Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen

Chương 6: Chương 6





Xe nào ạ?- Quân Anh thoáng ngạc nhiên, cô tưởng cô đã thống nhất là sẽ tự đi xe đạp đến trường.
- Cậu KyO lo rằng vết thương cũ của cô chưa khỏi hẳn nên đã mua một chiếc xe cho cô. Để tránh chú ý của người khác, tôi đã thuê một lái xe riêng cho cô rồi.
- Sao tối qua gọi điện anh ấy không nói gì với cháu nhỉ?- Quân Anh thắc mắc.
- Cậu ấy muốn cô bất ngờ.
- Nhưng cháu nghĩ đi xe đạp cũng thú vị đấy chứ. Đường phố ở đây nhộn nhịp thật, đông như mấy cái festival hóa trang ấy.
- Bụi và khói xe có thể làm sức khỏe cô tệ đi đấy.- Quản gia Lý vẫn kiên trì giải thích.- Giao thông ở Hà Nội phức tạp lắm, cô lại mới về nước, đâu đã quen đường đi lối lại.

- À phải…- Quân Anh bật cười- Cháu vẫn cứ đi bên trái đường đấy bác ạ! Thôi được, buổi hôm nay đi ô tô, nếu không KyO lại càu nhàu mãi.
Khi Quân Anh ăn xong, quản gia Lý đưa cho cô một phong bì lớn, nói:
- Những thông tin tiểu thư cần đều ở trong này. Tôi đã sắp xếp để tiểu thư vào học cùng lớp với bọn họ. Nhưng hãy cẩn thận với 4 người này, họ là học sinh nhưng có những cái đầu vượt xa những học sinh bình thường.
- Như cháu là cùng chứ gì?- Cô nhe răng cười.
Trong phong bì lớn ấy là 4 bức ảnh. Đằng sau mỗi bức ảnh có ghi lý lịch của từng người. Đọc qua lý lịch xong, cô ngẩng đầu hỏi:
- Cháu sẽ tiếp cận với họ để tìm hiểu thêm…- Cô lẩm bẩm.

- Cô nên đặc biệt cẩn thận với cô tiểu thư đó.
- Đây ạ?- Cô giơ một bức ảnh lên, trong ảnh là một cô gái xinh như búp bê, hơi kiêu kì và toát lên nét quý phái của một tiểu thư lá ngọc cành vàng.
Ngắm nghía cô gái đó một hồi, cô bật cười:
- Nếu cô ta là chị em với cháu thì cũng giống cháu thôi. Bác đừng lo, không đáng để cháu bận tâm đâu.
Có tiếng còi ô tô ngoài cổng, Quân Anh nhét vội mấy tấm ảnh vào ba lô và vẫy tay chào người quản gia:
- Bác ở nhà nhé! Cháu đi học đây.
- Chúc tiểu thư một ngày tốt lành.
Khi quản gia Lý Lâm nói xong thì cô đã đi ra gần đến cổng. Ông khẽ mỉm cười mãn nguyện khi cô con gái của đại ân nhân của mình đã lớn, thực sự trưởng thành và đang sống giữa ngôi nhà của cô. Lần đầu tiên ông thở phào nhẹ nhõm, và bây giờ ông mới nhận ra, mình đã già.


— QUẢNG CÁO —