Quảng Dã chưa bao giờ thấy Tang Lê tỏ ra vui vẻ hào hứng như ban nãy.
Cô gái có đôi má mềm mại như bánh bao trắng nõn, đôi mắt cười trong suốt, chớp chớp, tràn đầy vui mừng và tò mò.
Thật giống như một đứa trẻ buổi tối tan trường mẫu giáo, ôm một túi kẹo và vui vẻ chia sẻ những gì mình thấy và nghe hôm nay với các bạn cùng lớp.
Khuôn mặt đó…thật sự rất đáng yêu.
Quảng Dã cảm giác như mình đang bị một đôi tay đùa giỡn, đôi mắt đen mở to gợn sóng, vài giây sau, cậu nhặt quả bưởi lên, bình tĩnh thu lại cảm xúc rồi bước xuống tầng.
Ở tầng một, Tống Thịnh Lan mới từ công ty về, nhìn thấy cậu bèn vội vàng gọi: “Tiểu Dã, tối nay đừng ra ngoài, ở nhà ăn cơm được không con?”
Quảng Dã hơi nheo mắt, thản nhiên đi đến sô pha ngồi xuống: “Con vốn dĩ không có ý định đi ra ngoài.”
Tống Thịnh Lan cảm thấy tâm tình hôm nay của cậu có vẻ tốt hơn nên bà thở phào nhẹ nhõm bước tới, nhìn thấy thứ trong tay cậu: “Bưởi ở đâu đó?”
Quảng Dã cụp mắt xuống, dùng dao bổ bưởi.
“Từ trang trại.”
“À, những quả bưởi đó đã có thể thu hoạch được rồi sao?”
Quảng Dã bóc một miếng đưa cho Tống Thịnh Lan, Tống Thịnh Lan nếm thử, một lúc sau, bà nhìn thấy Tang Lê từ trên lầu đi xuống liền nói: “Lê Lê, mau tới đây –“
Tang Lê chào hỏi Tống Thịnh Lan, hơi quay đầu lại, nhìn thấy Quảng Dã cũng đang ngồi ở đó.
Cảnh tượng đáng xấu hổ vừa rồi lại hiện lên trong tâm trí cô.
Má cô lại bắt đầu ửng đỏ một chút.
Nhưng phần lớn hưng phấn đã lắng xuống, cô giả vờ như không có chuyện gì đi tới, Tống Thịnh Lan mỉm cười kéo cô ngồi xuống, đưa múi bưởi cho cô: “Lê Lê, con ăn thử bưởi này đi, ngon lắm.”
Hả……
Tang Lê sửng sốt khi nhìn thấy quả bưởi quen thuộc, Quảng Dã cười khẽ: “Mẹ mời nhiệt tình thế, mẹ có biết bưởi là do ai mang về không?”
Tang Lê giải thích nguyên nhân, Tống Thịnh Lan biết được bèn cười nói: “Ồ, vậy là hôm nay lão Trương dẫn cháu lên núi hả? Thế nào? Trên đó vui lắm phải không?”
“Vâng.”
Tống Thịnh Lan: “Sau này nếu cháu còn muốn đi, cứ bảo Tiểu Dã dẫn đi, nó biết rõ trang viên nhất.”
Tang Lê nhìn đôi mắt đen của Quảng Dã, nhiệt tình mong chờ.
Quên đi, có lẽ cậu không thích cô lên núi…
Lúc này bữa tối đã chuẩn bị xong, Tang Lê đứng dậy đi theo Tống Thịnh Lan vào phòng ăn, chợt nghe bên cạnh có một giọng nam thản nhiên:
“Thỏ tai cụp thường hoạt động nhiều hơn vào ban đêm. Ban ngày chúng thích nghỉ ngơi và ngủ trong chuồng nên ăn rất ít cỏ.”
Hả?
Tang Lê choáng váng quay lại nhìn Quảng Dã.
…Cậu đang trả lời những gì cô đã nói lúc nãy à?
Cô phản ứng lại, nhẹ nhàng đáp lại, Quảng Dã cụp mắt xuống, lại nhìn khuôn mặt lễ phép của cô, rất khác so với lúc cô hào hứng nói chuyện với cậu khi nãy.
Quảng Dã chạm đầu lưỡi vào vòm miệng, mở mắt ra, kìm nén những lời không cần thiết rồi bước về phía trước.
Ba người ngồi trong nhà ăn, ngay sau đó Quảng Minh Huy từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy Quảng Dã, mắt ông lập tức sáng lên:
“A Dã cũng ở đây à?”
Quảng Dã lười biếng cầm đũa lên: “Thì sao? Không được ạ?”
Người này nhất định phải nói vài câu khó nghe mới có thể cảm thấy thoải mái sao.
Quảng Minh Huy vội vàng giải thích không phải như vậy, Tống Thịnh Lan cười nói: “Bố con rất mong con ở nhà, nhìn đi, những món ăn này đều là do ông ấy dặn dò đầu bếp làm, ông ấy luôn nhớ sở thích ăn uống của con đấy.”
Quảng Minh Huy ngồi xuống, gắp cho Quảng Dã một ít đồ ăn: “Nào, Tiểu Dã, con thích cá tuyết áp chảo, còn cái này…”
Tang Lê ngồi ở đối diện, nhìn thấy khuôn mặt Quảng Dã dần tỏ vẻ khó chịu, cậu nhìn một núi đồ ăn trong bát cơm hồi lâu, bất đắc dĩ nói: “Thôi, bố ăn cơm của mình đi, cũng không phải là con không tự gắp được.”
Quảng Minh Huy cười: “Được, được, vậy con ăn nhiều một chút.”
Mọi người im lặng ăn cơm, mặc dù không nói chuyện nhiều, nhưng Tang Lê cảm thấy không khí trong gia đình ba người bọn họ đã thoải mái hơn rất nhiều, dường như cũng không còn căng thẳng như hôm qua nữa.
Ăn xong, một lúc sau điện thoại của Quảng Minh Huy reo lên.
Ông nhìn điện thoại và nói: “Là bà nội.”
Ông nhanh chóng nhấc máy, “Alo mẹ ạ——”
Bên kia, trong một căn phòng trên núi với khung cảnh yên tĩnh, và mùi trà thoang thoảng, một bà lão với mái tóc điểm bạc đang được bảo mẫu xoa bóp vai và cổ, bà cụ cầm tách trà lên:
“Từ Luân Đôn trở về rồi sao?”
“Vâng, con mới về từ tối hôm trước, hai ngày nay công việc cũng bận rộn, Lan Lan cũng khá bận, con đang tính ngày mai cùng cô ấy lên núi thăm mẹ.”
Phạm Mạn Chi cười nói: “Đừng bận tâm, mẹ vẫn khỏe, đi đường núi vất vả lắm, mấy ngày trước mẹ có gửi cho các con một ít đặc sản miền núi để các con bồi bổ cơ thể.”
Tống Thịnh Lan cũng chào hỏi vài câu: “Con chào mẹ, mẹ ơi, Tiểu Dã cũng ở đây, mẹ có muốn nói chuyện với cháu không, Tiểu Dã nói cũng rất nhớ bà nội.”
Tống Thịnh Lan nhìn Quảng Dã, cậu đặt đũa xuống và nhận lấy điện thoại:
“Bà nội.”
“Chào cháu, Tiểu Dã,” Phạm Mạn Chi mỉm cười yêu thương nói, “Bà nội đã lâu không gọi điện cho cháu, dạo này cháu thế nào? Việc học ở trường có mệt không?”
Quảng Dã hiếm khi thu lại giọng điệu nổi loạn và trả lời một cách vô cùng lễ phép, bà lão lại nhắc nhở Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan: “Đừng tạo áp lực quá lớn cho Tiểu Dã đấy, nều nó không thích học tập thì cứ để cho nó làm những thứ mà nó cảm thấy thoải mái vui vẻ.”
Quảng Minh Huy không còn cách nào khác đành phải cười thuyết phục bà: “Mẹ, Tiểu Dã còn là học sinh, học tập là điều quan trọng nhất, mẹ như thế là chiều chuộng cháu quá mức rồi.”
“Cháu trai của bà đương nhiên là phải chiều chuộng chứ. Dù sao Tiểu Dã không có việc gì, vui vẻ mỗi ngày là bà nội như ta cũng yên tâm rồi”
Tống Thịnh Lan nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, nhiệt độ trên núi chênh lệch rất lớn, mẹ nên chú ý giữ gìn sức khỏe. Ngày mai con và Minh Huy sẽ về thăm mẹ. Dù sao bọn con cũng không quá bận rộn vào ngày Quốc khánh.”
Phạm Mạn Chi thoải mái nói: “Không sao, các con không cần lo lắng quá, hai ngày trước Tuyết Âm đã lên núi nghỉ lễ với mẹ rồi.”
“Âm Âm dạo này thế nào ạ?”
Phạm Mạn Chi nhìn xuyên qua rèm tre thấy một cô gái đang ngồi bên ngoài tập trung sắc thuốc, khóe mắt hiện lên ý cười: “Con bé rất tốt. Thành tích cũng rất tốt, mới đây đã đoạt giải trong cuộc thi piano quốc tế. Tháng sau còn muốn bay sang New York học tập đấy. Học tập cũng rất tốt, luôn luôn xếp thứ hạng đầu chứ nhất không thua kém ai.”
Tống Thịnh Lan cười nói: “Đứa nhỏ này đúng là càng lớn càng ưu tú.”
“Con bé cũng rất nhớ các con, nếu ngày mai hai đứa lên núi thì ở lại cùng nhau ăn tối.”
“Vâng.”
Ăn cơm xong, Quảng Dã lên tầng trước, Quảng Minh Huy cũng tiếp tục xử lý việc kinh doanh, vừa lúc gói đồ của bà nội cũng tới, ngoại trừ thực phẩm bổ sung đắt tiền còn có một ít trái cây.
Sau khi gọt mấy quả quýt, Tống Thịnh Lan gọi Tang Lê cùng ăn: “Quả này được trồng trên núi gần nhà bà nội Quảng Dã, mọng nước rất ngọt.”
Tang Lê nhận lấy: “Bà nội Quảng Dã ở trên núi ạ?”
“Đúng vậy, bà già rồi sức khỏe cũng không tốt, hiện tại đang ở Hồ Thủy Thành an dưỡng, bình thường nếu không có việc gì quan trọng thì không muốn ai quấy rầy.”
Tống Thịnh Lan thản nhiên nói chuyện với Tang Lê về Phạm Mạn Chi, nói rằng bà nội Quảng Dã đã thành lập tập đoàn Quảng thị khi còn trẻ, bà là một người phụ nữ mạnh mẽ nhất, kiên cường và dũng cảm, bây giờ tuy đã già và không còn hoạt động trong Quảng Thị nữa nhưng vẫn có tiếng nói trong gia đình không thể coi thường được.
Phạm Mạn Chi có năm người con, Quảng Minh Huy là con thứ tư, “Tiểu Dã là cháu trai út của lão bà, từ nhỏ đã được bà nội cưng chiều, nó cũng luôn ngoan ngoãn với bà của nó.”
Tang Lê: “Vậy chắc là Quảng Dã rất nghe lời bà nội chứ ạ?”
“Nào có, nếu bà nội có thể quản được nó, bây giờ dì có đau đầu như vậy không?” Tống Thịnh Lan thở dài, “Có một số việc không ai có thể quản được, dù sao nó cũng chỉ là tính tình ngang ngạnh chút thôi.”
–
Sau đó, Tang Lê cùng Tống Thịnh Lan nói chuyện một lát, ăn trái cây xong, Tống Thịnh đi vào phòng làm việc, cô cũng về phòng học bài.
Một đêm trôi qua.
Sáng hôm sau, khi Tang Lê ngủ dậy xuống tầng ăn sáng, cô mới biết chú dì Tống đã rời nhà từ sớm để đi thăm bà nội ở thành phố bên cạnh.
Lúc Tang Lê đang ăn sáng, cô cũng nhận được tin nhắn của dì Tống:
[Lê Lê, Dì và chủ Quảng dẫn Tiểu Dã đi thăm bà nội, nếu cháu ở nhà một mình chán quá thì ra ngoài chơi nhé, nhớ gọi chú Trương chở đi.]
Hóa ra Quảng Dã cũng đã đi…
Tang Lê nhét món trứng tráng vào miệng, nhấc điện thoại lên và trả lời: [Vâng dì, mọi người đi đường bình an ạ.]
Cô đã ra ngoài một ngày rồi, hôm nay cô chỉ muốn tập nhảy và đọc sách ở nhà.
Ăn sáng xong cô vào phòng đọc sách.
Vào khoảng mười giờ sáng, một tin nhắn từ Dụ Niệm Niệm xuất hiện trong nhóm cùng nhau phát tài: [Chào buổi sáng mọi người!]
Lữ Nguyệt: [ Chào buổi sáng~]
Nhiếp Văn: [Đã hơn mười giờ rồi, mặt trời chiếu tới mông rồi còn buổi sáng gì nữa trời.]
Trương Bác Dương: [@NhiếpVăn, có phải tối qua cậu đã thức suốt đêm để chơi LOL hả, đến giờ này cậu mới ngủ dậy phải không?]
Nhiếp Văn lười biếng nằm ở trên sô pha: [Không, chơi tới 2 giờ sáng là nghỉ rồi, thua liên tục vài ván liền chẳng có hứng thú chơi gì nữa.]
Dụ Niệm Niệm trong nhóm cười không nể nang ai, Tang Lê nhìn thấy tin nhắn của nhóm bạn cũng cảm thấy hào hứng có tinh thân hẳn lên.
Trong khi cả đám đang trò chuyện, Nhiếp Văn than thở ở nhà buồn chán quá, hỏi mọi người buổi chiều có muốn ra ngoài chơi không, cậu ấy gọi cho Quảng Dã, nhưng không liên lạc được, một lúc sau, Quảng Dã quay video và tải lên: [Đang không ở Vân Lăng.]
Khi Tang Lê xem video, cô bấm vào và nhìn thấy trong camera một khu rừng núi, lẫn trong đó là tiếng nói của Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan đang trò chuyện, đột nhiên trong video xuất hiện một giọng nữ dịu dàng và ngọt ngào: “A Dã, mau tới đây nhìn xem này -“
Bất ngờ bị gọi tới, video kết thúc ở giây tiếp theo.
Hình như là giọng con gái…
Tang Lê thoát khỏi video và không nghĩ nhiều về nó.
Bởi vì Trương Bác Dương về thăm quê, hôm nay Dụ Niệm Niệm phải cùng bố mẹ ra ngoài, Tang Lê cũng không muốn ra ngoài, đành phải hủy bỏ buổi chiều gặp mặt.
Suốt ngày hôm đó, Tang Lê ở nhà một mình.
Buổi sáng cô đọc sách, buổi chiều tập nhảy rồi buổi tối ra ngoài dạo quanh khu biệt thự.
Mãi đến hơn chín giờ tối, cô tắm rửa chuẩn bị đi ngủ sớm mà gia đình ba người vẫn chưa về.
Cô không suy nghĩ nhiều hơi buồn ngủ nên ngủ thiếp đi sớm.
Khoảng mười một giờ, một nhà ba người mới trở về.
Đồng hồ từ từ quay và dần chuyển sang ngày hôm sau.
Tối qua đi ngủ sớm, nên hôm sau Tang Lê cũng dậy sớm.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ, cô đi xuống tầng 1, không ngờ lại gặp được giúp việc đang vội vã đi lên tầng.
Nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của giúp việc, Tang Lê hỏi, đối phương trả lời:
“Bà chủ nói cảm thấy người không khỏe.”
“Dạ?!”
Tang Lê giật mình, vội vàng đi theo sau tới phòng Tống Thịnh Lan. Sắc mặt Tống Thịnh Lan hốc hác nằm trên giường, mở mắt ra nhìn thấy cô: “Lê Lê, sao cháu lại ở đây…”
“Dì, dì Văn nói dì bị sốt à?”
Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ cười: “Không sao đâu, tối qua chắc dì vô tình bị cảm lạnh.”
Đêm qua bà từ trên núi về nhà, gió lạnh phả vào người, hơn nữa gần đây bà cũng bận công việc, không được nghỉ ngơi tốt nên cơ thể hơi chút yếu.
Nhiệt độ cơ thể mới đo được là 38 độ C, bà chỉ hơi mệt và nhức đầu, chỉ cần uống chút thuốc sẽ đỡ, không cần gọi bác sĩ gia đình.
Vì dì Tống không muốn uống thuốc nên Tang Lê bảo xuống nhà làm một ít siro gừng cho bà, Tang Lê thường uống thứ này khi cô bị cảm lạnh, rất hiệu quả.
Hai mươi phút sau, cô làm siro xong mang lên tầng cho Tống Thịnh Lan uống, còn đắp khăn ướt lên trán, cẩn thận chăm sóc., giúp việc ở bên cạnh không có việc gì làm bèn cười khen ngợi Tang Lê ngoan ngoãn chu đáo, Tống Thịnh Lan nắm lấy tay Tang Lê:
“Lê Lê, cháu không cần phải vất vả như vậy đâu, để dì Văn chăm sóc cho dì cũng được. Cháu cứ đi làm việc của mình đi.”
Tang Lê cười nhẹ nhàng: “Không sao đâu dì Tống. Dù sao cháu cũng đang trong kỳ nghỉ nên mới có thời gian chăm sóc cho dì. Dì cứ nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Tống Thịnh Lan cảm thấy ấm áp: “Được…”
…
Uống xong nước gừng, Tống Thịnh Lan đổ mồ hôi, qua buổi sáng liền hạ sốt, Tang Lê vừa chăm sóc dì Tống vừa đọc sách.
Trước đây cô từng chăm sóc mẹ và bà ngoại ốm yếu, thường xuyên phải nằm viện ngày đêm nên cô rất có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.
Buổi chiều, Tang Lê nghĩ rằng dì Tống đang bệnh ăn những món ăn hàng ngày sẽ khó ăn, nên muốn tự mình đi nấu một bát cháo để bà dễ ăn. Nghĩ thế cô bèn đi xuống phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu.
Cô đang đi tới phòng bếp thì tình cờ gặp được Quảng Dã đang đi xuống tầng.
Chàng trai mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần đùi đen, dáng người mảnh khảnh, đôi mắt ngái ngủ, bước đi còn không vững.
Người này chắc đến giờ này vẫn chưa tỉnh ngủ…
Tang Lê nhìn thấy cậu, vội vàng nói: “Quảng Dã, dì Tống đang bị bệnh.”
Quảng Dã nhướng mi: “Hả?”
Rất nhanh, Quảng Dã đi đến phòng ngủ của Tống Thịnh Lan, bà vừa tỉnh dậy, lông mày hơi nhíu lại: “Tang Lê nói tối hôm qua xuống núi mẹ bị cảm ạ?”
“Chắc vậy……”
“Lão Quảng đâu?”
Quảng Dã gọi Quảng Minh Huy như vậy, Tống Thịnh Lan nói: “Hôm nay bố con bận việc ở công ty, đừng nói cho ông ấy biết, mẹ cũng đã hết sốt rồi.”
Quảng Dã cầm máy đo nhiệt độ lên xem thử, “37.2 độ, vẫn còn hơi sốt, cũng không được chủ quan.”
“Mẹ đỡ hơn nhiều rồi, cơ thể đã không còn đau nữa. May mà có Lê Lê chăm sóc cẩn thận.”
Tang Lê lắc đầu nói rằng đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, Quảng Dã nhìn cô và nói: ” Đừng chủ quan quá, kẻo lại bị lây bệnh đó.”
“Lê Lê, cháu cũng nên chú ý đến bản thân.”
“Dì à, dì có đói không? Cháu mang cháo lên cho dì.”
“Cũng được, sáng nay dì không ăn được nhiều nên giờ có hơi đói.”
Sau khi Tang Lê rời đi, Quảng Dã liền đi mở rèm, Tống Thịnh Lan thở dài: “Lê Lê thật là một đứa trẻ hiếu thảo và hiểu chuyện. Sáng nay eo của mẹ đau quá, con bé đã xoa bóp cho mẹ rất lâu.”
Quảng Dã bình tĩnh nói: “Cô ấy chăm sóc mẹ từ sáng sao?”
“Ừ, con bé thay khăn đắp trán, mang nước và thuốc, còn biết pha siro gừng giúp mẹ hạ sốt nữa.”
Tang Lê không giỏi ăn nói nhưng lại dùng hành động để bày tỏ sự quan tâm của mình đối với Tống Thịnh Lan.
Quảng Dã nghe vậy liền nhìn những cuốn sách đang đọc dở trên ghế sofa bên cạnh và không nói gì.
Ở tầng dưới, Tang Lê đang trong phòng bếp, chuyên chú canh cháo trong nồi đang lục bục sôi.
Tang Lê lấy một mảnh vải mở nắp nồi ra, vì động tác quá nhanh nên hơi nước nóng bốc lên, cô thu tay lại, suýt chút nữa đánh rơi nắp nồi.
Xì xì……
Đặt nắp lên bàn bếp, Tang Lê giơ tay phải lên.
Cổ tay bị bỏng có vẻ như không nghiêm trọng lắm, nhưng làn da như bị đốt cháy, cảm giác nóng rát thấm vào xương.
Quên đi, lấy cháo trước đã.
Cô không để ý lắm mà đổ cháo vào bát.
Đến phòng, Tang Lê đi tới bên giường nói: “Dì, cháo xong rồi ạ.”
Tống Thịnh Lan cười: “Tới rồi hả, là cháu tự nấu sao?”
“Vâng, nhưng cháu không biết có hợp khẩu vị của dì không, cháo sườn heo Hoài Sơn. Để cháu múc một ít ra bát nhỏ cho dì ăn thử ạ.”
Tống Thịnh Lan nếm thử một chút, vội vàng gật đầu: “Không tệ, hương vị rất tốt, rất hợp khẩu vị của dì. Lê Lê, cháu nấu ăn giởi thật.”
Tang Lê dùng lòng bàn tay che đi cổ tay, ngượng ngùng cười: “Bình thường thôi ạ, là bà ngoại dạy cháu nấu món này. Về sau khi bà ngoại bệnh, cháu thường xuyên phải nấu cháo. Nếu dì thích thì ngày mai cháu sẽ lại nấu cho dì ạ.”
“Thôi không phải phiền phức như vậy, ngày mai cháu cũng phải đến trường rồi mà.”
Tống Thịnh Lan ăn xong cháo, Quảng Dã lấy thuốc cho bà, nói: “Mẹ uống thuốc đi.”
Tống Thịnh Lan trêu chọc: “Lê Lê, cháu nhìn xem, Tiểu Dã là do ảnh hưởng của cháu, bây giờ còn biết chăm sóc mẹ ốm rồi đây này.”
Quảng Dã nhếch khóe môi: “Làm như con chưa từng quan tâm chăm sóc mẹ bao giờ vậy.”
“Chuyện từ hồi con còn học sinh trung học cơ sở á.”
Tống Thịnh Lan đưa cốc nước cho Tang Lê, Tang Lê nhận lấy, người phía trước bỗng chú ý đến bàn tay đỏ bừng của cô: “Lê Lê, sao cổ tay cháu đỏ thế?”
“Không sao đâu ạ, hồi nãy cháu vô tình bị bỏng một chút thôi ạ…”
“Sao con không nói gì? Nhìn vết đỏ này, trông có vẻ nghiêm trọng. Tiểu Dã, con nhanh giúp con bé xử lý đi.”
Quảng Dã nhìn qua rồi cau mày:
“Ra ngoài với tôi.”
Tang Lê giật mình một lúc, không còn cách nào khác đành phải đi theo cậu ra ngoài.
Sau khi đi ra khỏi phòng, chàng trai liếc nhìn cô, lông mày lạnh lùng: “Đưa tay cho tôi xem.”
Cô giơ tay lên: “Không có gì đâu…”
Quảng Dã nhìn thấy cổ tay trắng trẻo và thanh tú của cô rõ ràng đã đỏ sưng tấy.
Như này mà gọi là không có gì.
Quảng Dã không nói nên lời, lông mày càng nhíu chặt, cậu kéo cô vào phòng tắm, mở vòi bồn rửa mặt nói: “Đưa cổ tay vào, xả nước lạnh mười phút.”
“Ồ……”
“Cậu chưa được học cách xử lý vết bỏng sao? Khi bị bỏng cần phải xả nước lạnh càng sớm càng tốt. Cậu nghĩ có thể chữa lành bằng cách lấy tay che lại à?”
“…”
Tang Lê cụp mắt xuống, lẩm bẩm nói: “Mình cứ rằng bị bỏng nhẹ sẽ không nghiêm trọng lắm.”
“Đỏ thành như vậy mà nói là không nghiêm trọng sao? Sao bị bỏng mà không biết đường nói sớm hả?”
“Không…” Tang Lê cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, “Mình nghĩ dì ăn cháo quan trọng hơn nên muốn bưng cháo trước.”
Quảng Dã cụp mắt xuống, nhìn thấy dưới ánh sáng màu cam, Tang Lê chịu đựng cơn đau từ vết bỏng đỏ bừng, đôi mắt cô ươn ướt, giống như mặt nước tỏa ra ánh sáng trong trẻo.
Dù là vụ bạo lực học đường hay việc chăm sóc Tống Thịnh Lan hiện tại, cô luôn coi người khác là trên hết và đặt bản thân mình ở phía sau, cho dù bị bắt nạt hay bị đối xử tệ bạc, cô cũng chưa bao giờ chủ động lên tiếng.
Trong thế giới của cậu, điều cậu luôn theo đuổi chính là “Tôi là nhất, là trên hết.”
Trong thế giới của cô, dường như “Vì đối phương mà không màng chính bản thân mình.”
Cậu chưa bao giờ thấy ai như thế cả.
Đáy lòng dường như bị khoét một lỗ, hầu kết khẽ động, cậu nhìn cô, khàn giọng nói:
“Tang Lê, cậu có thể bớt ngốc nghếch hơn một chút được không?”