộn tuôn ra. Trong chớp mắt lại sương mù màu đen đã bao phủ phạm vi trăm trượng. Thân thể Vũ Dạ liền biến mất ở trong màn sương dày đặc, không có cách nào nhìn thấy rõ.

Phiên Thiên Côn của Thạch Mục hung hãn đập xuống, lại trực tiếp xuyên qua bên trong sương mù màu đen, chỉ mang theo một trận sương mù, lại đánh vào chỗ trống.

- Thạch Mục, đã muộn rồi. Các ngươi kết thúc rồi.

Những tiếng cười đầy vẻ điên cuồng vang lên, lại là âm thanh của Vũ Dạ từ trong sương mù màu đen vang lên.

Thạch Mục nghe vậy, sắc mặt lạnh đi. Bàn tay bỗng nhiên đánh về phía trước.

Lòng bàn tay hắn có ánh lửa vừa hiện. Hạo Thiên Thánh Diễm cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành một mảnh biển lửa cực lớn màu vàng phạm vi chừng nghìn trượng, nhanh chóng xông tới, nuốt mảnh sương mù màu đen này vào.

Trên chiến trường, đại quân liên minh Di Thiên và đại quân Thanh Lan, mắt thấy sẽ đánh tan tàn quân của Thiên Đình, lúc này trên bầu trời lại phát sinh biến cố. Tất cả không khỏi ngửa đầu nhìn lên phía trên. Thật ra những sinh vật tử linh không có linh trí lại không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn chém giết lẫn nhau.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Chân mày Thư Hữu Kim nhíu chặt lại, lo lắng hỏi.

- Thiên Đế rốt cuộc đang giở trò quỷ gì thế?

Lúc này An Hoa lại ở bên cạnh Thư Hữu Kim, cũng không khỏi hô lên.

Lục Quỳ Chung thấy thế, quát lớn:

- Chuyện ở phía trên, minh chủ sẽ xử lý. Chúng ta vẫn nên tăng tốc độ giết sạch những tàn binh Thiên Đình này, cũng tiện sau đó đi tới trợ giúp đám người minh chủ bọn họ một tay.

- Được!

Đám người Thư Hữu Kim liếc mắt nhìn nhau, cùng kêu lên.

Lúc này đại quân Thiên Đình đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chạy tán loạn, làm gì còn có tâm tư bận tâm tới những thay đổi ở phía trên bầu trời. Chỉ có còn sót lại hơn ba mươi tên thần tướng, còn có thể chạy trốn, liếc mắt nhìn lên bầu trời. Nhưng cũng không có mấy người có dũng khí dám quay giáo đánh một đòn. Dù sao ngay cả tiên tướng số một cũng đã chết trận, bọn họ làm gì có tư cách đi phản kháng.

Đúng lúc này, trong màn sương dày đặc đột nhiên có ánh sáng màu vàng điên cuồng phun ra. Từng cột ánh sáng màu vàng xuyên tới xuyên lui, liên kết đan xen với nhau, không ngờ vẽ ra một mảnh đường vân màu vàng. Không ngờ đường vân của nó giống hệt với đường vân trên Trụy Tiên Đài.

Theo đường vân màu vàng cực lớn xuất hiện, sương mù màu đen nhất thời co lại kịch liệt. Từng sương mù ngưng tụ vào phía trong, hóa thành một vòng xoáy màu đen cực lớn. Từng luồng sương mù màu đen và từng mảnh ngọn lửa màu vàng hóa thành con giao long khổng lồ một màu đen một màu vàng, tất cả đều lao vào trong đó, biến mất không thấy bóng dáng.

Sau khi sương mù màu đen và biển lửa đều tan hết, trong bầu trời chỉ còn một mảnh ánh sáng màu vàng giống như mưa lất phất rơi xuống.

- Thạch Đầu ngươi mau nhìn xem. Đó là cái gì?

Thải Nhi ngửa đầu nhìn lên không trung, kêu lên.

Chỉ thấy trong ánh sáng màu vàng từng cột ánh sáng màu vàng giao hòa với nhau, tập hợp liên kết với nhau, cuối cùng hình thành một Môn Lâu màu vàng cực lớn, cao tới nghìn trượng.

Kiếm trúc đỉnh của Môn Lâu có ba tầng mái, đều là ngói vảy cá với ánh vàng lóng lánh. Kiến trúc tầng cao nhất trên cạnh cửa có khắc một con mắt lớn giống như chuông đồng. Cửa là mặt quỷ đang nhe ra răng nanh. Kiến trúc tầng thứ hai, trên cạnh cửa lại là quanh co uốn lượn, khắc vô số phù văn quỷ bí hình dáng giống như con nòng nọc. Mà ở trên đầu cửa tầng dưới cùng lại treo một tấm biển cực lớn, lên lấy chữ chìm viết ra hai chữ lớn U Minh.

Hai bên cửa, mỗi bên có hai cột cửa. Phía trên tuy là kim quang sáng ngời, nhưng trước sau lại khiến người ta một loại cảm giác thâm trầm.

Thải Nhi nhìn kỹ một hồi, liền phát hiện hai cột cửa cũng không trơn nhẵn. Phía trên lại khắc vô số mặt quỷ dữ tợn cổ quái, mỗi gương mặt còn chèn ép lẫn nhau. Tất cả đều ra sức mở cái miệng lớn, hình như muốn lao ra khỏi cột lớn.

Ở bên trong cổng tò vò, có một màn sáng màu đỏ nhạt che kín, ngăn chác bên trong và bên ngoài thành hai thế giới khác nhau.

Thạch Mục cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Vũ Dạ đang đứng ở bên cạnh một chỗ tế đàn cực lớn bên trong màn ánh sáng đó, cười như không cười nhìn hắn. Mà ở bên cạnh hắn còn có một bộ xương khô tử linh Thần Cảnh đang đứng.

Ở trên bầu trời phía sau hai người, huyết nguyệt cũng chỉ còn lại có một tia cuối cùng, mắt thấy đã sắp hoàn toàn biến mất.

- Không tốt! Thạch Mục, mau ngăn cản hắn.

Lịch Thăng chân nhân thấy tế đàn này, quát to.

Bên này, giọng nói của Lịch Thăng vừa vang lên, thân hình Thạch Mục lại đã sớm động.

Phiên Thiên Côn cực lớn trong tay hắn biến đổi một hồi. Phía trên thoáng cái dâng lên lửa lớn cháy hừng hực, đập về phía cánh cửa lớn màu vàng này.

Giữa không trung vang lên tiếng rít phá không. Lửa lớn quấn trên Phiên Thiên Côn tạo ra phong vân, ép hư không vỡ nát từng tầng một. Ở trên không trung của cánh cửa lớn màu vàng hình thành một khoảng không trung bị nghiền nát có dạng phễu, bỗng nhiên cuốn tới.

- Ầm ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên!

Đỉnh cánh cửa lớn màu vàng ầm ầm chấn động, một sóng ánh sáng màu vàng chợt gột rửa ra, trùng kích tầng mây ở phạm vi trăm dặm được đều tiêu tan. Ngay cả vô số mảnh vụn linh thạch lơ lửng trên không trung cũng bị lực lượng này nghiền ép qua. Tất cả đều vỡ nát thành bột mịn.

Ngay sau đó, trên tầng cao nhất của cánh cửa lớn màu vàng, hai mắt của gương mặt quỷ nhe răng cực lớn kia đột nhiên có huyết quang tăng mạnh, miệng máu của nó mở lớn, phát ra một tiếng âm thanh vô cùng chói tai.