Huyền Thoại Thánh Y

Chương 41: Chột Dạ Rồi Sao?



Nhìn thấy bộ dáng tự tin này của Đường Hạo Nhiên, nhân viên phục vụ âm thầm lắc đầu, nói: "Người này xem ra là không biết giá trị của những loại thuốc này rồi, nếu không thì làm sao dám nói ra loại lời này đây.”

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng nhân viên phục vụ vẫn duy trì lễ phép đưa Đường Hạo Nhiên đến trước quầy, sau đó đưa tờ giấy kia cho một người đàn ông trung niên phía sau quầy.

Người đàn ông trung niên có chút lười biếng, nhìn lướt qua tờ giấy, sau đó trực tiếp nói với Đường Hạo Nhiên: "Những loại thuốc này tính ra ít nhất cũng phải ba tỷ rưỡi. Cậu có đủ tiền để trả không? Nếu không thì đừng bắt tôi phải làm việc vô ích."

Đường Hạo Nhiên cười nói: "Chỉ cần lấy dược liệu ra là được."

"Hừ." Người đàn ông trung niên có chút không vui, nhưng mà vẫn xoay người đi lấy dược liệu.

Động tác của người đàn ông trung niên rất thuần thục, rất nhanh đã đem hơn mười loại dược liệu đặt ở trên quầy.

"Không! Chỗ dược liệu mà cậu muốn này có giá là 4.55 tỷ." Người đàn ông trung niên chỉ vào cái hộp đặt ở giữa, kiêu căng nói: "Đây là dã sơn sâm năm mươi năm mà cậu muốn, cũng là dã sơn sâm duy nhất trong năm này của cửa hiệu chúng tôi, bán cho cậu 3.85 tỷ.”

Đường Hạo Nhiên gật đầu, nếu như là dã sơn sâm năm mươi năm tuổi chính cống thì bán 3.85 tỷ thật sự là không đắt.

"Tôi muốn xem trước một chút." Đường Hạo Nhiên nói.

"Cậu có hiểu dược liệu không?" Người đàn ông trung niên khinh bỉ nói… Trong giọng nói là không chút che dấu ý khinh khi.

"Hiểu một chút." Đường Hạo Nhiên cười nói.



Thầy thuốc từ nhà họ Đường nếu như ngay cả dược liệu cũng không biết phân biệt được, vậy thì nói ra chẳng phải là khiến cho người ta cười rụng răng sao.

"A ha ha." Nhân viên phục vụ ở bên cạnh che miệng cười, rõ ràng là bị lời nói của Đường Hạo Nhiên chọc cười.

Người đàn ông trung niên trước mắt này chính là đại sư phụ của phòng thuốc Nam này, ông ta thật sự là một cao thủ về y học cổ truyền! Anh trai này vậy mà lại dám phô trương ở trước mặt đại sư phụ, quả thật là chơi đao trước mặt Quan Công.

Đường Hạo Nhiên cũng không để ý bọn họ, bắt đầu cầm từng loại dược liệu ở trên bàn lên, cẩn thận xem xét từ cái, có đôi khi sẽ đặt lên chóp mũi ngửi một chút.

Không thể không nói, cửa hiệu thuốc Nam này ở phương diện y học cổ truyền có chỗ độc đáo, cất giữ dược liệu vô cùng tốt, dược liệu gần như không đánh mất đặc tính của nó.

"Cũng chỉ là giả vờ ra vẻ ta đây mà thôi." Nhìn bộ dạng nghiêm túc này của Đường Hạo Nhiên, trong lòng của người đàn ông trung niên bĩu môi chế nhạo.

Nhân viên phục vụ âm thầm lắc đầu, cô ta cảm thấy Đường Hạo Nhiên rất thú vị, cũng không lập tức rời đi.

Vài phút sau, ngoại trừ dã sơn sâm được bảo quản trong hộp gỗ kia ra, các dược liệu khác đều đã bị Đường Hạo Nhiên kiểm tra xong.

Đường Hạo Nhiên duỗi thắt lưng, vẻ mặt có vài phần suy tư: [Dã sơn sâm năm mươi năm này chính là dược dẫn trong phương thuốc của anh, là vị thuốc quan trọng nhất.]

Mở hộp ra, đập vào mắt là một gốc nhân sâm to bằng bàn tay, rễ cây dài nhỏ, toàn bộ thân cây nhân sâm có một loại màu vàng nhạt, có mùi thuốc nhàn nhạt tản mát.

Nhìn qua đúng là nhân sâm có tuổi đời nhưng mà Đường Hạo Nhiên cũng chỉ nhìn thoáng qua đã ngẩng đầu nhìn vào người đàn ông trung niên vẻ mặt kiêu ngạo kia, nói: "Đây chính là dáng vẻ làm ăn của phòng thuốc Nam mà các người mở cửa buôn bán sao?"

"Ồ?" Người đàn ông trung niên lộ ra biểu cảm hứng thú, nói: "Cậu có ý gì đây? Mua không nổi thì nói không mua nổi, việc gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ?”



Đường Hạo Nhiên chỉ vào nhân sâm trong hộp kia nói: "Loại nhân sâm rách nát này là thứ mà ông dám bán 3.85 tỷ, thật sự coi mọi người là kẻ ngốc không biết gì sao?"

Trong lòng người đàn ông trung niên khẽ động rung lên, nhưng vẫn cười lạnh nói: "Chẳng lẽ cậu bảo cái này không đến năm mươi năm?"

Đường Hạo Nhiên gật đầu nói:

- Nhân sâm này thật sự là đã năm mươi năm nhưng không phải là dã sơn sâm mà tôi muốn, mà là nhân sâm nuôi trồng bình thường.

- Chênh lệch gấp mấy lần so với giá của dã sơn sâm.

- Ha ha, phòng thuốc nam của mấy người là mở cửa làm ăn như vậy sao?

Người đàn ông trung niên nghe vậy, trong mắt lộ ra một tia hoảng hốt.

Thứ trong hộp thật sự là nhân sâm bình thường mà thôi! Ông ta lúc nãy vì bị ma quỷ ám cho nên mới đem nhân sâm bình thường ra bán, từ đó kiếm được một khoản, không nghĩ lại bị vạch trần như vậy.

Một tia kinh hoàng kia lóe lên rồi lại biến mất, người đàn ông trung niên vẫn bình tĩnh như cũ lạnh lùng nói: "Cậu hiểu cái gì chứ! Cũng chỉ là không đủ tiền mua rồi viện lý do mà thôi. Nếu như không mua được thì cút đi cho tôi!"

Nói xong người đàn ông trung niên đưa tay muốn lấy lại hộp dược liệu kia nhưng mà Đường Hạo Nhiên đã trực tiếp bắt lấy cổ tay của ông ta, cười lạnh nói: "Thế nào? Chẳng lẽ là trong lòng có chột dạ.”

Người đàn ông trung niên muốn rút ta về nhưng lại phát hiện lực tay của đối phương quá lớn, ông ta hoàn toàn không phản kháng lại được.