Âm thanh chói tai của tiếng xương gẫy rõ ràng vang lên.
Tiếp theo sau đó là tiếng hét thảm của Hắc Long, gã đỡ lấy cánh tay của mình, ngồi thụp xuống đất, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, giọt nào giọt nấy to như hạt đậu, phát ra những tiếng gầm gừ thống khổ.
“Sao lại thế được?”
Đám người xung quanh nhìn thấy ăn thiệt thòi lại là Hắc Long thì cùng nhau hít vào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Đường Hạo Nhiên không tự chủ mà mang theo mấy phần e ngại cùng kính nể.
Biểu tình của Đường Hạo Nhiên lại có vẻ như là chuyện rất đường nhiên. Sau khi đánh bậy đánh bạ luyện được luồng chân khí đầu tiên, tố chất thân thể của anh đã sớm không phải là thứ mà người thường có đủ khả năng so sánh được nữa rồi. Nếu vứt vào trong quân đội đặc chủng, chỉ sợ sẽ thành binh sĩ đứng đầu trong đứng đầu! Vừa rồi nếu không phải là anh nương tay, cả cánh tay của Long ca đã bị đánh cho tàn phế, bây giờ chỉ gẫy xương đã coi như là nhẹ rồi!
Đáng tiếc, Hắc Long lại không biết những điều này. Gã chỉ biết ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi này kia mất sạch cả rồi.
Gã đỡ lấy cánh tay bị gãy xương, nhìn về phía Đường Hạo Nhiên, trong đôi mắt là thù hận khắc sâu vào xương tuỷ. Gã khá là đàn ông, vẫn còn đứng lên được, giọng nói lạnh lùng:
“Thằng nhãi, có dám báo tên họ hay không?”
“Đường Hạo Nhiên!”
Đường Hạo Nhiên khẽ nói.
Anh cũng không sợ thân phận của mình bị lộ. Hoa Hạ có 1,6 tỷ người, tên Đường Hạo Nhiên không có một nghìn thì cũng có tám trăm, mà anh từ nhỏ đã khổ luyện y thuật, rất ít lộ mắt chỗ công cộng. Người khác căn bản là không thể liên hệ anh với ‘Đường Hạo Nhiên’ đã chết trên báo.
“Đường Hạo Nhiên! Được, mày chờ đấy! Có bản lĩnh thì đừng chạy!”
Hắc Long cắn răng nói.
Đường Hạo Nhiên cười khẽ một tiếng, nói:
“Được, tôi chờ.”
Nếu như đã nhúng tay vào, thật sự là anh không có ý định bỏ dở giữa chừng, ai biết sau khi anh đi rồi, gã thủ lĩnh lưu manh này có quay lại giở trò gì quá đáng với sạp báo hay không!
Hắc Long oán hận nhìn Đường Hạo Nhiên một cái, sau đó gạt đám người, nhanh chóng đi mất. Ở trên địa bàn của mình mà còn ăn vả đau như vậy, gã không lấy lại danh dự, về sau còn đứng trên đất này kiểu gì?
Chờ sau khi Hắc Long rời đi, trong đám người hóng hớt bu xem có người không tự chủ được mà nhìn về phía Đường Hạo Nhiên, ánh mắt mang theo vẻ thương hại, ai nấy đều hiểu được Hắc Long đang chạy về gọi hội, nhưng Đường Hạo Nhiên còn ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi! Chẳng lẽ hàng này thật sự có can đảm một mình đánh một trăm?
“Này, anh bạn nhỏ, cậu còn không đi nhanh lên.”
Cuối cùng, không phải ai cũng lạnh lùng như vậy, có người trong đám đông hô lên:
“Hắc Long là đại ca cầm trịch khu này, dưới tay có mười mấy tên đàn em đấy. Cậu còn đánh được, còn có thể đánh thắng được chúng nó chắc.”