Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 495: Tam Nhãn Yêu Lang (1)



- Muốn đi tìm nơi này cần phải có vận khí thật tốt mới được.

Diệp Huyền thì thào tự nói, hắn đang chuẩn bị thu hồi địa đồ, đột nhiên bả vai trầm xuống, Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên vai của hắn.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu hoa chân múa tay, ánh mắt của nó sáng ngời.

Ký kết chính phụ khế ước, Diệp Huyền tự nhiên có thể hiểu rõ ý của Tiểu Tử Điêu, ánh mắt sáng ngời:

- Ngươi nói rằng ngươi biết khu vực trên địa đồ ở đâu?

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu liên tục gật đầu, hình thái của nó lúc này đáng yêu tới cực điểm.

Trên mặt Diệp Huyền hiện ra thần thái hồ nghi.

Tiểu Tử Điêu lai lịch mười phần thần bí, nhưng cho dù nó đi ra từ phù quang bí cảnh nhưng trước đó nó chỉ là tảng đá, làm thế nào biết được địa hình nơi này.

Vừa có ý niệm như thế trong đầu, Diệp Huyền cũng không có nói ra.

Dù sao nơi này là trong phù quang bí cảnh, hắn cũng không có gì đầu mối gì, chẳng bằng nghe Tiểu Tử Điêu, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn gì đó.

Lúc này Tiểu Tử Điêu chỉ điểm cho nên Diệp Huyền nhanh chóng tiến lên phía trước.

Trên đường đi, ánh mắt và hai tay của Diệp Huyền cũng không có dừng lại, hắn vơ vét linh dược bốn phía.

Từng gốc linh dược tam tứ giai liên tục tiến vào trong trữ vật giới chỉ của hắn.

Trừ những thứ này ra, hắn cũng tìm được mười gốc linh dược ngũ giai lin, nếu ở bên ngoài sẽ không có thu hoạch như vậy.

Khó trách tất cả luyện hồn sư của liên minh mười ba nước đều tìm tất cả biện pháp tiến vào nơi này, phải chiếm được danh ngạch đi vào phù quang bí cảnh.

Trừ chuyện đó ra, Diệp Huyền cũng gặp được một ít yêu thú trong phù quang bí cảnh và một ít luyện hồn sư, chỉ có điều hắn tránh đi từ xa, cũng không xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hao phí suốt ba ngày, sau khi càn quét không biết bao nhiêu linh dược, Diệp Huyền mới đi tới một khu vực đầm lầy.

Xuất hiện trước mặt Diệp Huyền chính là dãy núi lớn kéo dài liên miên không ngớt.

- Phù quang bí cảnh đúng là vô cùng bao la.

Diệp Huyền âm thầm sợ hãi thán phục, bất cứ bí cảnh gì đều là một ít cường giả thời kỳ viễn cổ tạo thành tiểu thế giới, mà tiểu thế giới càng lớn, đại biểu cường giả lúc trước có đẳng cấp càng mạnh.

Trong truyền thuyết có bí cảnh vô cùng mênh mông, nó lớn không thua gì đại lục Thiên Huyền, những bí cảnh này chỉ có trong truyền thuyết, dù kiếp trước Diệp Huyền thân là bát phẩm Hồn Hoàng cũng chưa từng gặp qua.

Ngược lại có thuyết pháp, kỳ thật Huyền Vực chí cao vô thượng trên đại lục Thiên Huyền chính là một tiểu thế giới, điểm này nội tâm Diệp Huyền cảm thấy rất có thể.

Những chuyện này hiện tại cách hắn quá mức xa xôi, hắn hiện tại cần phải làm chính là khôi phục thực lực của mình trước đã, trở thành cửu thiên Vũ Đế.

Chỉ có trở thành cửu thiên Vũ Đế mới có tư cách thăm dò những bí sự viễn cổ, hơn nữa cần tìm ảo diệu vũ phá hư không, nhìn trộm phải chăng có tồn tại thánh cảnh trong truyền thuyết thời kỳ viễn cổ hay không.

Nếu không cũng không cần phải tìm việc cho mình.

Cầm lấy địa đồ, Diệp Huyền nhìn địa hình trước mặt.

Ngọn núi trước mắt núi non trùng điệp phập phồng, tuy không nhìn thấy mấy ngọn núi như trong địa đồ nhưng cái loại cảm giác này không có sai biệt.

Hẳn là Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư vẽ khu vực chính là nơi này? Vài toà ngọn núi nằm trong sơn mạch trơớc mặt?

Diệp Huyền kinh ngạc, mắt nhìn Tiểu Tử Điêu.

Tiểu Tử Điêu hai móng chống nạnh, bộ dạng tin tưởng ta và dương dương đắc ý.

Rồi sau đó nó vung trảo chỉ một hướng.

Diệp Huyền gật gật đầu lướt vào.

Ôi!!!!

Tiếng kêu bén nhọn vang lên, con diều hâu cao bằng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đôi mắt b ắn ra hào quang lạnh lùng, lợi trảo âm trầm tấn công Diệp Huyền.

Phốc phốc!

Kiếm quang lóe lên, ngay sau đó diều hâu lúc trước còn uy phong lẫm lẫm bị chém thành hai nử, máu tươi nội tạng như rơi như mưa và rải khắp bốn phương tám hướng.

- Yêu thú nơi này dường như nhiều hơn trong đầm lầy không ít, hơn nữa vô cùng hung hãn.

Thu hồi Long Văn kiếm, Diệp Huyền không ngừng lại và tiến lên phía trước.

Vèo!

Hắn vừa tiến vào trong núi rừng lại có một con nham thạch cự lang lao ra.

Đ-A-N-G...G!

Diệp Huyền dùng một kiếm chém lên người cự lang và sinh ra âm thanh như kim thiết, trê người cự lang có vết thương dài vài thước, trong vết thương có nham thạch trào ra ngoài, hoàn toàn không có máu tươi.

Gầm lên giận dữ, nham thạch cự lang nộ khí bừng bừng, nó lao tới à lợi trảo che phủ toàn thân Diệp Huyền.

- Cút!

Diệp Huyền gầm lên một tiếng, Long Văn kiếm tăng vọt và chém nham thạch cự lang bay ra ngoài, đúng vào lúc này có ba tiếng sưu sưu sưu từ trong rừng rậm lao tới, lúc này có con bọ ngựa xuất hiện, chúng huy động lợi đao tỏa ra hàn quang âm trầm, từ các góc độ khác nhau và vô cùng xảo trá tấn công hắn.

Ba đầu bọ ngựa tấn công các góc độ khác nhau, sáu chân trước của chúng như chiến đao bổ thẳng vào đầu, phía sau lưng và dưới bụng của Diệp Huyền, phương hướng tấn công giống như người luyện võ.

Hơn nữa thời cơ chúng tiến công thập phần xảo diệu, chính là lúc Diệp Huyền đánh lui nham thạch cự lang, lực cũ đã lui, lực mới chưa sinh.

Thân thể Diệp Huyền lùi lại thật nhanh, hắn thúc dục Diệt Huyền Phi Đao ngăn cản bọ ngựa, hắn ngăn cản thế công của một con bọ ngựa, lúc này mới nhảy ra khỏi chiến trường.

Bốn con yêu thú từ bốn phương tám bao vây Diệp Huyền chặt chẽ.

Diệp Huyền nhướng mày, bốn con bọ ngựa hành động nhất trí với nhau, lựa chọn sử dụng góc độ thập phần tinh diệu, chúng chiếu ứng lẫn nhau giống như được huấn luyện qua.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu đứng trên vai Diệp Huyền quát lớn.

Bốn con yêu thú hơi sợ hãi nhìn Tiểu Tử Điêu, chúng không có lui về phía sau, ánh mắt lại vô cùng hung hãn.

Diệp Huyền cau mày và nhìn sang Tiểu Tử Điêu, thân hình hắn lướt qua lùm cây cách đó không xa, trường kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm quang lăng lệ ác liệt, kiếm khí tung hoành.

Oanh một tiếng, lùm cây nát bấy, một con yêu lang ba mắt xuất hiện, xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyền, con mắt thứ ba của nó tỏa ra hào quang màu xanh kh ủng bố đến cực điểm, nó bắ n ra một đạo u quang sáng ngời về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền cảm thấy mình hơi chóng mắt, ngay sau đó hắn khôi phục như bình thường.

Quả nhiên nơi này còn có huyền thú, khóe miệng Diệp Huyền lúc này cười lạnh, khó trách hắn cảm thấy bốn con yêu thú hành động và phối hợp chặt chẽ như thế, thì ra còn có huyền thú ở phía sau chỉ huy chúng hành động.

Bắt giặc bắt vua trước.

Diệp Huyền lạnh lùng cười cười, Long Văn kiếm trong tay hắn điên cuồng chém thẳng vào Tam Nhãn Yêu Lang, Tam Yêu Yêu Lang nổi giận gầm lên một tiếng, nó khống chế bốn con yêu thú cùng lao tới tấn công Diệp Huyền.