Cả đêm Cố Lưu Ly tưởng chừng là ngủ nhưng thật ra cô chỉ nhắm mắt rồi để đó cứ năm phút là lại mở mắt kiểm tra anh, Mộ Khiếu Thành lần đầu được nằm gần cô đến vậy có cô ngay bên cạnh còn được cô thường xuyên chạm vào mình không hiểu sao anh ngủ rất ngon hoàn toàn không phải kiểu ngủ qua loa như thường ngày, Cố Lưu Ly cũng rất tỉ mỉ mỗi khi Mộ Khiếu Thành có ý định quay người cô sẽ dang tay ôm lấy anh trở lại, cả đêm cô dường như không yên giấc dù chỉ là một phút.
Chuyện Mộ Khiếu Thành vương chủ của Thái Sơn Vương bị thương cũng nhanh chóng truyền đến bên tai của bốn người đứng đầu của bốn gia tộc, trời còn chưa sang hẳn bọn họ đã ở ngay dưới sảnh nhà đợi khi nào Mộ Khiếu Thành tỉnh giấc mới dám tìm lên. Ở phòng khách, Lang Tử, Sở Dao cùng bốn người đứng đầu căng thẳng ngồi đây không khí trở nên rất nặng nề cũng có chút khó thở.
Sở Dao biết rõ chuyện này có liên quan đến mình, cũng vì cô ta quản người không tốt nên mới để tên chiến thần đó làm loạn đến mức khiến vương chủ của mình bị thương, cô ta lo lắng cho Mộ Khiếu Thành cũng không quên lo cho bản thân, một khi Mộ Khiếu Thành tỉnh lại người đầu tiên anh hỏi tội sẽ là mình.
Cô ta cũng rất muốn ngay lập tức quay trở về trừng phạt tên chiến thần đó nhưng không dám tùy tiện rời đi trong hoàn cảnh này trừ phi Mộ Khiếu Thành lên tiếng nếu không không ai có thể rời khỏi Hàm Viên.
Bên ngoài nắng đã lên chói rọi, Mộ Khiếu Thành cũng đã tỉnh giấ, biết rằng bên dưới đã có người đang đợi sẵn anh nhờ Cố Lưu Ly xuống dưới gọi bọn người đó lên nhưng chỉ có thể đứng ở ngay trước cửa phòng ngoại trừ Cố Lưu Ly thì không ai được bước chân vào trong, cô sau khi gặp lại Mạn Hương liền chạy đến hớn hở hai người phụ nữ ôm lấy nhau sau bao nhiêu ngày nhưng Mạn Hương không dám vui ra mặt vì cô còn phải đối mặt với Mộ Khiếu Thành, mỗi khi đến Hàm Viên không phải để nhận lệnh hành động thì cũng là bị trách mắng đây là lần đầu bọn họ vì lí do Mộ Khiếu Thành bị thương mà đến ngay trong đêm.
“ Mạn Hương, em nhớ chị lắm “
“ Ừm,…Lưu Ly lát nữa chị em mình nói chuyện sau nhé “
Cố Lưu Ly gật gật đầu cô ngoan ngoãn đi lại vào phòng đứng ngay bên giường, dõi mắt xem Mộ Khiếu Thành chỉnh đốn bọn họ không khí này đúng là không thoải mái chút nào hơn nữa cô còn đang rất đói bụng ngay lúc này chỉ muốn ngồi ngay vào bàn ăn tận hưởng một bữa sáng thật ngon miệng.
Mộ Khiếu Thành liếc mắt nhìn qua một vòng mấy người đang run rẩy cúi đầu kia, người sợ hãi nhất chính là Sở Dao, cô ta cũng là người đầu tiên Mộ Khiếu Thành nhắc tên.
“ Sở Dao tôi thật sự muốn biết rốt cuộc cô có biết nhìn người hay không?,… cô xem cô đã nuôi phải loại súc vật gì? “
“ Vương chủ là tôi có mắt như mù, xin anh cho tôi cơ hội tôi nhất định sẽ tự tay mình khiến ông ta nợ một trả mười “
Sở Dao càng lúc càng run lên, đến cả chữ nói ra cũng lúc rõ lúc không, chiến thần dưới trướng của Sở Dao là người Mộ Khiếu Thành chưa từng gặp qua không phải vì là một nhân vậy gì quá ghê gớm đơn giản chỉ là ông ta quá nhỏ bé trong Thái Sơn Vương, hắn không có cửa gặp được anh, anh cũng không thèm để tâm một kẻ thấp hèn như hắn trong mắt, cứ nghĩ một người như Sở Dao thì cấp dưới của cô ta cũng sẽ phần náo khiến Thái Sơn Vương hãnh diện nhưng bao năm qua hắn lại lợi dụng tên tuổi của Mộ Khiếu Thành để làm càn, nịnh bợ kẻ mạnh ức hiếp kẻ nghèo còn tham ô, hối lộ,…nếu không phải nhờ đêm qua bọn người đó tìm đến Mộ KHiếu Thành còn không biết sau lưng Sở Dao còn có một tên chiến thần quèn.
“ Tôi cho cô một tiếng nhanh chóng xử lí con chó điên nhà cô cùng mấy tên khốn đêm qua“
“ Vâng, vương chủ “
Cúi đầu nhận lệnh ngay sau đó Sở Dao ba chân bốn cẳng chạy đi, Mộ Khiếu Thành nhìn qua mấy người còn ở lại bắt đầu dặn dò từng việc một cho từng người, ai cũng có nhiệm vụ của chính mình không chỉ có nhận lệnh không thôi mà còn phải nghe lời chỉ trách của anh, đây đối với họ cũng là chuyện cơm bữa rồi ngày nào Mộ Khiếu Thành không lớn tiếng thì đó mới là chuyện lạ.
Trước khi rời đi Mạn Hương còn xin phép Mộ Khiếu Thành nói với Cố Lưu Ly vài lời, Mạn Hương không quên hôm nay là ngày gì nếu không nhân cơ hội này nhắc nhở thì không cần nói cũng biết Lưu Ly chắc chắn sẽ không nhớ đến.
“ Lưu Ly, hôm nay là ngày trăng tròn em không được quên uống thuốc đâu “
Cố Lưu Ly nhướng cao mày ngộ ra, đúng là cô xém chút là quên rồi mỗi tháng có hai ngày đều là do Mạn Hương đích thân nhắc nhở nếu không thể trực tiếp nói ra thì cũng sẽ là gửi tin nhắn cho Lưu Ly.
“ Phải rồi, chị không nhắc thì em thật sự quên rồi “
Nếu cô quên uống thuốc trước khi trăng tròn lên đỉnh thì sau đó cô sẽ phải chịu cơn đau thấu tâm can, đến lúc đó mới uống thuốc thì cũng mất không ít máu rồi vốn dĩ là có thuốc điều chế sẵn chỉ cần uống trước khi trăng lên cao thôi là Cố Lưu Ly cũng quên lên quên xuống.
“ Lưu Ly em phải quan tâm đến sức khỏe của mình chứ nếu không phải vương chủ cho chị gọi đến đây thì chị làm sao nhắc em chuyện này được,…Lưu Ly chị ở bên ngoài có rất nhiều việc không thể nhớ mãi chuyện này giúp em đâu “
“ Em nhớ rồi Mạn Hương nhưng mà chị cũng biết em rất dễ quên còn gì bao năm qua có bao giờ em tự mình nhớ ra đâu “
“ Sau này tôi sẽ là người nhắc em “
Mộ Khiếu Thành ngồi trên giường nghiêm túc chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ, anh đã từng nói Cố Lưu Ly sau nà sẽ do anh quản lí từ khoảng khắc đó mọi chuyện của cô anh đều muốn nhúng tay vào, đều muốn tự mình để tâm đến, lần trước chứng kiến Cố Lưu Ly vì không uống thuốc kịp thời mà trở nên ở sống dở chết thế nào từ lúc đó anh đã thề với bản thân rằng sẽ không đẻ cô xảy ra chuyện đó lần nào nữa.
“ Tôi đã nói rồi sau này tôi sẽ quản cô ấy, cô không cần phải lo đến nữa “
“ Vâng, vương chủ “
Cố Lưu Ly không quan tấm đến người đàn ông cho lắm, dù là anh hay Mạn Hương chỉ cần tha cô nhớ, nhắc nhở cô một tháng hai ngày như vậy là được rồi vấn đề quan trọng bây giờ là cô thấy chán ghét việc phải ở Hàm Viên từ sáng đến tối rồi, mỗi ngày đều trôi qua những công việc không khác gì nhau cô thật sự quá buồn chán đi, ngày xưa còn có tự do muốn đi đâu thì đi đó bây giờ lai bị người đàn ông này cột chân ở đây, với một cô gái ham vui như cô thì nơi này không khác gì nhà tù.
“ Mạn Hương, em muốn ra ngoài, mỗi ngày chỉ toàn ở trong nhà em thật sự rất chán “
“ Lưu Ly chuyện này phải xem ý của vương chủ thế nào? “
“ Em muốn ra ngoài?,…vậy sau này mỗi khi tôi ra ngoài giải quyết công việc sẽ đưa em đi cùng được không ? “
Cố Lưu Ly quay ngoắc đầu nhìn anh, có vui cũng có buồn cô là đang muốn tự mình dạo chơi bên ngoài bây giờ lại bị người đàn ông này biến thành không khác gì một tên lính của anh, chỉ khi nào anh ra ngoài thì cô mới được ra ngoài vậy sự tự do cô muốn không phải là có như không có sao nhưng dù sao ít ra cũng được ra ngoài chỉ cần không phải ngày đêm đi lên đi xuống ở Hàm Viên này là được, bình thường cô thấy Mộ Khiếu Thành cũng không hay thường xuyên ở nhà nên thiết nghĩ nếu đi theo anh thời gian cô được ở bên ngoài sẽ nhiều hơn.