Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 57: Thiên ngoại vẫn thạch





Dương Thiên Lôi hưng phấn khom thắt lưng, đưa tay cầm lấy khối khoáng thạch màu đen

- Ta kháo… Nặng như vậy?

Dương Thiên Lôi hơi kinh hãi, lần thứ hai tăng thêm lực lượng, vẫn không sức mernhuw trước, cuối cùng phải vận đủ hai trăm cân lực lượng mới có thể nhấc được khối khoáng thạch màu đen này lên, vội vàng lùi lại.

- Ha ha ha… Thứ tốt, có nó ca chẳng phải là có thể… Chế tạo một thanh huyền thiết trọng kiếm?

Nghĩ tới huyền thiết trọng kiếm dưới ngòi bút của đại sư Kim Dung và bộ dáng vừa khốc lại vừa suất của Dương Quá cầm nó ngạo thị thiên hạ, Dương Thiên Lôi nhất thời hưng phấn cười ha hả, hai tay cố sức nâng khối khoáng thạch nặng ước chừng hai trăm cân lên, bịch bịch bịch bịch bịch chạy ra khỏi huyệt động thuộc tính kim chúc.

Dương lão và Trương Tử Hàm nhìn thấy Dương Thiên Lôi mang theo một viên khoáng thạch đen xì chạy ra ngoài, không chỉ có Trương Tử Hàm giật mình há miệng cười to, ngay cả Dương lão cũng cảm thấy giật mình thật sâu và mở to hai mắt nhìn.

- Tiểu Lôi, ngươi mang khối đá ra đây làm gì? Nhanh nhanh chọn một thanh binh khí a!

Trương Tử Hàm giật mình nói, đối với Dương Thiên Lôi triệt để không biết phải nói như thế nào, cho ngươi đến chọn một thanh binh khí, ngươi dĩ nhiên đi khắp năm huyệt động, lại ôm theo một khối đá ra ngoài?

- Hắc hắc… Không có biện pháp a, binh khí khố của Dương lão thực sự không có cái gì ta cảm thấy thích thú… Dương lão, ta chọn khối đá này được không?

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói với Dương lão.

- Ngươi muốn nó làm gì?

Dương lão hơi kỳ quái hỏi thăm.

Dương lão có ấn tượng rất khắc sâu đối với khối đá lớn màu đen này, từ khi hắn tiếp nhận binh khí khố tới nay đã tồn tại, không biết từ đâu đến.

Tất cả khoáng thạch được cất giữ bên trong huyệt động thuộc tính kim chúc đều là khoáng thạch trấn quý hiếm thấy, mỗi một khối đều là tài tiệu cực tốt để luyện chế binh khí, Dương lão cơ bản đều nhận thức, chỉ có khối khoáng thạch màu đen này là Dương lão không có bao nhiêu tư liệu, không hề điều tra được một điểm ghi chép có ích từ bản thân nó.

Dưới sự hiếu kỳ, Dương lão đối với nó có thể nói là hạ công sức nghiên cứu khá nhiều. Thế nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Hắn chỉ biết là, khối khoáng thạch này kỳ lạ phi thường, lại cứng rắn không gì sánh được, bất luận thần binh lợi khí nào cũng khó có thể lay động được nó, nếu không phải như vậy, cho dù là tinh thần lực vượt qua Tinh giả cấp chín đỉnh của hắn cũng không khó có thể rót vào một chút.

Tinh giả vượt qua cấp chín đỉnh phong, từ lâu đã đạt tới mức độ phi hoa trích diệp, dùng cỏ thay kiếp, hóa mục nát thành thần kỳ. Sử dụng binh khí căn bản không cần phải mượn huyết tinh thạch liền có thể quán thâu được tinh thần lực vào trogn đó. Thế nhưng đối với khối đá lớn này, hắn dĩ nhiên không thể quán nhập được dù chỉ một tia.

- Hắc hắc, lần đầu tiên ta nhìn thấy nó đã phi thường thích thú, ta muốn… Dùng nó để chế tạo một thanh bảo kích ta thích!

Dương Thiên Lôi vừa cười vừa nói.

- Chế tạo bảo kiếm? Không có khả năng!

Dương lão nhẹ giọng nói:

- Khối khoáng thạch này phi thường đặc thù, ta đã sử dụng các loại phương pháp khác nhau để rèn luyện, nhưng chưa lần nào thành công!

- Không phải chứ!

Dương Thiên Lôi giật mình nói.

- Đích xác là như vậy. Tiểu Lôi, ngươi nhanh chóng chọn một thanh binh khí đi, tí thí của người mới ngày mai, nếu như không có một thanh binh khí mà nói, ngươi muốn thủ thắng cũng không có khả năng, cho dù khối thoáng thạch này có thể chế tạo thành binh khí thì cũng không kịp!

Dương lão nói:

- Nếu như thực sự thích, khối đá này có thể tặng thêm cho ngươi!

- Vậy tốt quá! Hắc hắc! Đa tạ đa tạ!

Dương Thiên Lôi hưng phấn nói, ôm tảng đá chạy vào trong huyệt động thuộc tính hỏa.

- Ngươi không thể buông trước hay sao? Không ai tranh với ngươi!

Trương Tử Hàm nhịn không được nói.

- Không sao không sao, không nặng!

Dương Thiên Lôi nói, cước bộ liên tục, nhanh như chớp đã biến mất trước mặt hai người.

Sau một lúc, người này tay trái ôm khối khoáng thạch màu đen, tay phải cầm một thanh bảo kiếm.

Chỉ thấy thanh bảo kiếm này màu huyết hồng, so với Huyền Băng Kiếm của Tử Hàm muội muội đủ lớn hơn hẳn một phân, bất quá hoa văn, trang sức của vỏ kiếm cùng với thân kiếm dĩ nhiên giống y như đúc so với Huyền Băng Kiếm, hiển nhiên là xuất phát từ cùng một đại sư luyện khí, hai thanh bảo kiếm này đặt chung với nhau, một đỏ một lam, âm dương tương đối, giống như một công một mẫu, tuyệt đối là đôi tình lữ kiếm!

- Hắc hắc…

Dương Thiên Lôi nở nụ cười mang theo một tia hèn mọn, sau khi rất có ý tứ hàm xúc nhìn Trương Tử Hàm, nói với Dương lão:

- Dương lão, ta chọn thanh này được rồi!

Thương Viêm Kiếm, cũng là một tác phẩm của một đại sư luyện khí, ải nhân Áo Đinh Tạp La, tài liệu luyện chế ra nó cũng đến từ một trong ngũ đại tuyệt địa, bất quá tuyệt nhiên tương phản với Huyền Băng Thiên Cực, là Thiên Viêm Hỏa Ngục!



- Thương Viêm Huyền Băng, thủy hỏa giao hòa, một âm một dương, kỳ nhạc vô cùng! Trương lão sư thân ái, Thương Viêm của ta, Huyền Băng của nàng, một lửa, một nước, một âm một dương, một công một mẫu, thực sự là trời sinh một đôi a… Ha ha ha ha!

Cánh tay vẫn ôm theo tảng đá màu đen, một tay cầm bảo kiếm, lúc Dương Thiên Lôi cùng với Trương Tử Hàm trên đường trở về, người này bắt đầu đùa giỡn với Tử Hàm muội muội tâm linh thuần khiết rồi.

- Dương Thiên Lôi!

Trương Tử Hàm vốn là có điểm thẹn thùng, bị Dương Thiên Lôi nói như vậy, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng không chịu đựng nổi vẻ vô sỉ của Dương Thiên Lôi, nổi giận đùng đùng:

- Nếu như ngươi dám nói bậy, xem ta thu thập ngươi như thế nào!

- A… Ta chỉ nói hai thanh kiếm này, thực sự không phải nói chúng ta…

Vẻ mặt Dương Thiên Lôi tràn đầy ủy khuất và thương cảm nói.

- Ngươi…

Tử Hàm muội muội rất không nói cái gì, trực tiếp không nhìn nhãn thần trong suốt của Dương Thiên Lôi, gấp tới độ giậm chân bình bịch, người này nói chưa xong, lại càng đùa giỡn trần trụi hơn:

- Ta… Ta không để ý tới ngươi nữa!

- A? Tử Hàm tỷ tỷ, đừng chạy a, chờ ta một chút, ta không nói nữa là được!

Dương Thiên Lôi đuổi theo phía sau Tử Hàm muội muội thật nhanh, khối khoáng thạch màu đen nặng ước chừng hai trăm cân kia không biết chuyện gì xảy ra. Dương Thiên Lôi dĩ nhiên cảm giác càng lúc càng nhẹ hơn, cầm trong tay căn bản không hề có bất cứ bộ đáng cật lực nào, thậm chí tốc độ chạy của hắn cũng không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.

Đáng tiếc, nghĩ muốn đuổi kịp Tử Hàm muội muội đó là chuyện không có khả năng. Bất quá Dương Thiên Lôi cũng không lo lắng, hắn rõ ràng, Tử Hàm muội muội mỹ lệ, thuần khiết, thiện lương, khả ái chỉ là xấu hổ mà thôi, sao có thể tức giận đối với chính mình? Hiện tại mới chỉ bắt đầu dạy dỗ, sau khi quen thuộc thì tốt rồi.

Mắt thấy Tử Hàm muội muội biến mất khỏi tầm mắt, Dương Thiên Lôi cũng thả chậm cước bộ, ánh mắt dừng lại trên khối khoáng thạch màu đen trong tay. Không hề cảm thấy trọng lượng của nó, điều này khiến Dương Thiên Lôi phi thường kỳ quái, càng làm Dương Thiên Lôi thêm kỳ quái chính là, lúc này hắn dĩ nhiên cảm thấy khí mát mẻ nhè nhạ không ngừng từ bên trong khối khoáng thạch này tuôn ra, dọc theo kinh mạch chậm rãi chảy vào trong đan điền, nguyên bản bụng hắn đã đói kêu vang, hiện tại dĩ nhiên không còn chút cảm giác đói khát.

“Đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Chẳng lẽ không phải là thiên ngoại vấn thạch? Vì sao lại có năng lượng chảy vào trong đan điền của ta? Vì sao càng lúc càng nhẹ hơn?”

Từng đám nghi vấn xuất hiện trong đầu Dương Thiên Lôi.

Lúc trở lại ký túc xa, Dương Thiên Lôi ôm khối khoáng thạch màu đen, ngồi xếp bằng trên giường, nương theo ngọn đèn, tỉ mỉ quan sát.

“Là nhẹ thực sự sao?”

Nghĩ tới đây, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nhảy xuống giường, hai tay cầm khối khoáng tung lên cao rồi bắt lấy, đích xác rất nhẹ, nhẹ giống như quả trứng gà. Lần thứ hai nhẹ nhàng tung lên không trung, Dương Thiên Lôi không tiếp nhận, mà để nó rơi xuống tự do.

Ầm… Một tiếng vật nặng rơi xuống nền đất vang lên, khối khoáng thạch màu đen lớn chừng hai quả bóng dĩ nhiên mạnh mẽ tạo thành một hố thật sâu bên dưới mặt đất.

- Kháo! Không phải nó nhẹ, mà là… Chẳng lẽ là lực lượng của ca tăng vọt?

Dương Thiên Lôi nhất thời hưng phấn, đưa tay chộp lấy chiếc bàn đá trong phòng.

“Hử? Không phản ứng… Nguyên lai không phải là lực lượng của ca đã gia tăng, mà là khối khoáng thạch màu đen này biến nhẹ đối với ca!”

Dương Thiên Lôi hơi thất vọng, chỉ là trong nháy mắt biến thành vẻ hưng phấn.

- Nếu như dùng nó để chế tạo thành một thanh đại kiếm không cần lưỡi sắc… Ta kháo, vũ khí nặng hai trăm chân, ca cầm nhẹ như không có gì, chẳng phải là sẽ… Rất ngưu sao?

Nghĩ tới đây, Dương Thiên Lội vội vàng nhặt khối khoáng thạch màu đen lên, vẻ mặt hưng phấn không muốn buông tay, hận không thể hôn nó mấy ngụm.

Khoáng thạch vào tay, Dương Thiên Lôi một lần nữa cảm thụ được một tia khí tức mát mẻ từ bên trong phát ra, chảy vào trong đan điền của chính mình. Cỗ tinh thần lực kỳ dị bên trong đan điền chính mình càng trở nên hưng phấn hơn, so với vừa rồi mãnh liệt hơn rất nhiều, giống như một người đói nhiều ngày rốt cuộc được ăn thức ăn ngon miệng nhất.

Thế nhưng, khí tức mát mẻ dọc theo kinh mạch cánh tay chậm rãi dung nhập vào trong đan điền quá mức chậm, quá ít, tựa hồ như xa xa không thỏa mãn được bản thân cần.

Đúng lúc này, một cỗ ý niệm kỳ lạ đột nhiên truyền vào trong đầu Dương Thiên Lôi, tựa hồ như muốn chi phối thân thể của hắn làm chuyện gì đó, cũng giống như giao lưu cảm tình giữa khối cự thạch dung nhập vào thân thể của chính mnfh trước kia, Dương Thiên Lôi không hề cảm nhận được một chút ác ý nào. Nó không mạnh mẽ chiếm dụng thân thể Dương Thiên Lôi, tựa hồ như trưng cầu Dương Thiên Lôi đồng ý.

Lần trước, chính mình thu được tinh thần lực kỳ lạ không thuộc về bất cứ loại tinh thần lực thuộc tính gì trong ngũ hành, đồng thời còn tạo thành khôi phục sức khỏe kinh người, lần này rốt cuộc sẽ như thế nào?

Loại hiện tượng quỷ dị lại thần kỳ này tuy rằng tràn ngập hư huyễn, mờ ảo, càng tồn tại tính nguy hiểm thật lớn không thể dự kiến được, thế nhưng cũng tràn ngập chờ mong và kỳ ngộ, Dương Thiên Lôi không muốn buông tha.

Phù… Thở ra một hơi thật dài, ánh mắt Dương Thiên Lôi hiện lên một tia kiên định, chậm rãi buông tha chống lại, triệt để thả lỏng tâm thần.

Đúng lúc này, thân thể Dương Thiên Lôi tự động đi tới trước giường, trực tiếp ngã thẳng lên giường, hai tay của hắn nhẹ nhàng ôm lấy khối khoáng thạch màu đen, đặt trên đan điền, cùng lúc đó, một cơn buồn ngủ vô cùng mãnh liệt truyền đến, Dương Thiên Lôi không thể kháng cự nhắm mắt lại, tiến vào trong giấc ngủ thâm trầm.

Chỉ thấy khối khoáng thạch màu đen đặt trên bụng Dương Thiên Lôi, mà hai tay của Dương Thiên Lôi thì vòng qua ôm lấy khối khoáng thạch, theo hô hấp của Dương Thiên Lôi, bụng của hắn hơi phập phồng, tựa hồ không hề có một chút cảm giác bị đè ép.

Cố tinh thần lực kỳ dị trong đan điền liên hệ chặt chẽ với khối khoáng thạch màu đen cùng một chỗ, phảng phất giống như trở thành một bộ phận của Dương Thiên Lôi, theo hô hấp của Dương Thiên Lôi, khối khoáng thạch màu đen cùng nhau lên xuống…

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, khối khoáng thạch màu đen nguyên bản ban đầu lớn chừng hai quả bóng, dĩ nhiên lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng dần dần nhỏ đi, một tia quang mang càng thêm đen kịt từ trên thân nó phát ra, bao phủ toàn bộ thân thể Dương Thiên Lôi bên trong, khiến bên ngoài thân thể hắn hình thành một vách chắn màu đen.

Khí tức mát mẻ bàng bạc bắt đầu lấy tốc độ kinh người dũng mãnh truyền vào trong đan điền của Dương Thiên Lôi.



Một ngày mới bắt đầu, sáng sớm!

Ánh dương quang nhu hòa ấm áp mơn man toàn bộ học viện Cực Dương, đoàn người bên ngoài lôi đài qua lại nhộn nhịp, khán giả đã sớm chật ních người, nhân số đạt tới mức chưa từng có.

Tuyển thủ phía trước chủ lôi dài, đám người Phong Mã Ngưu, Tằng Cách La Mỗ, Lôi Kính đều đã đến đông đủ, tỷ thí sẽ bắt đầu trong chốc lát, thế nhưng Dương Thiên Lôi vẫn không hề thấy xuất hiện.

Lúc này, trọng tài bước tới trung ương lôi dài, tuyên bố tình huống tỷ thí ngày hôm nay.

Vì đảm bảo tình công bằng của cuộc tỷ thí hôm nay, để tuyển thủ đều có thể bằng vào trạng thái đỉnh cao nhất để xuất chiến, mỗi một vòng tỷ thí diễn ra đều được phép tĩnh dưỡng hai ngày. Thi đấu vòng tròn khác với đấu loại, không có bất cứ may mắn gì đáng nói. Trong mỗi một tiểu tổ hai người đều nhất định phải gặp nhau một lần, cuối cùng tuyển thủ có số lần thắng lợi nhiều nhất tiến vào thập cường (mười người đầu).

Toàn bộ thi đấu toàn hoàn có tổng cộng năm mươi trận tỷ thí,. Mỗi cách hai ngày tỷ thí một lần, mỗi lần tiến hành mười trận, trong mỗi tiểu tổ đều có hai trận. Cần phải duy trì liên tục mười năm ngày mới có thể hoàn thành thi đấu luân phiên, quyết định thập cường.

Tiếp theo trọng tài bắt đầu tuên bố danh sách thành viên thi đấu ngày hôm nay và thứ tự thi đấu.

Ngay khi tỷ thí sắp bắt đầu, tại một góc lôi đài bỗng nhiên truyền tới tiếng kinh hô và rối loạn.

- Kia không phải là Dương Thiên lôi hay sao?

- Ta kháo, quá đen đi…

- So với than còn đen hơn! Ngày hôm qua còn hoàn hảo, vì sao ngày hôm nay lại biến thành như vậy?

- Khẳng định là ăn linh dược gì đó? Có thể là tham ô trăm năm!

- Sai, nếu như ăn tham ô trăm năm hản là không thể đen như vậy… Cái này, chỉ sợ là tham ngô nghìn năm! Dương gia quả nhiên là có tiền có thế! Còn có, các ngươi nhìn thanh kiếm phía sau hắn, tựa hồ rất ngưu a!

- Dương gia quả nhiên lợi hại, tham ô nghìn năm đều có thể lấy ra được, thanh kiếm kia tất nhiên là vật phi phàm!
— QUẢNG CÁO —