Huyền Thoại Thánh Y

Chương 4: Giới Thiệu Công Việc



Nửa tiếng sau, đoàn xe dừng lại trước cổng một nhà hàng trang trí cực kỳ sang trọng, lập tức có nhân viên phục vụ bước ra đón tiếp. Rõ ràng Lý Khắc Huy là khách quen của nhà hàng này, nói chuyện với tay quản lý chạy ra đón tiếp vài câu, đã được đưa đến phòng riêng trên tầng cao nhất của nhà hàng.

Cánh cửa nặng nề theo phong cách cổ xưa được mở ra, Đường Hạo Nhiên nhìn thấy bên trong có hai người đang ngồi trên ghế. Một người là cô gái còn trẻ, một người là phụ nữ đã có chồng ung dung lộng lẫy. Hai người chỉ ngồi ở đó đã khiến cho người ta cảm thấy giống như một bức tranh tuyệt đẹp, càng khiến cho Đường Hạo Nhiên chú ý chính là khuôn mặt hai người có nét giống nhau, rõ ràng là hai mẹ con xinh đẹp như hoa!

“Cha, ông nội.” Cô gái trẻ tuổi đứng lên, cất tiếng hô giòn tan.

Lý Quang Minh nghe thấy vậy, trên mặt lộ ra nụ cười, đối với cô cháu gái này, ông vẫn hết sức yêu thích.

“Vô Song.” Người phụ nữ đứng dậy, gọi Lý Khắc Huy, đồng thời cũng gật nhẹ đầu với Lý Quang Minh.

Nhưng Lý Quang Minh lại lạnh lùng hừ một tiếng, đến một cái liếc cũng không muốn cho người phụ nữ này.

Hai mẹ con xinh đẹp đứng lên, Đường Hạo Nhiên mới phát hiện ra họ cực kỳ cao gầy, cả hai đều cao gần một mét bảy. Đặc biệt là cô gái trẻ, so với người phụ nữ thì còn nhỉnh hơn một chút, da thịt trắng nõn mềm mại, giống như một miếng bạch ngọc không chút tạp chất. Tóc đen như suối buông xuống bờ vai của cô, ngũ quan tinh xảo giống như đã được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc thành, tìm không ra bất kỳ một khuyết điểm nào.

Vẻ mặt cô lạnh nhạt, mặc một bộ váy trắng, rất trang nhã, làm cho người ta cảm thấy cô giống như một tiên nữ không dính khói lửa trần gian. Nhưng cố tình là kiểu con gái này lại có thể khiến đàn ông động lòng.

Đường Hạo Nhiên không khỏi chăm chú nhìn thêm một lát. Ngoại hình như vậy đặt ở thành phố S, đúng là đè bẹp tất cả các chị em. Số nữ giới mà anh từng gặp không nhiều, e là cũng chỉ có người vợ chưa cưới đã từng gặp mặt vài lần của mình là so sánh được, mà người vợ chưa cưới kia lại xuất thân từ gia đình trâm anh thế phiệt hàng đầu Hoa Hạ.

Nhớ đến người con gái kia, Đường Hạo Nhiên không khỏi tự giễu ở trong lòng một tiếng. Lúc đó, dưới áp lực của gia tộc, cô ta mới đồng ý đính hôn với mình, bây giờ nghe tin mình đã chết, chỉ sợ là đến một giọt nước mắt cũng không có, thậm chí cô ta còn có thể cười trộm vài tiếng.

Thấy ánh mắt Đường Hạo Nhiên đang quan sát mình, cô gái trẻ giống như đã cảm nhận được, nhíu mày, tỏ ý không vui.

Lý Quang Minh cảm thấy bầu không khí có hơi không vui, tranh thủ giới thiệu Đường Hạo Nhiên với hai người.

Cô gái trẻ tê là Thi Tuyền, là viên ngọc quý trên tay Lý Khắc Huy, cháu gái của Lý Quang Minh.

Người phụ nữ khoan thai kia là Khổng Ngọc Lan, vợ của Lý Khắc Huy.

Nghe thấy Lý Quang Minh nói Đường Hạo Nhiên một mình đánh lại mười mấy người cứu mình, đôi mắt đẹp của Lý Ngọc Lan lóe lên một tia sáng, sau đó lập tức biến mất. Mà Khổng Ngọc Lan sau khi hờ hững liếc qua Đường Hạo Nhiên, thì không đặt tầm mắt lên người anh nữa, giống như anh là một người trong suốt vô hình.

Đám người Đường Hạo Nhiên vừa ngồi xuống không lâu, đồ ăn đã bắt đầu được đem lên. Biết là tiệc trong nhà của Lý Khắc Huy, người phụ trách của nhà hàng nào dám thờ ơ. Mỗi một món ăn mang lên đều vô cùng tinh tế ngon miệng, giá cả đắt đến dọa người. Một tháng tiền lương của dân tri thức bình thường cũng không đủ để thanh toán một món ăn. Nhưng Đường Hạo Nhiên lại giống như đang ăn mấy món bình thường ở nhà. Sau khi Lý Quang Minh bảo anh cứ tự nhiên, Đường Hạo Nhiên thật sự bắt đầu ăn uống thoải mái. Tuy tướng ăn không khó coi, nhưng bởi vì anh thật sự đói meo nên tốc độ ăn rất nhanh. Từ lúc luyện được chân khí, hình như tốc độ tiêu hao thể năng của anh đã tăng lên rất nhiều.

Khổng Ngọc Lan thấy vậy, tuy không nói gì thêm, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khinh bỉ và coi thường. Bà ta xuất thân từ gia đình danh tiếng, ngồi cùng bàn ăn cơm với bà ta đều là nhưng nhân vật nổi tiếng ở thành phố S, đã bao giờ phải ngồi cùng bàn với thằng nhãi cả người mặc toàn đồ vỉa hè như Đường Hạo Nhiên đâu.

Mặc dù ngoại hình của Đường Hạo Nhiên không tệ, nhưng dáng vẻ ‘đói bụng ăn quàng’ này giống như đã tên ăn mày ba ngày ba đêm chưa được ăn cơm. Trong lòng bà ta khó tránh khỏi có chút kinh thường, nghĩ xem làm thế nào để kiếm cớ đuổi cổ ‘ân nhân cứu mạng’ của cha chồng đi. Một bữa tiệc gia đình đang tốt đẹp, lại bị một người ngoài không đứng đắn thế này quấy rầy, đương nhiên bà sẽ cảm thấy mất hứng.

Lý Ngọc Lan cũng nhíu mày, sau hai lần gắp thì buông xuống. Tuy không nói, nhưng cũng có thể thấy được cô không mấy chào đón Đường Hạo Nhiên.

Ngược lại thì Lý Quang Minh lại cười ha ha, vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn, giống như càng thưởng thức Đường Hạo Nhiên hơn.

Đến khi ăn no được bảy, tám phần, lúc này Đường Hạo Nhiên mới vừa lòng đặt đũa xuống.

“Ăn có đủ no không, không đủ tôi gọi người làm thêm.”

Lý Khắc Huy hỏi.

Đáy lòng ông ta càng không nhìn thấu Đường Hạo Nhiên. Sau khi biết được thân phận của ông ta, Đường Hạo Nhiên vẫn có thể giữ bình tĩnh, trong bữa tiệc cũng chỉ yên lặng ăn cơm, không hề mở miệng lấy lòng. Người trẻ tuổi có thể làm đến mức này, chỉ sợ toàn bộ thành phố S cũng chẳng có mấy người, mà những người kia, mỗi người đều có bối cảnh không thua kém gì nhà họ Lý. Nhưng chỉ là như vậy mà thôi, ông ta cũng không quá đặt Đường Hạo Nhiên ở trong lòng.

Đường Hạo Nhiên khoát tay nói:

“Không cần, hôm nay còn phải cảm ơn chú Lý và ông đã chiêu đãi. Đã lâu rồi tôi không ăn ngon như vậy.”

Lúc trước anh là thiếu gia nhà họ Đường, dù cho là sơn hào hải vị để trước mặt anh cũng thấy chả khác gì đậu hũ rau luộc. Mấy ngày nay rời khỏi nhà họ Đường, anh hầu như đều ở trên đường lang thang bôn ba hoặc chạy trối chết, chưa từng được ăn một bữa cơm no. Cho nên nói câu này cũng là từ đáy lòng.

“Đồ nhà quê.”

Lời nói của Đường Hạo Nhiên rơi vào tai Khổng Ngọc Lan, khiến bà càng có ác cảm với anh, trong lòng thầm mắng một câu.

“Cha, con thấy cha nên nghe theo Vô Song đi, dứt khoát dọn về nhà. Chúng con cũng không thiếu chút tiền của cha.”

Khổng Ngọc Lan hơi bất mãn nói:

“Nếu cha sớm nghe lời chúng con, sao có thể xảy ra chuyện như hôm nay được chứ.”

Trong lòng bà còn có nửa câu chưa nói, nếu không phải vì ông cụ, cả đời bà cũng không phải ngồi chung bàn với loại người thô bỉ như Đường Hạo Nhiên. Bà đường đường là tiểu thư nhà họ Khổng, là vợ của Lý Khắc Huy, thế mà lại phải ngồi ăn cơm với một thằng nhãi giống như ăn mày, nói ra không biết sẽ làm trò cười cho bao nhiêu người.