Huyền Thoại Thánh Y

Chương 29: Thẻ Người Tốt



Cây ngân châm bạc của Đường Hạo Nhiên mang theo chân khí, bắn ra nhanh hơn rất nhiều. Hắc xà không còn đường thoát, bị ngân châm bạc đâm xuyên qua vảy lao vào thân rắn. Một trong những cây chân ngâm đâm xuyên qua tim nó, cơn đau khiến nó trực tiếp rơi từ trên không xuống, không ngừng quằn quại trên mặt đất, xiên vẹo bò đến chân bà lão.

Bà lão đau lòng nhìn hắc xà, rút chân ngân cho nó. Hắc xà sợ hãi liếc nhìn Đường Hạo Nhiên, sau đó chui vào trong áo choàng lớn của bà lão, cũng không dám chui ra nữa.

“Chàng trai, cuối cùng cậu là ai vậy?” Vẻ mặt của bà lão vô cùng phức tạp, hàng loạt cảm xúc tức giận, kinh ngạc và hoảng sợ lần lượt hiện lên.

Giờ bà ta đang ân hận lúc đầu nếu sớm biết đối phương mạnh như thế, thì bà ta sẽ chỉ lấy cổ trùng rồi rời đi.

Đường Hạo Nhiên không nói lời nào, nhưng trong lòng âm thầm ngưng tụ chân khí, đề phòng bà lão. Nếu phụ nữ của Miêu Cương dễ đối phó như thế thì bọn họ đã không có danh tiếng lớn như vậy.

“Nếu đã như vậy thì cậu đi chết đi!” Bà lão điên cuồng hét lên, trong tay nhanh chóng tung ra một nắm bột. Đồng thời không biết từ đâu bà ta lấy ra một cái lọ rồi đập nó xuống đất. Mười mấy con rết, bọ cạp và nhện ngay lập tức chui ra khỏi lọ.

“Bột gọi côn trùng!” Đường Hạo Nhiên ngửi được mùi hương đang tản ra trong không khí, vội vàng lui ra ngoài cửa.

Loại bột gọi côn trùng này được người Miêu Cương sử dụng để thu hút côn trùng độc.

Nếu bị dính vào người mà không kịp thời rửa sạch thì anh sẽ trở thành chỗ ở yêu thích của chúng, thậm chí những con côn trùng độc đó sẽ chui vào tai, mũi, miệng để đi vào và sống ký sinh trong cơ thể anh, làm cho anh sống dở chết dở

Đường Hạo Nhiên vừa lui ra, bà lão nhìn Đường Hạo Nhiên chế nhạo, sau đó trực tiếp nhảy từ ban công xuống mà không hề do dự, lấy đà ở một cành cây, rồi liền biến mất trong màn đêm.

Đường Hạo Nhiên không còn cách nào khác đành nhìn bà lão bỏ trốn. Đợi sau khi bột hết tác dụng, Đường Hạo Nhiên mới bước vào phòng, chỉ thấy trên mặt đất mười mấy con rết, nhện và bọ cạp đều đã chết, không một con nào còn sống.

“Chết tiệt.” Đường Hạo Nhiên không nhịn được chửi một câu.

Anh thế mà lại bị một bà lão lừa! Nhưng mà chuyện này cũng giúp cho anh ta bớt đi không ít phiền phức, nếu như những con trùng độc này còn sống thì anh ta phải tốn công dọn dẹp sạch sẽ, dù sao trong phòng này cũng có những người khác sống cùng.

Trong một con hẻm tối tăm bên ngoài trường đại học thành phố S, một bà lão đang thở hổn hển, khuôn mặt già nua tái nhợt như người chết, nơi khóe miệng còn sót lại vệt máu khi nãy đụng độ với Đường Hạo Nhiên.

“Vậy mà là một người tinh thông về Cảnh Giới Chân Khí.” Bà lão thả lỏng tinh thần một chút rồi lẩm bẩm một mình:

- Xem ra cậu ta có hiểu biết về Miêu Cương, hơn nữa kỹ thuật dùng châm hình như là của nhà họ Đường.

- Chẳng lẽ cậu ta là con cháu nhà họ Đường?

- Nhưng mà nhà họ Đường không phải chỉ giỏi y thuật thôi sao, chưa từng nghe nói còn có người tinh thông về Cảnh Giới Chân Khí.

- Nếu cậu ta thật sự là người của nhà họ Đường, không chừng cậu ta có thể trị được bệnh cho cháu gái của mình.

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu bà lão, lập tức bị dập tắt.



Nhà họ Đường và Miêu Cương vốn không có giao tình, chưa kể hôm nay bà ta còn giao đấu với người ta, người ta càng không thể ra tay trị bệnh cho cháu gái bà ta.

Hơn nữa bà lão cũng không chắc người đó có phải người nhà họ Đường không?!

“Lẽ nào đây là số trời?” Khuôn mặt bà lão lộ ra vẻ đau thương: “Ông trời ơi, tại sao nghiệp chướng của đời trước lại bắt cháu gái tôi phải chịu chứ.”

Giọng bà lão khàn khàn khó nghe lại ở trong con hẻm nhỏ âm u lạnh lẽo này càng thêm phần đáng sợ, nếu người khác nghe thấy sợ là sẽ cho rằng có oan hồn nào đó đang khóc lóc kể oan tình.

Sau khi dọn dẹp căn phòng một chút, Đường Hạo Nhiên chuẩn bị đi ngủ. Chỉ là anh nằm trên giường mãi mà không ngủ được.

Bà lão Miêu Cương có bản lĩnh cổ thuật thật đáng sợ nhưng còn cái gì mà Cảnh Giới Chân Khí, điều này dường như đang ám ảnh trong tâm trí anh. Lúc này anh giống như một đứa trẻ bị lạc đường, không một ai đến chỉ cho anh cách thoát khỏi nơi đó, dáng vẻ tràn đầy cô độc và bơ vơ.

Cứ nghĩ như thế, Đường Hạo Nhiên cũng không biết mình đã thiếp đi lúc nào.

Ngày hôm sau, trong biệt thự của nhà họ Thẩm.

“Người anh em Đường, bệnh tình của cháu gái tôi thế nào rồi?” Thẩm Dũng nhìn Đường Hạo Nhiên hỏi.

Buổi sáng bệnh tình của Thẩm Như Ngọc dường như có xu hướng mất kiểm soát, vì vậy Thẩm Dũng vội vàng gọi điện bảo Đường Hạo Nhiên đến.

Đường Hạo Nhiên xoa xoa thái dương cho bớt mệt mỏi, lắc đầu: "Châm cứu chỉ có thể tạm thời áp chế khí lạnh trong người cô ấy! Theo tình hình hiện tại, cách ba ngày phải châm cứu một lần, nếu không khí lạnh trong người cô ấy sẽ càng không thể khống chế nổi."

Đây đã là lần thứ 2 châm cứu cho Thẩm Như Ngọc nên Đường Hạo Nhiên cũng sờ ra được đường lối.

“Ba ngày một lần.” Thẩm Như Ngọc lẩm bẩm một câu, thở dài một hơi nói: “ Vậy sau này chỉ có thể làm phiền người anh em Đường rồi.”

Đường Hạo Nhiên khẽ lắc đầu, chẳng qua là nội tâm của anh muốn được nhiều hơn thế.

Vốn dĩ anh còn muốn mượn lần châm cứu này để làm rõ một chút tình huống hàn khí trong cơ thể của Thẩm Như Ngọc, nhưng chân khí của anh khi rời khỏi ngân châm, sẽ bị hàn khí nuốt chửng sạch sẽ không chút thương tiếc.

Loại năng lực này, Đường Hạo Nhiên vẫn chưa nói cho Thẩm Dũng biết.

“Ông nội, bây giờ cháu đã cảm thấy rất hài lòng rồi.”

Sau khi châm cứu, cả người Thẩm Như Ngọc có tinh thần hơn rất nhiều… Cô ngồi đối diện với Thẩm Dũng, mở lời để an ủi Thẩm Dũng.

Đôi mắt của Thẩm Như Mộng cứ nhìn chằm chằm vào Đường Hạo Nhiên, càng lúc cảm thấy có hứng thú với người bác sĩ có thể chữa trị hàn khí trong cơ thể của cô.



“Con bé ngốc này." Thẩm Dũng nghe lời an ủi của cô càng cảm thấy đau lòng.

"Người anh em Đường, anh cứ nghỉ ngơi ở đây một lát, để Thẩm Như Ngọc nói chuyện với anh. Tôi có việc phải về trường một chuyến."

Gần đây, đại học thành phố S mời một người thầy khí công đến trường diễn giảng.

Thẩm Dũng tự hỏi liệu có thể mời người thấy đó đến để chữa bệnh cho Thẩm Như Ngọc hay không. Nhưng những lời này không thể nói ra trước mặt Đường Hạo Nhiên để tránh tổn thương lòng tự trọng của anh.

Ngược lại ông còn muốn để Đường Hạo Nhiên làm quen với Thẩm Như Ngọc, suy cho cùng sau này hai người sẽ gặp nhau thường xuyên hơn.

Đường Hạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, bây giờ anh thực sự cần phải nghỉ ngơi một chút.

Lần trị liệu này, chân khí trong cơ thể anh lại hấp thụ một chút hàn khí của Thẩm Nhọc Nhu, đang ở trong trạng thái dâng lên đột ngột. Đường Hạo Nhiên lo lắng nó sẽ làm hại đến bản thân mình, cho nên muốn đợi thân thể ổn định mới rời đi.

“Ông nội, cháu muốn ra ngoài dạo phố.” Thẩm Như Ngọc đột nhiên cất lời.

Kể từ khi bệnh tình trở nặng, đã rất lâu cô không ra ngoài rồi! Lần dạo phố gần nhất cũng đã là chuyện của hai năm trước rồi, bây giờ bệnh tình chuyển biến tốt rồi, cô tự nhiên là muốn đi ra ngoài xem một chút.

“Việc này?” Thẩm Dũng không biết phải làm sao.

Vị khí công đại sư kia thực không dễ hẹn trước, nếu như lần này bỏ lỡ rồi, không biết lần sau là phải đợi tới lúc nào đây! Nhưng để ông ta từ chối yêu cầu của cháu gái thì có chút nhẫn tâm…. Trong nhà lại không có ai đáng tin cả.

Ông nhìn Đường Hạo Nhiên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nhỏ tiếng nói: “Người anh em Đường, không biết lát nữa cậu có bận chuyện gì không?”

Đường Hạo Nhiên khẽ lắc đầu, chút anh còn phải đi làm ở thư viện, chỉ là chuyện này anh không phải chuyện gấp gì.

Thấy vậy, Thẩm Dũng lập tức nói: “Vậy có thể làm phiền người anh em Đường đưa Như Ngọc đi dạo phố không? Đương nhiên, tất cả chi phí đều do tôi chi trả.”

Như Ngọc nghe xong lời ông nội nói, cặp mắt liền chăm chú nhìn Đường Hạo Nhiên.

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy trên người Đường Hạo Nhiên có cái gì khiến cô có cảm giác an toàn.

“Việc này?’ Đường Hạo Nhiên ngơ ngác, nhưng nhìn thấy bộ dáng của ông cháu nhà này, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Vậy cảm ơn người anh em Đường rồi” Thẩm Dũng nói.

Thẩm Như Ngọc cũng một mặt vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Hạo Nhiên, anh đúng là người tốt mà.”

Đường Hạo Nhiên xoa xoa mũi có chút ngại ngùng, bản thân vậy mà được phát cho một thẻ người tốt rồi.